Vào lúc thế này lại còn nhận được tin nhắn của Đường Giai Bách.
- Chúc mừng anh nha, có thể cùng chung chăn gối với người trong lòng rồi!
Mệt cậu ta đến tranh công.
Thằng nhóc này không biết mình làm ra cái chuyện tốt gì đâu!
Nhan Noãn chẳng còn gì để nói. Muốn Úc Thiên Phi ngủ chung với cậu căn bản là không hề khó, Đường Giai Bách hoàn toàn không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Cậu thở dài trả lời.
- Cậu đây là đang đưa tôi ngồi tù.
Nhấn gửi xong, cậu ngẩng đầu nhìn Úc Thiên Phi chỉ mặc áo thun và quần lót đang chui vào trong chăn.
"Đã lâu lắm rồi không ngủ cùng chăn với cậu, nhớ ghê." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn cúi đầu, lấy mu bàn tay cà cà mũi để giấu cảm xúc của mình.
"Cậu ngủ mà cũng ăn mặc kín mít như vậy." Úc Thiên Phi đưa ra ý kiến với áo ngủ của cậu: "Lúc giặt còn phải giặt thêm một cái quần ngủ, cậu không chê phiền à?"
"Dù sao cũng là máy giặt giặt." Nhan Noãn nói, cũng bò vào trong chăn, nằm cách anh một khoảng.
Tắt đèn, đúng là không ngủ được.
"Cậu có còn nhớ không, lúc trước khi còn nhỏ, nghỉ đông và nghỉ hè chúng ta thường ngủ chung với nhau." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn gật đầu. Đương nhiên là cậu nhớ, mãi đến khi hai người lên cấp hai, thỉnh thoảng còn ngủ lại nhà đối phương. Ba mẹ của họ cũng tập mãi thành quen, không chuẩn bị gì nhiều. Mùa đông, vì để ấm ấp hai người họ cùng chen nhau trong một chiếc chăn ngắn cũn.
Khi đó Nhan Noãn ngây thơ mờ mịt, chỉ biết ở kề cận với Úc Thiên Phi rất vui, cảm thấy cái nóng hầm hập trên người Úc Thiên Phi vô cùng hấp dẫn người, muốn dính sát vào anh. Nhưng quá gần cũng sẽ khó chịu, làn da cậu sẽ nóng lên, không hiểu sao muốn đi vệ sinh, nếu không đi được ở đó sẽ hơi đau, nhưng thật sự đi thì cũng không ra được gì.
Lúc đó cậu và Úc Thiên Phi không giấu giếm nhau điều gì nhưng lại cảm thấy chuyện này nhất định không thể chia sẻ với Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi tùy tiện hơn cậu rất nhiều. Một buổi tối nọ anh nói với Nhan Noãn, thỉnh thoảng bản thân sẽ mơ thấy một số thứ tồi tệ, ngày hôm sau thức dậy thì quần lót bị bẩn, rất là xấu hổ. Sau đó anh hỏi Nhan Noãn, cậu có như vậy không?
Nhan Noãn cũng có, thường xuất hiện vào sáng hôm sau khi bọn họ cùng chung chăn gối.
Khi đó cậu còn chưa hiểu mình có gì khác nhau so với phần lớn người khác, cũng chưa nhận thức được rằng người con trai đang ngại ngùng trước mặt quan trọng nhường nào với bản thân mình.
Nhiều năm trôi qua, cậu đã sớm quên mất mình trả lời thế nào, cũng không xác định rốt cuộc Úc Thiên Phi có còn nhớ đoạn đối thoại ngây thơ ngu ngốc kia không.
"Cậu nhích ra chút sẽ không nóng nữa." Nhan Noãn nói.
"Chăn này nhỏ quá." Úc Thiên Phi oán giận: "Còn nhích ra nữa tôi sẽ ra ngoài chăn luôn, cậu nên mua cái chăn lớn một chút."
"Một mình tôi là vừa đủ." Nhan Noãn nói: "Cậu là dư thừa."
Úc Thiên Phi nghe, chẳng biết tại sao lại cười.
Nhan Noãn khó hiểu hỏi: "Sao?"
"Không biết có phải vì vừa đọc mấy thứ kia hay không, bây giờ ngủ chung với cậu cảm thấy ngại kiểu gì ấy." Úc Thiên Phi nói.
Anh nói "mấy thứ kia", chắc là chỉ "kiến thức mới" tìm được trên mạng.
Nhan Noãn dùng chăn che gần nửa khuôn mặt, buồn cười nói: "Vậy cậu ngủ trên sàn nhà đi."
"Không nha, lạnh lắm, lại cứng nữa." Úc Thiên Phi nói: "Hầy, cậu không tò mò sao? Tại sao lại có nam thích nam chứ? Bọn họ nghĩ gì thế nhỉ?"
Nhan Noãn im lặng.
Cậu không biết, chuyện này không phải là kết quả mà cậu chủ động lựa chọn.
"Con gái rất tốt, dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ, biết quan tâm người khác, lại thích sạch sẽ, ăn nói ngọt ngào." Úc Thiên Phi nói.
"Mấy cái cậu nói có liên quan gì tới giới tính, Đường Giai Bách cũng rất ngọt ngào rất thích sạch sẽ." Nhan Noãn nói.
"Sít-" Úc Thiên Phi hít sâu một hơi: "Đừng, dừng lại, tôi sắp nhập hội rồi đây, cảm giác không ổn lắm."
Nhan Noãn không nói lời nào.
Một lát sáu, Úc Thiên Phi khẽ nói: "Với lại cũng không thấy cậu ta dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ."
"Các cậu không quen nhau." Nhan Noãn nói: "Cậu nghĩ tới chuyện người ta để làm gì."
"Ai bảo cậu lấy cậu ta làm ví dụ." Úc Thiên Phi lầu bầu.
Nói xong, anh hơi nhúc nhích, điều chỉnh tư thế. Căn phòng an tĩnh một lúc, Nhan Noãn từ từ nhắm mắt nhưng luôn cảm thấy hơi quái lạ, không tĩnh tâm được.
Cậu mở mắt ra, cẩn thận nhìn về phía người bên cạnh, sau đó tim lỡ nhịp: "Cậu nhìn tôi làm gì!"
Trong căn phòng mờ tối, Úc Thiên Phi đang nhìn trộm cậu cũng bị hoảng sợ, lắp bắp nói: "Không, không có gì!"
Nói xong, anh trở mình, đưa lưng về phía Nhan Noãn.
"Ngủ ngon." Úc Thiên Phi nói: "Ngủ sớm chút đi."
Nhan Noãn chau mày, nhắm mắt lại, hoàn toàn không buồn ngủ.
Vào lúc này Úc Thiên Phi lại lầm bầm: "Cậu ăn nói chẳng ngọt ngào chút nào."
Nhan Noãn vờ như không nghe thấy, cũng đưa lưng về phía anh.
Hai người lưng đối lưng, ở giữa còn có một khoảng cách, chăn đắp lên trên, khoảng giữa thành một cái động lớn, nhiệt độ trong chăn tản ra ngoài, rất nhanh, lưng hai người đều cảm thấy lạnh.
"Cậu có thể nằm ngang không." Úc Thiên Phi phàn nàn: "Hơi ấm thoát ra từ khoảng giữa hết rồi."
"Tại sao cậu không nằm ngang?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi nghe xong thì im lặng. Qua một lát, Nhan Noãn nghe tiếng sột soạt ở phía sau, thêm một lát, có vật gì ấm áp từ từ đến gần.
"Được rồi." Nhan Noãn nói: "Khít rồi."
Anh vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía Nhan Noãn mà nhích đến.
Nhan Noãn mở to mắt, không dám cử động.
Cậu nghe trái tim mình đập thình thịch, còn nghe tiếng máu chảy ầm ầm trong mạch máu, cùng với tiếng cười đắc ý của người đàn ông sau lưng.
"Tôi nghĩ đến một câu chuyện kinh dị rất phổ biến trước đây." Úc Thiên Phi nói: "Gọi là lưng tựa lưng, cậu có nghe chưa?"
"..."
"Nếu chưa tôi kể cho cậu nghe."
Lần đầu tiên Nhan Noãn biết ơn năng lực phá hỏng bầu không khí của người đàn ông này.
"Không muốn nghe." Cậu ghét bỏ nói.
"Đừng mà." Úc Thiên Phi hăng hái: "Là như vầy. Có một nữ sinh đại học, ngủ giường trên, giường dưới là chị em tốt của cô ấy. Có một buổi tối..."
"... Đã nói không muốn nghe rồi mà."
Úc Thiên Phi phớt lờ, tiếp tục nói: "Không biết tại sao người chị em tốt ở giường dưới không về, rèm giường cũng kéo lại. Tối đó cô ấy nằm ngủ ở giường trên, vừa nhắm mắt đã nghe có giọng nói nói với cô ấy "lưng tựa lưng, hai chúng ta lưng tựa lưng"."
Lúc nói chuyện anh cố ý bóp giọng, nói chậm rì rì, thật sự có hơi rợn người.
Nhan Noãn kéo chăn, đắp luôn lỗ tai lại. Đáng tiếc nó không có tác dụng gì, giọng của Úc Thiên Phi vẫn rất rõ ràng.
"Cô ấy cảm thấy kì lạ, xuống giường kéo rèm của chị em tốt ra, không thấy có người. Nhưng cứ hễ lên giường nhắm mắt thì giọng nói kia lại xuất hiện. Cứ như vậy mấy ngày, người chị em tốt của cô ấy vẫn không về, tối nào cô ấy cũng nghe giọng nói kia."
"Cậu phiền quá."
Úc Thiên Phi tằng hắng một cái: "Lưng tựa lưng, hai chúng ta lưng tựa lưng ~"
Nhan Noãn dùng gót chân đá anh, anh không để bụng.
"Cô ấy thật sự không chịu nổi nữa, nhân lúc ban ngày lại kéo rèm giường ra... Úc Thiên Phi nghiêng đầu, đến gần hỏi: "Cậu đoán xem cô ấy thấy gì?"
"Không liên quan đến tôi."
"Thi thể của chị em tốt cô ấy bị người ta đóng dưới ván giường trên, lưng hướng lên trên, mặt hướng xuống dưới."
"..."
Úc Thiên Phi hơi xoay người, thổi một hơi về phía cậu, nhẹ giọng nói: "Lưng tựa lưng, chúng ta lưng tựa lưng."
Cùng lúc đó, cái tay anh không an phận ở dưới chăn sờ soạng người Nhan Noãn.
Trong lúc bối rối Nhan Noãn nắm chặt tay anh.
Úc Thiên Phi cười ha ha: "Sao phản ứng lớn vậy, cậu không bị giật mình đó chứ?"
Trong lúc đang trêu đùa, anh vô cùng tùy ý cầm ngược lại tay Nhan Noãn.
Đứng ở góc độ nào đó, Nhan Noãn đúng là bị giật mình, chỉ là nguyên nhân khác rất xa với điều Úc Thiên Phi nói.
Úc Thiên Phi đã nằm ngang, kéo tay cậu lắc lắc trong chăn, hỏi: "Cậu còn ngủ được à?"
Nhan Noãn muốn rút tay mình về, rồi lại có chút không nỡ.
Cậu đưa lưng về phía Úc Thiên Phi, từ từ nhắm mắt lại, khẽ phàn nàn: "Cậu đúng là nhàm chán muốn chết."
Ngón tay của họ vẫn móc vào nhau.
Úc Thiên Phi lại cười rộ lên.
Anh thật đắc ý, có chút đáng ghét nhưng cũng hơi đáng yêu, làm cho gò má Nhan Noãn nóng hầm hập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT