Ngoan Long nhìn vậy nhưng ít nhiều vẫn có thể nghe hiểu một ít tiếng người, nó rít lên phun ra nuốt vào chiếc lưỡi rắn, vươn đầu về phía trước và cọ vào ngón tay của Tạ Linh Nhai. Da rắn lạnh lẽo ma sát vào, Tạ Linh Nhai khẽ động đậy ngón tay.
Thương Ngũ cũng không ngờ, khi Tạ Linh Nhai nhìn thấy con rắn lại không chơi đùa nữa, còn nói gì đó với con rắn, làm cho ông ta nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu tê dại, sau đó khi xem được lúc, lại sợ Tạ Linh Nhai không cầm chắc được, đế con rắn này rơi xuống thì nguy.
Tạ Linh Nhai từ kính chiếu hậu nhìn thấy Thương Ngũ cứ nhìn ra sau mình, thì nói: "Ngài Thương, lái xe nên nhìn đường."
"Ngại quá ngại quá." Thương Ngũ ngượng ngùng quay mặt đi, thành thật nói: "Tôi chỉ sợ con rắn chạy mất."
Tạ Linh Nhai cũng không muốn, vì hắn cũng sợ rắn, đã vậy con rắn này còn là rắn yêu.
Nhưng Ngoan Long này đâu có điệu bộ nào là Muốń chạy, nó nhẹ nhàng ở trên cổ tay Tạ Linh Nhai vòng qua uốn lượn. Khi nó dị chuyến, vảy trên người cũng phản chiếu lên không gian gọn gàng trong chiếc xe, sau đó lại có vài thay đổi lánh lên từng màu nhàn nhạt sáng rọi, cái đuôi tinh tế cũng quấn lại. Nên nếu không nhìn kỹ, thì nó rất giống với một chiếc vòng tay đặc biệt.
Tạ Linh Nhai nắm lấy bàn tay có Ngoan Long quấn chặt, đưa về phía Thi Trường Huyền, thử thăm dò lôi kéo tay anh.
Ngoan Long trườn từ tay Tạ Linh Nhai tới lòng bàn tay Thi Trường Huyền, đắn đo vài giây rồi lập tức bơi lại cuốn lấy tay Tạ Linh Nhai.
Lúc này vừa lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, Thương Ngũ thấy Ngoan Long cũng khá thân thiện với Thi Trường Huyền, nên cũng tò mò hỏi: "Hình như nó cũng không hung?"
Tạ Linh Nhai trầm tư nói: "Vậy ngài có muốn chạm vào nó không?"
Hắn cũng muốn biết, có phải Ngoan Long đối với mỗi người xa lạ đều sẽ ngoan giống vậy không.
Thương Ngũ nghe vậy thì co rúm lại một chút, nói: "Không, không."
Ông ta được cả hai ra bến xe, kính cẩn chào tạm biệt, rồi nhìn theo hướng bọn họ rời đi.
Khi Tạ Linh Nhai hạ tay xuống, ống tay áo hơi rủ xuống, chặn ngang tầm mắt của Ngoan Long, nên nếu vô tình đi ngang qua không thể phát hiện ra được sự tồn tại của nó.
Xe buýt mất hơn ba tiếng mới đến được Nữu Dương. Lúc này vẫn còn một trạm xe buýt nữa, nên cả hai đi nhờ xe đến bến tiếp theo và đi bộ một đoạn ngắn nữa thì về đến đạo quan.
Tạ Linh Nhai mở cửa ra thấy đèn ngoài sân vẫn sáng, Phương Triệt đang đứng trong sân còn đám người thì đang vây xung quanh cậu ta, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chiếc hộp trên tay cậu ta, trên chiếc hộp có một chiếc la bàn, như thể được trang bị một loại hệ thống hiện đại nào đó, phát ra âm thanh "ding, ding" giống như âm thanh của đồng hồ báo thức.
Cái này ban đầu được Phương Triệt và các hậu duệ "Lỗ Ban Kinh" nghiên cứu và phát triển, với mục đích kiểm tra, đo lường xem trong từng phạm vi có khí chất U Đô tồn tại không và phán đoán vị trí của hậu duệ U Đô.
Chỉ là trước giờ nó vẫn còn đang trong quá trình thí nghiệm, Tạ Linh Nhai vừa mở cửa đã nghe thấy động tĩnh, hắn cảm thấy kỳ lạ nói: "Huynh có nghe thấy tiếng gì lạ không, nghe giống tiếng đồng hồ báo thức, đúng rồi, thí nghiệm thế nào rồi?"
Phương Triệt bối rối ngẩng đầu: "Tôi vừa định nói cho cậu đây, nó có tác dụng rồi."
"Cái gì?! " Tạ Linh Nhai thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, hơn nữa suy nghĩ tiếp theo của hắn là: Mịa nó, nói vậy là tiếng của thứ đó vang lên sao?
Đầu óc hắn chợt ong một tiếng và nổ tung, không ngờ hậu duệ của U Đô lại đột nhiên đến, Tạ Linh Nhai vội lấy từ trong túi ra một chồng bùa chú: "Không phải sợ! Tôi sẽ tới đối phó với bọn chúng!"
Cửa không đóng, bên đường có người qua lại, nhìn thấy Tạ Linh Nhai nhìn mình nói cái gì đối phó linh tinh, thì vội lùi về sau vài bước, sau đó loạng choạng bỏ chạy.
Khí thế của Tạ Linh Nhai không thay đổi, một chân giẫm lên cây chổi trên mặt đất, đá nó lên và bắt lấy nó. Nghĩ nếu không kịp lấy Tam Bảo Kiếm thì cứ dùng cái này tạm cũng được.
Phương Triệt yếu ớt nói: "Tôi còn chưa có nói phạm vi cảm ứng của nó mà..."
Tạ Linh Nhai ngẫm lại cũng đúng: "Vậy máy này của cậu phạm vi cảm ứng là bao nhiêu? Có phải phản ứng quá độ ķhông, khả năng còn ở nơi xa?"
Phương Triệt gật đầu: "Phạm vi cảm ứng là, 950 vạn km vuông."
Tạ Linh Nhai: "... "
Tạ Linh Nhai: "Vậy chắc cậu cũng biết diện tích quốc thổ của chúng ta là 960 vạn km vuông, phải không?"
Phương Triệt thành thật nói: "Tôi biết, nó chỉ kém một chút là sẽ bao phủ hết diện tích của quốc thổ."
Tạ Linh Nhai yên lặng đem lá bùa thu lại, sau đó lại đóng cửa, miễn cho lại có người đi ngang qua cho rằng hắn bị điên.
Phương Triệt đổ mồ hôi nói: "Tôi đang muốn nói với cậu, thành công ở đây chỉ là ý tưởng đã được thực hiện. Và đây chỉ là bước đầu, bước tiếp the0, chúng tôi định sẽ thu hẹp phạm vi xuống tinh rồi đến thành phố... Để càng ngày càng chính xác hơn."
Tạ Linh Nhai đột nhiên cảm thấy rất vui mừng, sau đó không khỏi hưng phấn nói: "Được, cố gắng lên, sớm muộn gì cậu cũng sẽ thành công thôi."
Trong khi đó, những người vây xem cũng cười hắc hắc, vì hiếm khi được nhìn thấy bộ dạng thất thố của thầy Tạ.
"Thầy Tạ, mọi người đợi ở đây cũng lâu rồi, không phải cậu cũng nên kể một ít chuyện để cho mọi người nghe sao?" Trương Đạo Đình hỏi.
"Đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn và chúng tôi đã vô tình phát hiện ra cái này... " Tạ Linh Nhai giơ tay lên lắc lắc.
Vốn dĩ Trương Đạo Đình luôn rất thong dong điềm tĩnh, còn đang nghĩ, thứ Tạ Linh Nhai đeo trên tay là trang sức gì? Kết quả khi y cố tập trung nhìn vào, thì thấy trong tay áo chui ra một con rắn nhỏ, đầu hướng về phía y.
"Ôi mẹ ơi!" Trương Đạo Đình sợ tới mức nhảy ra xa, ngã ngồi trên chiếc ghế mây, nhưng còn chưa hết sợ, cứ vậy la hét ầm ĩ lên: "Rắn, rắn có rắn!"
Không ngờ sau khi thầy Tạ ra ngoài, lúc trở về còn mang theo thú cưng.
Trương Đạo Đình cũng không phải rất sợ rắn, chỉ là động vật máu lạnh luôn là có chút dọa người, hơn nữa còn bị nó dọa bất ngờ nên mới kinh hãi như vậy, y đỡ ghế dựa đứng lên, nơm nớp lo sợ nói: "Thầy Tạ, trước giờ tôi không biết là cậu cũng thích rắn đó."
Nuôi cáo thì thôi không nói đi, nhưng con rắn này lại là tình huống gì nữa đây?
"Con rắn này là rồng nhỏ, có thể hô mưa gọi gió, còn tôi là đệ tử của hai vị chân quân Sùng Ân và Long Ân, nên học được lôi phù, nên con rắn này có thể giúp tôi." Tạ Linh Nhai vừa nói vừa mang theo vài phần đắc ý: "Hơn nữa còn được Tổ sư gia chỉ điểm, bảo tôi nên đến thôn Tiểu Bá một chuyến."
Sùng Ân chân quân là Tát Tổ, Long Ân chân quân là Linh Tổ, Ngoan Long nghe thấy danh xưng của hai vị này, cũng như có linh thính gì đó, nó cung kính ngóc đầu dậy cọ cọ vào Tạ Linh Nhai.
Thi Trường Huyền cũng bắt tay với qua, sờ sờ đầu của Ngoan Long: "Con rắn cổ này tên là Ngoan Long, nó đã từng được một vị sư tổ của Bão Dương Quan nuôi qua."
Ngoan Long bị Thi Trường Huyền vuốt ve, chỉ vài giây sau đã trốn thoát, nhưng cũng không làm hại ai, bộ dáng rất ngoan ngoãn.
Hải Quan Triều thấy vậy thì đi tới nói: "Rồng ngoan ngoãn? Dịu ngoan vậy sao?"
Y vươn tay ra, định sờ sờ lên người của Ngoan Long, nhưng không ngờ tay y vừa với tới, con rắn ngay lập tức ngẩng cao thân mình, hướng về phía Hải Quan Triều phát ra từng tiếng khè khè uy hiếp, thân thể nó cũng hơi lắc lư qua lại, như là muốn nhào tới cắn người.
Hải Quan Triều cũng bị hành động này của nó làm cho hoảng sợ, thối lui vài bước: "Tao không sờ mày nữa, không sờ đâu."
Tạ Linh Nhai lại giải thích: "Nó không phải là con rồng ngoan ngoãn, nó là Ngoan Long, nó là một con rồng kỳ lạ và cũng ngoan ngoãn theo kiểu kỳ lạ".
Mặc dù khi nó ở trong tay hắn, hình như nó là kiểu rất ngoan ngoãn.
Tiều Lượng cũng cần thận đi lên, cảm thấy này con rắn nhỏ này rất quen, cậu ta vươn tay tới, rồi ở chính diện chậm rãi tới gần Ngoan Long, nhưng Ngoan Long lại thả lông thân thể, không hề lộ ra bộ dạng phòng bị gì, hay thậm chí nó còn dùng cải đuôi cuốn cuốn lấy bàn tay của Tiểu Lượng.
Kể từ đó, Tạ Linh Nhai cũng xem như hiểu được thêm chút về nó. Ngoan Long sẽ bằng lòng tiếp xúc với ai là đồ đệ của Linh Tổ, cho nên Thi Trường Huyền là đệ tử của Linh Tổ nên nó mới để cho hắn vuốt ve, còn những người khác, ví dụ nhữ Hải Quan Triều, thì nó sẽ không chút lưu tình.
Tạ Linh Nhai muốn nuôi Ngoan Long, nên hắn dựa theo ghi chép trên Bút Ký của Bão Dương Quan, để Phương Triệt giúp mình làm một cái ly bằng sừng trâu thô, sau đó tay hắn đặt ở bên cạnh cái ly, thấy Ngoan Long nằm im thì chộp lấy, Ngoân Long mới dịch xuống một chút, nằm vào chính giữa chiếc ly sừng trâu.
Tạ Linh Nhai cầm đèn đặt vào bên cạnh cái ly sừng trâu, nhưng vì bây giờ đang là mùa đông, nên nhiệt độ không khí rất thấp, khiến rắn cũng muốn chịu không nổi. Và sau rất nhiều cố gắng, cuối cùng hắn lại phải mất công hắn đi mua bóng đèn, hắn xem trong bút ký nói, vị sư tổ kia khi nuôi Ngoan Long, dẫu đã đặt đèn dầu bên cạnh nơi Ngoan Long nằm, nhưng nó vẫn sẽ bò vào trong chăn của ông và có một lần đèn đang sáng một nửa, thì bị con rắn dùng cái đuôi cuốn lấy.
Cùng lúc đó, Tạ Linh Nhai cũng cẩm Liễu Linh Đồng tới đặt ở trên tế đàn. Sau đó lại tự mình đi tra xét một chút, xem nên cho Ngoan Long ăn cái gì.
Đạo gia trừ bỏ những ngày bắt buộc phải kiêng cữ, thì nhìn chung cũng không cần ăn chay, chỉ cần bản thân không sát sinh là được.
Nên theo lý mà nói, Ngoan Long muốn kiếm ăn cũng là chuyện thuộc về quy luật tự nhiên, chỉ là, lúc đó nó đi theo vị sư tổ kia, nên cũng không thể tùy ý đi ra ngoài, chính vì vậy, sư tổ đã nghĩ cách tìm những động vật nhỏ bị chết tự nhiên tới cho nó ăn.
Xem bộ đêm nay cũng không kịp rồi, vì thế Tạ Linh Nhai chỉ dành rót chút nước trong vào một bên, cũng may, rắn chỉ cần ăn một lần là có thể no rất lâu, nên cũng không cần quá lo lắng.
Tiếp theo chính là chuẩn bị đồ ăn tươi cho Liễu Linh Đồng, còn cần phải khiết tịnh, nên sau khi Tạ Linh Nhai rửa sạch chút trái cây, thì phát hiện Ngoan Long không biết từ khi nào, đã từ trong cái ly sừng trâu bò ra ngoài, còn bò lên trên tế đản, vây quanh Liễu Linh Đồng vòng vòng. Tạ Linh Nhai cả kinh, vội đi qua, định bắt Ngoan Long lên.
Nhưng Ngoan Long đã nhanh chóng di chuyển, nó bò lên người Liễu Linh Đồng và khi nhìn vào cơ thể của nó, lại cảm thấy có lẽ Liễu Linh Đồng vẫn chịu được tốt trọng lượng của nó.
Tạ Linh Nhai túm lấy đuôi Ngoan Long nhấc lên: "Chạy loạn cái gì, dọa đến người khác rồi."
Sau đó hắn cúi đầu xuống nghe, thì quả nhiên, nghe được tiếng Liễu Linh Đồng bị đùa giỡn đến mức bật khóc nức nở: "Aaa- Thứ này so với Quy Vương phương đông còn đáng sợ hơn!!"
Tạ Linh Nhai nhìn con rắn nhỏ to bằng ngón tay thô.
Nếu Quỷ Vương phương đông nghe được điều này, cũng không biết là kẻ đó sẽ vui sướng hay đau lòng đây...
Tạ Linh Nhai mang Ngoan Long đặt trở về, cảnh cáo vài câu, sau đó lại đem Liễu Linh Đồng bỏ vào trong ngăn kéo gân giường, đêm nay xem bộ nó ngủ ở nơi này sẽ an toàn hơn, vì dù sao hắn cũng không biết Ngoan Long sẽ nghe lời mình được bao nhiêu.
Trước đó vì phải tra tư liệu, nên hắn đã phải thức trắng một đêm, ngày hôm sau tuy có bổ sung lại giấc ngủ, nhưng cũng không ngủ lâu lắm, đã vậy đêm nay cũng là thức đến rạng sáng, sau đó Tạ Linh Nhai mới thu xếp xong và đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình có cảm giác hơi ngứa, đến khi hắn tỉnh lại thì thấy, là Ngoan Long đang để đầu của nó đặt vào trong lòng bàn tay hắn và liên tục phun ra nuốt vào lưỡi rắn, chạm vào lòng bàn tay.
"Mày tới đây từ khi nào vậy..." Tạ Linh Nhai cố gắng bò dậy và cũng trong nháy mắt Ngoan Long đang ở trong cái ly, cũng nhanh chóng ló người ra vòng lên.
Tạ Linh Nhai mang Liễu Linh Đồng thả ra, đặt ở bên kia bả vai, ngáp một cái, sau đó rời giường đi rửa mặt.
Hôm nay không có học, Tạ Linh Nhai đem cái ly sừng trâu ly theo, ăn sáng xong thì đi đến trong điện Linh Tổ. Hắn đem con rắn nhỏ bỏ vào trong cái ly sừng trâu, rồi lại đặt Liễu Linh Đồng lên tế đàn, dâng hương bẩm báo việc này.
Ngoan Long ở trong điện Linh Tổ không dám làm càn, cứ an tĩnh nằm trong địa bàn mới của mình là cái ly sửng trâu và áp đầu vào mặt ly.
Sau khi Tạ Linh Nhai báo cáo xong, hắn lấy kinh thư ra.
Căn cứ vào lời nói của tổ tiên Bão Dương Quan, Ngoan Long thuộc về yêu quái, không giống như Liễu Linh Đồng hay những thứ khác, chính vì vậy, nên nó càng cần phải được dạy dỗ, lấy giáo huấn của Đạo giáo, làm cho nó hiểu rõ đạo đức.
Tạ Linh Nhai rất hiếm khi ở trong quan thuyết pháp, hay là nói, hầu như không có, vì mọi thời gian đều dùng để học tập về đạo giáo và phật giáo, nhưng khi đến gặp các đạo quan khác, hắn vẫn có thể nói về những điều mà mình hiểu được.
Lúc này bên ngoài vẫn đang là sáng sớm, đã vậy hôm nay cũng không phải là ngày trọng đại gì, nên không có tín đồ đến, Bão Dương Quan tuy mở cửa, nhưng ở bên trong về cơ bản đều là đang rót trà cho khách. Bởi vì hạn ngạch của Bão Dương Quan có hạn, hơn nữa nương the0 danh tiếng ngày càng lớn, nếu muốn đến Bão Dương Quan, thì những tín đồ cũng chỉ có thể đến sớm một chút.
Tạ Linh Nhai nói: "Nếu mày đi theo tao, cũng coi như là nhập vào làm đệ tử của Bão Dương Quan, giờ tao sẽ nói tỉ mỉ về Linh Tổ cho mày biết. Linh Tổ là Thái Ất Lôi Thần Ứng Hóa Thiên Tôn, từ Tát Thủ Kiên Tát Tổ môn hạ chịu pháp, là đạo môn đệ nhất đại hộ pháp của chúng ta..."
Khi nói xong về Linh Tổ, hắn lại bắt đầu nói « Thái Thượng Lão Quân nói tâm kinh », Lão tổ nói: Trong vô số kiếp, dẫu người có thể quan sát tâm mình và trở nên giác ngộ, thậm chí đi đến cõi hư vô. Thì có thể đạt được cái gì? Nhưng nếu vì lợi ích của tất cả chúng sinh, thì ắt hẳn sẽ đắc đạo."
Tất nhiên Ngoan Long cũng đã giác ngộ rồi, mới có thể trở thành Ngoan Long, biết đây là một nơi cực kỳ tốt, nên nó cũng không che đầu mà ngẩng đầu lên và tập trung lắng nghe.
Câu nói kia ý tứ là, lão quân đã trải qua vô số năm và vô số tai họa, có thể nói vô lượng kiếp là một thế giới đã trở về cội nguồn, ông tưởng rằng mình đã giác ngộ nhưng dường như ông không thể làm gì được.
Kinh này dạy về phần căn bản cho người tu đạo, chứ nếu không có tâm này thì tu tập gì cũng uổng phí.
Tạ Linh Nhai nghĩ đến đâu nói đến nơi nào, đều giảng giải rất tự nhiên.
Trong khi đó, những người uống trà trong Bão Dương Quan, lại vô tình phát hiện sáng nay Tiểu Tạ ở chỗ này thuyết pháp. Bọn họ cũng không quen thuộc lắm, chỉ biết Tiểu Tạ là sư huynh của Trương Đạo Đình và là người thực sự phụ trách Bão Dương Quan. Chỉ là, thời gian mà Tạ Linh Nhai ở đây, nhiều lắm cũng chỉ xuất hiện tại buổi họp mặt chứ ít khi thuyết pháp, nên khi hắn thuyết pháp mọi người đều cảm thấy rất hiếm lạ. Nhiều người cũng cảm thấy có lẽ điều hắn chú ý nhất chính là hình thức. Nhưng sau này, sau khi đi lên, họ cũng biết được, dù Tiểu Tạ ở tỉnh Đạo Tà, hay núi Long Hổ đều rất có mặt mũi, có thể là chân nhân bất lộ tướng!
Nghe được lời giảng mơ hồ, bọn họ chán nản quay đầu lại thì thấy Tiểu Tạ đang thuyết pháp, tức thì nhóm trà khách đều tò mò lên, các đạo sĩ khác cũng dừng lại, này là Tiểu Tạ đang thuyết pháp, bọn họ đúng là không ngờ được, sẽ có lúc được nhìn thấy hắn thuyết pháp.
Nhóm trà khác này lui tới đạo quan lâu rồi, cũng biết nội quy ở đây, nên cứ yên lặng đứng ở ngoài điện vây xem.
Mọi người có một cảm giác kỳ lạ trong lòng khi thấy Tạ Linh Nhai thuyết pháp, vì trước mặt hắn không có ai, nhưng sau khi thấy hắn thực sự tụng kinh xong, lại bắt đầu giảng giải, thì ai cũng hồ nghi, đây là giảng cho ai nghe vậy chứ?
Ngoan Long vẫn bất động trong chén trà, đợi một lúc, một vị khách uống trà phát hiện trong cốc sừng trâu trên bàn có một con rắn, con rắn này cỡ bằng một ngón tay thô khi duỗi thẳng ra rất dài và thẳng tắp, thẳng thắn hướng về Tạ Linh Nhai, rất ít nhúc nhích, giống như đang nghe Tạ Linh Nhai thuyết pháp vậy!
Con rắn này còn có một điều ngu xuẩn, hình như không phải từ nơi khác đi vào. Chẳng lẽ là Tiểu Tạ thuyết pháp cho nó nghe sao?
Khi nhóm trà khách nghĩ về điều đó, họ đều cảm thấy điều này thật kỳ lạ, nghĩ xong lại cảm thấy khả năng này không lớn và chuyện này cũng quá quỷ dị.
Sau đó đột nhiên có một tiếng thở dài, mọi người đều nhìn về phía người đó, nhưng người nọ vẫn còn lắc đầu: "Ngài nói đúng, tâm là tai họa, tâm là giáo huấn!"
Nói xong, người đó bước vào cửa điện, quỳ xuống chiếc ghế bên cạnh Tạ Linh Nhai, nghe hắn giảng kinh.
Mọi người phía sau đều mở miệng. Có người muốn gọi người nọ xuống nhưng sau đó lại đều im miệng.
Nếu không tin vào đạo giáo, thì chỉ cần ở bên ngoài vây xem là đủ. Nhưng người này lại nhất mực mđi vào, chẳng phải đã nói rõ ý tứ muốn lĩnh ngộ đạo giáo sao, muốn hướng đạo?
Trong lòng bọn họ rung lên: Đúng rồi, Tiểu Tạ giống như cũng không giống như đang thuyết pháp, hôm nay ở chỗ này thuyết pháp, không phải không có việc gì làm, cũng không phải giảng kinh cho con rắn nhỏ kia nghe, mà là muốn giảng kinh cho người có duyên nghe!
Nhìn xem, đây còn không phải là cái người có duyên đó sao, nói không chừng người mà Tiểu Tạ đang chờ lại chính là người này, chuyện này thật giống với chuyện Khương Thái Công giả vờ câu cá đẻ chờ người có duyên. Hơn nữa, xem ra trình độ của Tiểu Tạ quả thật rất cao.
Mọi người thấp giọng trao đổi một lúc, khen ngợi những suy đoán của mình thật thần bí và ý nghĩa. Chuyến đi sáng nay quả thực không hề uổng phí.
Mọi người đều cảm thấy mình đã nhìn thấy sự kỳ diệu của Đạo giáo nên quyết định hôm nay uống nước xong sẽ không đi về nhanh, mà sẽ cùng những người khác giao lưu, truyền bá một chút và hỏi mọi người một chút cảm giác khi đi trà khách.
Nhóm trà khách còn chưa nhận thức đầy đủ, đã tự giác ở cửa thảo luận, sau đó ra sân trước đăng tin nhắn trên WeChat Moments.
Trương Đạo Đình ở bên cạnh nghe xong một lỗ tai, cũng rất là kính nể, đi Linh Tổ điện vừa thấy, quả nhiên thẩy Tạ đang ở cùng người muốn nghe pháp và giờ cũng đã kết thúc.
Ngoài cửa còn có mấy vị khách trà đang kiên nhẫn chờ đợi kết quả, lúc này thấy Tạ Linh Nhai nói xong, đứng lên thì cái người gọi là trà khách có duyên kia cũng đứng lên, quay sang Tạ Linh Nhai thi lễ nói lời cảm tạ, rồi đi ra ngoài.
Nhóm trà khách vây quanh người có duyên, còn Trương Đạo Đình thì lại đi vào hỏi Tạ Linh Nhai: "Thầy Tạ, cậu thật sự... Ở chỗ này chờ người có duyên à?"
Cái gì mà chờ người có duyên, hắn chỉ mới ở trong điện nhiều ít phút thôi mà, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra mà không biết sao?
Tạ Linh Nhai nói: "Duyên cái gì mà duyên."
Hắn ở chỗ này giảng kinh cho Ngoan Long nghe mà thôi, dẫn dắt thiên tính của nó. Còn cái vị trà khách kia muốn vào trong này, chẳng lẽ hắn còn có thể đuổi ra được sao?
Trương Đình yếu ớt nói: "Nghe người ta nói, nếu cậu không phải ở đây đợi người có duyên, thì niệm kinh là được rồi, sao còn phải ở trong điện thuyết pháp làm gì, rốt cuộc là giảng cho ai nghe vậy..."
Tạ Linh Nhai cười lạnh nói: "Tôi báo cáo tình hình học tập cho Linh Tổ nghe không được sao?"
Trương Đạo Đỉnh: "..."
Trương Đạo Đình á khẩu không nói được gì, cậu ta nhìn xem tượng Linh Quan rồi lại nhìn Tạ Linh Nhai, bỗng nhiên cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý.
Thì ra là vậy, ai nói nhất định phải thuyết pháp cho người khác nghe chứ, báo cáo cho Linh Tổ nghe việc học tập cũng được mà.
Tạ Linh Nhai nhìn Trương Đạo Đình lộ ra dáng vẻ này, sau đó búng ở trên trán của y một chút: "Cậu là bị ai lây bệnh sao, sao có thể ngốc vậy chứ, tất nhiên là tôi đang thuyết pháp cho Ngoan Long nghe rồi!"
Trương Đạo Đình che trán lại: "..."
Y đúng là trong lúc nhất thời đã xem nhẹ thứ đó!
Đến khi Trương Đạo Đình quay đầu nhìn lại, đúng là thế thật, Ngoan Long vẫn còn đang ở trong cái ly sừng trâu uốn lượn một chút, đã vậy thầy Tạ còn bênh vực tính cách của người mình, còn hỏi y việc nuôi rắn và thuyết pháp thì có gì kỳ lạ. Không ngờ chỉ là đạo lý đơn giản như vậy, mà y lại không nghĩ tới, nhưng này đều là vì...
Trương Đạo Đình bỗng nhiên nhớ tới, sau dó trên mặt trở nên u ám nói: "Vì những người trà khách kia, đều đang ở bên ngoài thảo luận, nói thẩy Tạ đang đợi người có duyên."
Tạ Linh Nhai bước một bước đi ra thờ phụ, vừa hay nhìn thấy Thi Trường Huyền đi tới, thì nói nhỏ: "Đó, người có duyên của thầy đến rồi."
Trương Đạo Đình: "Hả?"
Tạ Linh Nhai: "Nghe không rõ."
Trương Đạo Đình buồn bực mà nghĩ, hình như y nghe thấy thầy Tạ nói người có duyên là Thi đạo trưởng, chỉ là, y không hiểu được lời này có ý tứ gì, là duyên huynh đệ sao?
...
Trong khi đó tin tức bên ngoài điện cũng lan truyền tin, thầy Tiểu Tạ ở Bão Dương Quan, mới sáng tinh mơ đã ở trong Linh Quan điện thuyết pháp chờ người có duyên, tin tức nhanh chóng được lan truyền trong các tín đồ, thậm chí còn có xu hướng lan rộng ra bên ngoài. Và vì trước đó trình độ của Bão Dương Quan đã được các nhân sĩ có năng lực công nhận, nên mức độ chấp nhận câu chuyện này của mọi người cũng tăng lên rất cao.
Còn về phần con rắn nhỏ trong câu chuyện, sau khi bị truyền miệng, vai phụ gây hiểu lầm này cũng đã hoàn toàn biến mất và hOàn toàn bị ẩn giấu. Tên của vị trà khách còn chưa được truyền đi mà đã bị thay thế bởi một vị trà khách khác, có người đã rảnh tay bổ sung một số chi tiết. Mỗi vị trà khách đều giống như ngay lập tức bị làm cho sốc và bước vào một cảnh giới huyền bí khó giải thích, nên đã vô tình bước vào trong đại điện...
"Cái quỷ gì đây, đòn cảnh tỉnh của Đạo giáo." Tạ Linh Nhai nhìn thấy một thành viên trong vòng bạn bè trên WeChat của hắn chia sẻ câu chuyện này: "Nếu cậu ấy không viết lời đính chính lại, thì tôi sẽ cho cậu ấy biết."
Hải Quan Triều thiếu chút nữa phun: "Thầy Tạ, sao lại kích động quá vậy?"
"Vậy anh nghĩ xem, tại sao tôi lại phải đề nghị nói rõ ràng?" Tạ Linh Nhai vô thức nhéo nhéo đuôi con rắn.
Hải Quan Triều thấy hắn chơi đùa với Ngoan Long như thể đang chơi với điện thoại di động, trong khi đó, bản thân y chạm cũng chưa chạm tới đã bị con rắn này hung hăng thị uy, vì vậy y ngượng ngùng tránh xa một chút: "Đúng rồi, trước đó cậu nói Ngoan Long có thể cho cậu tăng thêm buff? Rốt cuộc là sao vậy và vì sao lại thêm người cậu còn chưa có nói?"
Ngày đó buổi tối mọi người thấy bọn họ mệt, nên cũng không đành lòng quấy rầy nhiều.
Nói đến đây, Tạ Linh Nhai cũng có chút nghi hoặc: "Tôi có xem trong Bút Ký, trong đó nói sư phụ chúng ta sử dụng lôi thuật, nên Ngoan Long có thể hỗ trợ để giúp sư phụ gia tăng công lực, nhưng không có mô tả cụ thể, tôi cũng muốn biết rốt cuộc là trợ giúp gì, chẳng lẽ là giúp hô mưa gọi gió sao?"
Hải Quan Triều nghe vậy cũng rất có hứng thú nói: "Vậy sao? Vậy sao cậu không thử đi?"
Chỉ là nếu chúng ta ở chỗ này dùng lôi phù, sợ là sẽ lập tức thu hút người của công an tới, Tạ Linh Nhai ngẫm lại, sau đó đem Ngoan Long từ trên tay xuống, đặt vào trong lòng bàn tay: "Bây giờ tôi không tiện dùng/lôi phù, Tiểu Ngoan mày có thể biểu diễn chút không, cho thầy Hải nhìn chút, xem thử Linh Tổ của chúng ta rốt cuộc sắp xếp như thế nào."
Với sự hướng dẫn của tổ tiên, còn có thể phân biệt sao?
Chỉ là cậu nhóc Tiểu Ngoan lại giống như nghe không hiểu, nó cứ ở trong lòng bàn tay mắt to trừng mắt nhỏ.
Tạ Linh Nhai cũng vuốt vuốt cơ thể nó: "Nào, tạo mưa đi!"
Tiểu Ngoan lạp tức ngẩng đầu, dùng sức, sau đó bất ngờ ở trong không trung há to miệng
Tạ Linh Nhai nín thở chăm chú nhìn, tâm tình kích động, đây là cảm giác hô mưa gọi gió sao? Đúng là rất mới mẻ!
Một lát sau, không trung vẫn yên lặng như lúc ban đầu, còn trong miệng Tiểu Ngoan cũng chỉ phun ra vài giọt miếng, có một giọt còn rớt trên tay của Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai: "???"
Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy? Hắn có chút không thể tin được!
Trong khi đó, Tiểu Ngoan lại rung đùi đắc ý, giống như rất vừa lòng với kết quả này.
"Hả." Hải Quan Triều đỡ đỡ mắt kính, giọng điệu có chút vi diệu nói: "Rắn này tuy không có độc, nhưng trong nước miếng vẫn có vi khuẩn, thầy Tạ, tôi nghĩ cậu nên đi rửa tay trước rồi hãy khóc sau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT