Dịch Nhiên cảm giác hình như trên người mình có một cái công tắc kỳ lạ, cái công tắc nọ có cả chức năng điều khiển bằng âm thanh, mỗi khi Mục Đồng gọi hai chữ "anh ơi" trước mặt anh, công tắc sẽ tự động kích hoạt, theo đó, não bộ của anh sẽ không chịu kiểm soát mà xuất hiện một vài cảnh tượng không đứng đắn.

Thực ra rất nhiều chuyện không có nguyên nhân, mỗi người trời sinh đều có đam mê kỳ lạ, có người thích chơi SM, có người thích mặc đồ nữ, còn anh thì thích nghe người mình yêu gọi mình là "anh ơi".

Mục Đồng thấy Dịch Nhiên cứ nhìn mình chăm chú chẳng thốt lấy một lời, cậu rũ nhẹ đôi mi, khẽ nhắc anh: "Anh còn không thổi nến là nó cháy hết đó."

Dịch Nhiên chỉ đành tạm thời cất những cảnh tượng ướt át trong tâm trí đi, dời mắt lên khuôn mặt của Mục Đồng. Anh cúi đầu hé môi, một hơi thổi tắt ánh nến màu cam trên bánh kem.

Bánh kem và quà là hai thứ không thể thiếu vào sinh nhật, thổi nến xong, Mục Đồng đặt món quà mình đã chuẩn bị lên bàn, đẩy đến trước mặt Dịch Nhiên.

"Bây giờ anh được mở quà chưa em?" Dịch Nhiên hỏi.

Mục Đồng gật đầu: "Dạ được."

Vừa xé một góc giấy gói quà, anh đã thấy logo sản phẩm điện tử nào đó được in trên hộp, Dịch Nhiên tháo hết giấy gói bên ngoài, lấy một cặp tay cầm trò chơi điện tử ra khỏi hộp.

Hôm trước Mục Đồng mới biết sinh nhật Dịch Nhiên, món quà này là hôm qua cậu tạm thời ra ngoài chọn mua. Ban đầu cậu ưng ý một mẫu tay cầm đặt làm, có thể đặt làm kiểu dáng bên ngoài theo sở thích của mình, nhưng kiểu dáng hẹn ngày lấy phải đặt trước, vả lại giá cả vượt xa khả năng chi trả của cậu, cuối cùng cậu chỉ đành hạ thấp tiêu chuẩn, chọn kiểu cơ bản.

Không mua được mẫu đặt làm thì hơi tiếc thật, thế là Mục Đồng tự nghĩ cách trang trí, cậu đeo một chiếc nút bọc cao su mới toanh lên cần gạt tay cầm, bên trên in chữ cái MT và YR, lần lượt là chữ viết tắt tên cậu và Dịch Nhiên.

"Sau này nếu rảnh, tụi mình cùng chơi game nhé." Mục Đồng nói với anh: "Nhưng em hơi vụng về, anh phải dạy thêm cho em mới được."

Dịch Nhiên cầm tay cầm, quan sát cặn kẽ.

Mục Đồng giải thích: "Tay cầm là phiên bản cơ bản, đợi sau này em để dành đủ tiền, em sẽ tặng anh cái tốt hơn."

"Không sao, có cái này đủ rồi, anh vui lắm."

Dịch Nhiên kéo cậu đến bên mình, hôn một cái lên khóe môi cậu: "Cảm ơn em."

Trong sảnh nghỉ ngơi ở tầng một, Khưu Sơn Ngữ lười biếng nằm ngáp trên sô pha, tối nay không cần dẫn kịch bản nên trông anh thảnh thơi lắm, buồn chán lấy điện thoại ra lướt xem video ngắn.

Bả vai bị ai đó vỗ một cái, Lão Lôi bước đến ngồi cạnh anh, bắt đầu hỏi thăm chuyện ban nãy: "Nghe nói hồi nãy có một cậu trai tỏ tình với anh Nhiên, sau đó thế nào?"

"Không rõ nữa." Khưu Sơn Ngữ nhún vai: "Cơ mà tôi thấy lúc bước ra từ phòng làm việc của anh Nhiên, mặt cậu ta khó ở lắm, tám chín mươi phần trăm là tỏ tình bị từ chối."

"Còn phải nói nữa à, bình thường con trai chắc chắn sẽ không chấp nhận lời tỏ tình của một người trai khác với mình đâu." Lão Mã cũng chạy qua chen lời.

Lão Lôi nói: "Nhưng tôi quen anh Nhiên lâu vậy rồi cũng không thấy anh ấy hẹn hò với cô gái nào hết."

Lấy cậu trai tỏ tình với Dịch Nhiên khi nãy làm điểm xuất phát, mấy ông lớn lại bắt đầu hóng hớt đời sống tình cảm riêng tư của Dịch Nhiên.

Không lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân truyền đến từ phía cầu thang, Dịch Nhiên và Mục Đồng từ trên lầu đi xuống.

Anh chủ vừa xuất hiện, mấy tên đang tám chuyện lập tức ngừng chủ đề đang luyên thuyên.

"Lão Mã, tôi về trước, buổi tối cậu giúp tôi dọn dẹp trong tiệm một chút."

"Được thôi." Lão Mã tạo dáng tay "ok" với anh.

Khưu Sơn Ngữ nhìn Mục Đồng đứng sau lưng Dịch Nhiên, hai người cùng bước ra khỏi cửa tiệm, lên xe rời đi. Anh bối rối nghiêng đầu: "Bây giờ quan hệ của Mục Đồng và anh Nhiên tốt đến vậy á?"

Lão Mã nói: "Chẳng phải cậu ấy là bạn từ thời cấp ba rất thân với Quý Nhuệ à, Quý Nhuệ là em của Dịch Nhiên, Tiểu Đồng và anh Nhiên thân thiết cũng là chuyện bình thường."

Câu này không hoàn toàn đúng, ngày trước Khưu Sơn Ngữ thường xuyên chơi chung với Mục Đồng, nhưng cũng chưa từng thấy cậu tiếp xúc gì nhiều với Dịch Nhiên.

Lão Lôi là gay duy nhất ở đây, dựa theo kinh nghiệm cá nhân và một số kết quả quan sát thường ngày, anh ta đưa ra một suy đoán to gan: "Các ông nói xem, có khi nào Đồng Đồng và anh Nhiên đang tìm hiểu nhau không?"

Lão Mã là người đầu tiên đứng ra phản đối: "Đừng nói lung tung, vừa nhìn đã biết anh Nhiên thích con gái, chẳng nhẽ ông đã quên chuyện lần trước anh ấy còn tìm tôi hỏi thăm Trương Mỹ Kỳ à."

Được nhắc nhở như thế, ký ức đã quên lại ùa về, Khưu Sơn ngữ nói: "Rồi cuối cùng đã có người nào làm rõ Trương Mỹ Kỳ là ai chưa?"

Một khoảng thời gian dài đã qua, thân phận của nhân vật thần bí này vẫn là một ẩn số.

Ba người im lặng hồi lâu, cuối cùng, Lão Mã nói giỡn một câu: "Có lẽ Trương Mỹ Kỳ thật sự là một chú chó đấy."

......

Mục Đồng ngồi trên ghế phó lái, tay bưng bánh kem sinh nhật còn dư, dù đã đặt size nhỏ nhất nhưng đồ ngọt rất dễ ngấy, cậu và Dịch Nhiên chỉ ăn một phần bốn chiếc bánh mà thôi.

"Bánh kem còn dư nhiều lắm, sao hồi nãy anh không chia cho nhóm anh Tiểu Sơn?"

"Buổi trưa lúc chúc mừng sinh nhật anh, họ đã ăn cả rồi."

Mục Đồng biết Dịch Nhiên không thích đồ ngọt lắm, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nói: "Vậy lát nữa em mang cái bánh này về nhà ăn là được."

"Chẳng phải em mua tặng anh à?"

"Anh cũng đâu thích ăn đồ ngọt."

"Phải xem do ai mua cho anh nữa." Tiêu chuẩn kép là bản chất của con người, Dịch Nhiên chỉ quan tâm đến người chứ không phải việc, trước mặt người mình thích, tất thảy chuẩn mực đều mất tiêu chuẩn đánh giá.

Mục Đồng không kìm được mà nghiêng đầu, lén nhìn người đàn ông đang lái xe ở kế bên.

Trong mắt Mục Đồng, Dịch Nhiên của trước đây là người có hình tượng rất phiến diện, tính cách lạnh lùng, thái độ thờ ơ, lúc nào cũng cho người ta cảm giác xa cách không thể đến gần.

Kết luận này chỉ được rút ra dựa trên đánh giá chủ quan của một người, cũng khiến cậu hiểu sai về Dịch Nhiên rất nhiều.

Thời gian dần trôi, quan hệ giữa cậu và Dịch Nhiên ngày càng thân thiết, những tấm màng lọc trong quá khứ đang tan biến từng cái một.

Anh có khuyết điểm, cũng có lịch sử đen tối không muốn cho người khác biết, sẽ vì chơi game bị mắc kẹt mà nổi điên phát tiết, sẽ nhân lúc cậu không để ý lén nếm thử trà sữa của cậu, sẽ vì người mình thích không nhận ra tình cảm của mình mà âm thầm khổ não, cũng sẽ vì nhìn thấy tương tác giữa Quý Nhuệ và cậu mà nổi cơn ghen công khai hoặc thầm kín.

Dịch Nhiên sau khi mất bộ lọc, hình tượng không hề vì vậy mà sụp đổ, anh bắt đầu trở nên sắc nét sống động hơn, cũng chân thật hơn trước.

Dịch Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Mục Đồng, lúc dừng xe ở cột đèn giao thông, anh nghiêng mặt, đối diện với người bên cạnh, sau đó chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ nhếch khóe môi, tiếp tục chú tâm vào tình hình giao thông phía trước.

Bị ai kia phát hiện mình nhìn lén, Mục Đồng hơi xấu hổ, cậu giơ tay xoa tai, sau đó cầm điện thoại lên, giả vờ xem tin nhắn để che giấu.

Chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi đến trên điện thoại Dịch Nhiên, Mục Đồng tò mò liếc nhìn điện thoại anh để bên cạnh, ghi chú trên màn hình là "mẹ".

Anh đang lái xe, không rảnh tay để nhận cuộc gọi, nên anh thẳng thừng nhấn loa ngoài.

"A Nhiên, tối nay con có về ăn cơm không?" Bên kia điện thoại có tạp âm, chắc Quý Huyên đang ở ngoài.

Dịch Nhiên trả lời: "Tối nay con bận rồi, hôm khác con về ăn cơm sau."

"Vậy à, hôm nay là sinh nhật con, mẹ định đợi con về rồi chúc mừng con luôn."

Dịch Nhiên cảm ơn ý tốt của mẹ: "Không cần đâu mẹ, hôm nay con có kế hoạch khác rồi."

Con trai có cuộc sống của riêng mình, Quý Huyên "à" một tiếng tỏ ý đã hiểu, tiện thể tò mò hỏi một câu: "Tối nay con đón sinh nhật cùng các bạn à?"

Dịch Nhiên dùng hai giây để suy nghĩ, đáp rằng: "Cùng người yêu ạ."

Mục Đồng đang xem điện thoại, nghe vậy, tim cậu đánh thịch một cái, cả người căng thẳng hẳn lên.

Quý Huyên ở đầu bên kia điện thoại cũng bất ngờ gấp bội vì câu nói bất thình lình của con trai, bà không nhịn được thốt lên đầy kinh ngạc: "Ủa?! Con hẹn hò rồi hả? Chuyện khi nào thế?"

Ngay sau đó, bà lại nóng lòng hỏi thăm con trai đủ các chi tiết: "Đối phương bao nhiêu tuổi? Tên gì? Có phải người mẹ quen không..."

Quý Huyên vẫn còn cả đống vấn đề muốn biết, nhưng lại bị Dịch Nhiên cắt ngang: "Mẹ, con đang lái xe, có việc gì đợi lúc về có thời gian rồi nói."

Cúp máy, Dịch Nhiên tiếp tục lái xe, vẻ mặt của anh vẫn y như trước, tựa như vừa rồi chỉ là cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường vào mỗi ngày cùng mẹ mà thôi.

Vừa rồi thần kinh của Mục Đồng cứ căng chặt, giờ đây mới thoáng thả lỏng, cậu ngước mắt liếc nhìn Dịch Nhiên: "Sao anh nói với mẹ anh nhanh thế..."

"Em không vui à?"

"Không phải em không vui."

Không liên quan đến việc vui hay không, chủ yếu là bởi Dịch Nhiên đột ngột thông báo chuyện này cho phụ huynh, làm cậu chẳng kịp chuẩn bị tâm lý.

Dịch Nhiên: "Anh không nhịn được muốn khoe khoang một phen."

Anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là cuộc gọi từ Quý Nhuệ, Dịch Nhiên vẫn mở loa ngoài.

"Alo? Anh, sinh nhật vui vẻ." Quý Nhuệ luôn ăn nói tuỳ tiện: "Tối nay về sớm ăn cơm nhen."

"Tối nay không rảnh." Dịch Nhiên nói thẳng.

"Em đã xem nhóm chat rồi, đám Lão Mã nói buổi trưa đã chúc mừng sinh nhật anh, chẳng nhẽ buổi tối anh vẫn bận việc gì à?"

"Bận yêu."

Dịch Nhiên nói xong, trước khi Quý Nhuệ tranh thủ thời cơ dò hỏi thêm, anh đã cúp máy trước, tiện tay chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Mục Đồng: "..."

"Lại không nhịn được à?" Cậu khẽ hỏi Dịch Nhiên.

"Anh cố ý." Tay của người đàn ông nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, lời lẽ hùng hồn, nói mà không thấy thẹn với lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play