Tạ Linh Nhai ôm gà trống, một bên dịu dàng vuốt ve lông ở cô nó, một bên nhìn chăm chú di động trên bàn, những người khác nhìn thấy một màn như vậy, đều tự nhủ, gà cứu mạng thật sự được đối xử đặc biệt hơn.

Mà Thi Trường Huyền đoán được ý định của hắn, do dự nói: "... Thôi bỏ đi?"

Dù gì thì cũng là ân nhân cứu mạng của họ, lăn lộn như vậy không tốt lắm thì phải.

Mặc dù Quách Tinh không được anh gà cứu mạng, nhưng cũng có chút cảm thông: "Anh nhìn coi nó không dám động đậy luôn kìa."

Tạ Linh Nhai đang định trả lời, chợt di động reo lên, hắn bắt máy nói mấy câu: "Ừm, được, tốt thôi, được sao? Oke, không thành vấn đề..."

Trước đó Văn Tĩnh trả lời hắn, vợ anh ta quả thật không đồng ý đổi ngày kết hôn, cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng được dáng ve cụp đuôi ủ rũ của anh ta. Tạ Linh Nhai cũng đoán trước được, nên đã nói cho anh ta những biện pháp khác để tránh Sát, kêu anh ta suy nghĩ làm theo.

Sau đó, Văn Tĩnh gọi điện thoại tới nói đã thu phục người nhà. Vì không thay đổi ngày kết hôn nên đã cùng nhau bàn bạc rất nhiều lần, mấy chuyện nhỏ như đổi chăn hay mấy cái nhỏ nhỏ khác đều chịu, vợ của anh ta hỏi mấy cách thực hiện này xong, cảm thấy không thành vấn đề, cũng đồng ý. Dù sao người hiện đại không mê tín, nhưng một ít phong tục tập quán của địa phương thì vẫn phải làm theo.

"Tới ngày đó cậu tới làm phù rể cho tớ nhé?" Văn Tĩnh hỏi.

Tạ Linh Nhai "ờm" một tiếng đồng ý.

Văn Tĩnh lại dặn dò: "Nhớ đừng có đẹp trai quá nha."

Tạ Linh Nhai: "..."

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Linh Nhai nói: "Thành công - tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, người giỏi thì nhiều việc, vả lại anh gà có kinh nghiệm phong phú mà, nếu đổi thành con gà khác, mấy người nói xem, sau khi lấy máu xua sát, thì để nhà Văn Tinh ăn hay để chúng ta đem về nuôi?"

Mọi người nghe vậy tức thì cạn lời.

"Tôi chỉ lấy một chút máu thôi à." Tạ Linh Nhai loi nhoi hình dung, vuốt vuốt cổ anh gà, "Yên tâm nha."

Anh gà: "..."

Những người khác của Bão Dương Quan sau khi biết đem theo anh gà đi xua sát, đều xúm lại khugên anh gà lấy đại cục làm trọng, Hải Quan Triều còn tự mình làm thêm món ngon:

"Chịu khổ chút nha, lúc trước hứa mang mày cùng nhau hưởng phúc, không ngờ được lại gặp chuyện điên khùng như thế này..."

Tạ Linh Nhai nhướn mày: "Anh đừng có ỷ vào anh gà không biết nói nha, sự giác ngộ của nó còn cao hơn anh đó."

Hải Quan Triều: "A phi! Cậu xem anh gà mắc nghẹn luôn rồi kìa."

Tới ngày đám cưới, Tạ Linh Nhai đem mọi thứ đều bỏ vô ba lô, sau đó lại đem anh gà bỏ vô luôn, chỉ chửa lại một lỗ nhỏ cho nó thở.

Hắn đi xe buýt tới nhà của Văn Tĩnh, trên đường anh gà luôn nhoi tới nhoi lui.

Cô gái ngồi bên cạnh thấy, vui vẻ hỏi: "Anh đẹp trai, trong ba lô của anh là mèo sao? Hay là chó?"

Tạ Linh Nhai thuận miệng đáp: "Là kê kê."

Cô gái: "..."

Người nọ liền đỏ mặt trong chớp mắt, lại từ đỏ thành đen, khuôn mặt không thể tin nhìn về phía Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai liền nhận ra lời mình nói làm người ta hiểu sai, lập tức mở ba lô ra, kéo đầu anh gà lên, nói: "Tôi nói là gà trống."

Cô gái: "..."

Mọi người trên xe nhao nhao nhìn lại, thầm nghĩ đây là trào lưu hiện đại sao? Người trẻ tuổi đang thịnh hành việc nuôi gà làm thú cưng hả?

Tạ Linh Nhai cõng theo anh gà tới nhà của Văn Tĩnh, sau khi chào hỏi người nhà hắn, họ hàng của anh ta khi biết hắn không những là phù rể, mà còn là người tới giúp đám cưới tránh sát thì thái độ cực kì tốt.

Bản thân Văn Tĩnh đang mặc đồ chú rể, khi thấy Tạ Linh Nhai tới liền chạy qua chào hỏi: "Lão Tạ tới, thử xem bộ quần áo này có người không?"

Lúc trước chỉ hỏi size áo của hắn, sau đó đặt mua, chưa thử qua lần nào. Không ngờ khi thử xong còn thấy rất vừa người, hắn rất hiếm khi mặc loại quần áo nghiêm trang như thế này, ngày thường đều mặc áo thun hoặc hoodie, quần jean, bây giờ mặc như này lập tức khác biệt.

Do hôm nay hắn tới làm phù rể, hắn không có đem Liễu Linh Đồng theo, không thì phù rể mà mang búp bê trên vai, làm không khéo hắn sẽ trở thành người nổi bật nhất trong đám cưới.

Hai phù rể khác là hai người em trai của Văn Tĩnh, đang đứng bên người anh ta, sắp khóc tới nơi rồi: "Anh ơi, sao anh bẫy tụi em thế?"

"Anh cũng không bằng mà..." Văn Tĩnh giả bộ lau mắt, nói.

Toàn bộ quá trình tổ chức lễ kết hôn đều được chụp hình và quay phim, quay quá trình thử quần áo, chọc ghẹo chú rể, nhóm phù rể, đợi tới giờ lành, lại cùng nhau chuẩn bị đi đón dâu.

Chương trình của lễ kết hôn là chú rể tới nhà gái đón cô dâu, đưa vào phòng tân hôn nói chuyện một chút, sau đó cùng nhau đi chào hỏi khách đến dự lễ, sau đó mời mọi người đến nhà hàng đã đặt trước ăn tiệc cưới.

Khi mới tới nhà gái, dĩ nhiên sẽ bị mấy phù dâu chặn ngoài cửa, làm khó một chút, sau đó mới cho đi vào, lại yêu cầu tìm được giày của cô dâu mà họ đã giấu mới cho đón dâu đi.

Một chiếc giày còn bị chơi xấu giấu dưới váy của cô dâu. Lúc chú rể bị làm khó, nhóm phù rể đã giúp anh ta tìm được một chiếc giày. Các phù dâu lè lưỡi trêu chọc, một chiếc giày khác nằm ở ngay trong phòng này thôi.

Nhưng, cả ba phù rể đều không tìm được, Văn Tĩnh đã trả lời xong mọi vấn đề, vội la lên: "Lão Tạ này, tới lúc cậu ra tay rồi đó!"

Tạ Linh Nhai nghĩ thẩm. tôi chỉ đến xua sát thôi không phải sao?

Văn Tĩnh nói nhỏ: "Đi quyến rũ mấy cô nàng kia chút đi."

Tạ Linh Nhai: "..."

Tạ Linh Nhai: "... Tớ đã có người yêu rồi."

Trò chơi nhỏ này cũng không phải để làm khó chú rể gắt quá, nên nhờ sự ám chỉ điên cuồng của họ hàng nhà gái, chú rể đã đoán ra được chiếc giày còn lại, chắc hẳn được treo ở dưới chụp đèn.

Văn Tĩnh nhào qua đó tìm kiếm, nhưng hồi lâu vẫn không thấy gì, buồn bực nói: "Sao lại đùa nhây như thế này?"

Họ hàng nhà gái cũng bối rối: "Hồi nãy em thấy rõ ràng mấy cô ấy giấu ở đó mà, đổi chỗ giấu lúc nào vậy chứ?"

Người trong phòng này khá nhiều, ai ai cũng đi tới đi lui, đặc biệt là hồi nãy, lúc đóng cửa chặn chú rể, lộn xà lộn xộn, ai biết được người nào đã đổi chỗ giấu rồi.

Văn Tĩnh kéo một phù dâu lại: "Em gái ruột của anh ơi, em mau nói cho anh rể biết đi mà."

Phù dâu kia cười ha hả nói: "Em cũng không biết đâu, hồi nãy nó còn ở dưới chụp đèn mà."

Văn Tĩnh nhìn trái nhìn phải: "Phòng này chỉ lớn có chừng này thôi, có thể giấu ở đâu chứ, các anh em, lên nào, cùng tớ phá luôn trần nhà đi."

Sau đó anh ta thật sự nhấc ghế chuẩn bị tìm trên trần nhà.

Mấy phù dâu đứng nhìn rồi nhỏ giọng nói với nhau: "Mọi người giấu ở đâu vậy?"

"Không biết, không phải cậu đổi chỗ sao?"

"Không mà, tớ không có đổi, tớ còn tưởng là hai cậu nữa đó."

"Không lẽ là dì giấu đi đó chứ?"

Các cô nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đúng lúc các cô ấy muốń đi hỏi họ hàng xung quanh, thì Văn Tĩnh thật sự đã đem một tấm la phông gỡ ra, bất ngờ lại có một chiếc giày rớt xuống.

Tạ Linh Nhai đang đứng vịn ghế cho anh ta thuận tay chụp được.

"Oa, mấy cô thật sự giấu trên trần nhà sao?"

"Ôi má ơi, rốt cuộc ai giấu ở trên đó vậy?"

"Đậu xanh, sao tui không có ấn tượng gì hết trơn vậy, ai đã đem bỏ lên đó..."

Trong phòng lập tức vang lên tiếng đùa giỡn ầm ỉ, Tạ Linh Nhai cẩm đôi cao gót đỏ kia mà ngẫm nghĩ, hắn cảm nhận được trên chiếc giày này không ổn lắm, có một mùi hôi thối phảng phất, đôi giày này - dính đầy âm khí.

Còn chưa để hắn nghĩ quá nhiều, Văn Tĩnh đã đón lấy chiếc giày, đi qua mang vào cho cô dâu.

Tạ Linh Nhai thu lại suy nghĩ, mặc kệ hôm nay có chuyện gì xảy ra, đã có anh gà ở đây, không ai có thể làm loạn.

Văn Tĩnh nắm tay cô dâu xuống lầu, đưa cô dâu lên xe chạy về phòng tân hôn của họ, Tạ Linh Nhai mang theo balo, bên trong đựng anh gà, đi cùng mấy phù dâu, ngồi chung xe với cô dâu chú rể.

Vợ của Văn Tĩnh tên Khương Kỳ Kỳ, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai đặt anh gà dưới chân, thấy Khương Kỳ Kỳ quay đầu nhìn mình hoài, còn tưởng đâu cô ấy để ý anh gà.

Khương Kỳ Kỳ chạm phải ánh nhìn của Tạ Linh Nhai, cười e thẹn, nói: "Hôm nay đã làm phiền cậu rồi."

Tạ Linh Nhai đáp: "Không có gì đâu."

Khương Kỳ Kỳ lại nói: "May mắn cậu có cách, không thì vì chuyện thay đổi ngày cưới mà cãi nhau với anh ấy rồi. Tớ muốn làm đám cưới liền, thời gian tới chúng tớ đều bận công việc, nếu lùi đám cưới lại thì cũng ít nhất hai tháng nữa tớ mời có thời gian..."

Cô ấy dừng lại một chút, chợt nhớ Tạ Linh Nhai là thuộc "phái mê tín", còn là người đưa

ra đề nghị đổi ngày cưới, liền đổi đề tài: "Tóm lại đã làm phiền cậu rồi."

Tạ Linh Nhai không có ý kiến gì với những điều này hết, chỉ hơi bất ngờ do trong điện thoại lúc trước hắn nghe Khương Kỳ Kỳ nói giọng rất đớn tiếng, nhưng trước mặt người ngoài lại nhỏ nhẹ dịu dàng, đúng là không ngờ được.

"Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà, ngày cưới của hai người vui vẻ mới là điều quan trọng." Tạ Linh Nhai nói.

Văn Tĩnh không yên tâm lắm, tuy rằng nói như vậy, nhưng đám cưới là một buổi tiệc rất lớn, chỉ sợ mọi chuyện có sơ suất nào đó, dù sao thì sáng giờ vẫn được tính là khá yên ổn, anh ta cũng đã có thể thở phào một chút.

Mà chưa được, phải chờ đến buổi tối, anh ta mới có thể thả lỏng được.

Xe vừa tới trước cửa nhà, thợ quay phim chạy tới, đứng do dự không dám nói.

Văn Tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"

Thợ quay phim đưa camera tới cho anh ta xem, nhỏ giọng nói: "... Tôi có chụp hình trên đường đi, khi mở xem lại nhìn thấy một người mặc đồ tang trắng."

Sắc mặt Văn Tĩnh lập tức trắng bệch, đứng tim: "Cái, cái gì?"

Thợ quay phim này là người của công ty chuyên phục vụ đám cưới, do kinh nghiệm tham gia rất nhiều đám cưới, nên sự hiểu biết đối với phong tục tập quán cũng không ít, biết một chút về truyền thuyết Hỉ Thần. Trong lúc quay chụp không để ý lắm, nhưng hồi xem lại hắn phát hiện ra ngay, hơn nữa hắn có nghe người lớn tuổi trong nhà nói thầm cái gì mà hôm nay là ngày phạm tam sát, càng nghĩ càng thấy ớn, nên chạy lại được hình cho họ xem liền.

Thợ quay phim tua lại tấm hình kia, là ở một khúc cua, có một người mặc đồ tang trắng, tay cầm gậy trúc đứng ở ven đường, đi the0 chiếc xe thể thao mà cô dâu chú rể ngồi, mà nói đúng hơn là lướt theo.

Người khoác đồ tang trắng này cúi đầu, mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ là hai mắt luôn nhìn chằm chằm theo xe.

Sát, ban ngày vẫn có thể hiện hình, cho nên người bình thường vẫn có thể thấy được nó.

Văn Tĩnh có hơi cứng người, bấy giờ Khương Kỳ Kỳ cũng bu qua xem, ban đầu hơi nghi ngờ, nhưng lập tức cứng đơ, lắp bắp nói: "... Chắc trùng hợp thôi."

"Không có gì đâu, vào nhà đi." Tạ Linh Nhai bình tĩnh nói.

Họ hàng thân thuộc đứng gần đó cũng nghe được, đang quay quanh xem tấm hình đó, vừa nghe Tạ Linh Nhai nói, yên lặng nghe theo. Gặp trường hợp như thế này, họ nên nghe lời người có chuyên môn thì tốt hơn.

Tạ Linh Nhai đem anh gà từ ba lô lấy ra, dùng con dao nhỏ rạch một đường bé tẹo trên đùi của nói, hứng máu vào chén. Anh gà rừng bị đau la lên quang quác, nhưng cũng không giãy giụa như lúc trên núi tuyết, chắc là đã chấp nhận số phận rồi.

Cô dâu là nữ, thuộc âm, do đó cô ấy là mục tiêu của Hỉ Tang Quỷ, vì phần lớn Hỉ Tang Quỷ là cô dâu hóa quỷ biến thành.

Tạ Linh Nhai đứng ngay cửa, mời cô dâu vào cửa, tại lúc cô ấy vừa bước vào lập tức thảy anh gà bay qua đầu cô ấy.

"Quách quách quách -", anh gà rừng giương cánh bay qua đỉnh đầu của Khương Kỳ Kỳ.

Cùng lúc đó, Tạ Linh Nhai cất cao giọng hô "Cát thần đến cửa, đại cát đại lợi"

Anh gà rơi xuống đất, Văn Tĩnh nắm tay Khương Kỳ Kỳ dắt vào trong, họ hàng thân thuộc hai bên cũng cùng nhau vào nhà.

Trong đó có một bé trai tầm tuổi học sinh cấp hai đi ngang qua, tiếp lời của Tạ Linh Nhai: "Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà."

Tạ Linh Nhai: "..."

Anh gà rừng: "..."

Tạ Linh Nhai vỗ vỗ cánh của nó, ôm lên, giúp nó xử lý vết thương trên đùi: "Quỷ nghịch ngợm nói bậy nói bạ thôi, ăn cái gì mà gà chứ"

Anh gà giơ chân run bần bật, sau khi thắt cho nó cái nơ con bướm thì hắn thả nó vào lại ba lô, kéo khóa lại, giúp nó xây dựng một không gian an toàn. Thuận tay lấy ra một cái gương bát quái, tre0 lên cửa ra vào, đây là cách dân gian dùng để tránh từ đuổi quý.

Vừa đi vào trong đã thấy được, trên giường cưới để đầy táo đỏ, hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử.

Tạ Linh Nhai cũng đi theo, đem ngũ cốc mà bản thân chuẩn đi trước đó đem ra, rải lên mặt chăn, ngũ cốc dành cho người sống, cũng mang ý nghĩa trừ tà tránh sát. Người hiểu biết thấy vậy không nói gì, người không biết gì cũng chỉ cho rằng ngũ cốc tương tự như hạt sen hay táo đỏ, đều mang ý nghĩa may mắn, Tạ Linh Nhai lại là phù rề cho nên ķhông khiến người ta chú ý.

Lúc này, Văn Tĩnh mò lại bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Lão Tạ, thợ quay phim kia chụp được tấm hình của Hỉ Tang Quỷ thấy ghê thiệt, tớ xem một cái thôi mà bây giờ vẫn còn nỗi da gà nè, hồi nữa xóa hình đó đi thì không sao rồi đúng không?"

Tạ Linh Nhai gật đầu, nói: "Không sao đâu, đúng là Hỉ Tang Quỷ, vô tình chụp được thì chỉ cần xóa đi là ổn rồi."

Hại người là bản thể của nó, chứ không phải hình chụp.

"Cậu làm những cái này rồi, nó sẽ không xuất hiện nữa đúng không?" Văn Tĩnh thấp thỏm hỏi.

"Không sao đâu mà, cậu cứ yên tâm đi." Tạ Linh Nhai nhìn thấy anh ta bị tấm hình kia hù sợ nên an ủi mấy câu.

Văn Tĩnh mang tâm trạng lo sợ đi lại ngồi kế bên Khương Kỳ Kỳ, cùng trò chuyện cùng họ hàng hai bên, ăn lót dạ một chút, đợi tới giờ lành, mọi người chuẩn bị đi đến nhà hàng để tiếp khách.

Tạ Linh Nhai cũng đi theo hai vợ chồng mới cưới, cùng mấy phù dâu khác ngồi trên xe đi tới nhà hàng. Bên nhà hàng, tiệc cưới cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ở cửa hội trường cũng treo một cái gương bát quái, nên nhiệm vụ của hắn đã xem như hành công một nửa. Không chắc chắn 100% thì cũng chắc 99%, không thành vấn đề.

Bỗng nhiên, di động của Văn Tĩnh đổ chuông, anh ta nhìn thoáng qua, nhíu mày lại: "Thợ quay phim?"

Tạ Linh Nhai nghe được cũng tò mò xán lại gần, nhìn màn hình di động.

Văn Tĩnh bắt máy, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy chú?"

Đầu dây bên kia, hắn ta lắp bắp nói: "Hồi nãy, lúc tôi đang quay chụp, anh mau, mau lại cửa sổ mà xem bên kia đường kìa, mọi người có thấy một cô gái mặc đồ tang trắng, tay cầm gậy trúc không? Y chang người tôi chụp được lúc trước..."

Mấy người quay đầu nhìn qua, tất cả đều sửng sốt, bởi vì họ đều nhìn thấy bên cạnh bồn hoa là một cô gái tóc dài, đầu cúi gầm, mặc một bộ đồ tang trắng bệch, mặt xoay hướng vào nơi này. Mặt cô ta chi lộ ra khoảng một phần ba, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng mọi người đều cảm nhận được, cô ta đang nhìn chăm chú vào nơi đây!

Người thật và hình ảnh khác nhau xa, loại hơi thở âm âm trầm trầm này, còn đồ tang, còn gậy trúc, tất cả mang đến cho người nhìn thấy một cảm giác vô cùng quỷ dị.

"Aaa...!" Khương Kỳ Kỳ cùng mấy cô phù dâu thét lên một tiếng. Khương Kỳ Kỳ xoay người ôm cứng Văn Tĩnh.

Tài xế xe cũng run tay, chiếc xe liền lạn hình chữ s trên đường, nhanh chóng vượt qua khỏi cô gái mặc áo tang kia, mọi người quay đầu nhìn lại, cô ta đang đuổi theo xe của họ!

Tạ Linh Nhai nhíu mày, hắn không sợ nhưng lại thấy lạ: "Sao Hỉ Tang Quỷ vẫn còn ở đây?"

"Cô ta đi theo chúng ta? Cô ta thật sự đi theo chúng ta!" Khương Kỳ Kỳ hoảng loạn, nắm chặt quần áo của Văn Tĩnh: "Cô ta là hỉ cái gì tang..."

Tạ Linh Nhai cắt ngang lời cô ấy: "Ngày cưới, hãy gọi cô ta là Hỉ Thần."

Khương Kỳ Kỳ bất ạn gật đầu, nhưng sâu trong lòng cô vẫn không tin cái gọi là Hỉ Tang Quỷ, cố gắng dùng khoa học để thuyết phục bản thân, nhưng mặc kệ là Hỉ Tang Quỷ hay con người thật sự, cô ta vẫn theo xe đám cưới của họ cũng rất đáng sợ!

"Lão Tạ!" Văn Tĩnh ôm Khương Kỳ Kỳ, vẻ mặt hơi van xin.

Tạ Linh Nhai còn đang tự hỏi, bị anh ta gọi thì giật mình, nói: "Hỉ Thân theo để giết cô dâu chú rể, nếu nó đã xuất hiện, ai đuổi cũng sẽ không đi. Trước kia người ta ngồi xe ngựa, hiện đại mọi người ngồi xe hơi mà, cô ta không theo kịp đâu, Cho nên mới đứng ở ven đường nhìn theo."

Mọi người còn đang sợ hãi: "..."

Hắn đang nói cái quái gì vậy, bộ không thấy cái con Hỉ Thần kia đang chạy như điên theo xe sao?

Trong đầu tự nhiên hiện ra ý tưởng lạ lùng như vậy làm cho mọi người cũng không còn sợ như ban nãy nữa.

"Nhưng theo lý thuyết, những biện pháp kia đã có thể khiến cho Hỉ Thần đã không thể đi the0 nữa mới đúng, cũng ķhông thể tới gần nhà anh ta hoặc nhà hàng này mới đúng." Tạ Linh Nhai nói: "Đây là có chuyện gì chứ... mấy người làm gì nhìn tui dữ vậy, bác tài à, chú chạy xe cẩn thận chút đi, yên tâm đi nào, để lát nữa tôi xuống xe trước cho. Đúng rồi, mau cọ điện thoại nhắc mấy người ở trong nhà hàng đi, nhắc mọi người cần thận một chút, đặc biệt là đàn ông."

Hỉ Tang Quỷ sẽ tìm cách nhập vào những người đi đám cưới, nếu ai bị nhập, nếu là đàn ông, rất có khả năng sẽ bị nó hút luôn hồn phách đi mất, còn có, phế luôn khả năng sinh hoạt vợ chồng. Chẳng những vậy, còn để lại di chứng sau này, mỗi một năm đúng giờ đó sẽ phát điên.

...

Xe cưới chạy đến trước cửa nhà hàng, Tạ Linh Nhai xuống xe đầu tiên, nhìn bao quát xung quanh, không thấy bóng dáng của Hỉ Tang Quỷ đâu hết, sau đó mới gọi những người khác xuống xe.

Một người chú của Văn Tĩnh ra đón, chú ta thuộc kiểu người không tin tâm linh, hồi nãy nhận được cuộc gọi nhắc nhở phải cẩn thận với Hỉ Tang Quỷ gì gì đó, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Không có gì chứ? Cái con Hỉ Thần Quỷ gì đó đi rồi à?"

Tạ Linh Nhai: "... Dạ."

Hắn suy nghĩ một chút rồi cũng không sửa lại, ngay đám cưới mà nhã "Hỉ Tang Quỷ" nhiều lần cũng không có gì hay ho, mọi người đều gọi là Hỉ Thần cũng tốt, hắn cũng không tiện sửa lại tên gọi, làm không ổn thỏa càng dễ phạm vào cấm kỵ.

Ha, con Hỉ Tang Quỷ kia mà biết được tên mình bị sửa tùm lum chắc cũng tức dữ lắm, không chừng chửi đê ma ma luôn ấy chứ...

Mọi người kéo vào nhà hàng, từ cổng vào đến nơi tổ chức tiệc cưới còn một đoạn ngắn, vào cổng quẹo qua một ngã sẽ tới liền, tự nhiên một cô gái mặc đồ tang trắng, tay cầm gậy trúc đứng lù lù trước mặt của họ.

Cô ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt của cô ta đầy bi thương, nhíu mày, biểu hiện như trong lòng tràn ngập sầu bi, cộng thêm bộ đồ tang trên người, thật xui xẻo.

Đây là... Hỉ Thần sao? Là thứ trong truyền thuyết dân gian, là một tồn tại không thể xúc phạm!

Mọi người dừng lại đột ngột, dồn lại thành một cục, mọi người nuốt bọt cái ực, không ai dám đi tiếp, cũng không dám đi lên đuổi đi.

Cái con của nợ này, đụng vô là bị điên liền.

Họ đã được cảnh báo từ trước, những người lớn tuổi cũng biết ít nhiều, Hỉ Thần sẽ xen lẫn vào trong khách dự đám cưới, ngàn lần vạn lần không được đv.ng chạm. Bây giờ gặp được nguyên con, họ hàng thân thiết hai bên gia đình đều sững sờ tại chỗ.

Có người phục vụ muốn đi lên phía trước hỏi xem cô ta bị làm sao, đã bị Tạ Linh Nhai kéo lại.

"Tiên sinh?" Người phục vụ nọ ngạc nhiên hỏi hắn, Tạ Linh Nhai giơ tay ra hiệu y đừng lên tiếng, y bị dọa một chút, nhưng đúng là không dám đi lên trước nữa.

Tạ Linh Nhai liếc nhìn Hỉ Tang Quỷ trước mặt, bỗng nhiên thở dài một cái, nói: "Chúng ta đổi đường, đi vòng cửa khác mà vào đi, trước cửa phòng tiệc có treo gương bát quái, đi nào."

Mọi người như tìm được cứu tinh, vội vàng chạy theo đường khác đi vào, một bên chạy đi một bên quay đầu xem cái con Hỉ Thần kia có rượt theo học hay không.

Tạ Linh Nhai vẫn đứng tại chỗ, hắn nhìn chằm chằm vào Hỉ Tang Quỷ.

Hỉ Tang Quỷ quay người qua, không được tự nhiên cho lắm.

Trong lòng Tạ Linh Nhai càng khẳng đi suy đoán của hắn, hắn tiến lên xách cái của nợ này lên, túm lại một góc.

Hỉ Tang Quỷ bị Tạ Linh Nhai túm lấy nên không dám động đậy, hắn tiện tay giật lấy cây gậy trúc của nó: "Sát thần cũng sợ tao?"

hắn lục trong túi còn một nắm ngũ cốc, liền lấy ra chụp nhanh lên ngực của Hỉ Tang Quỷ.

Hỉ Tang Quỷ lảo đảo một chút, khí đen trên người bốc lên, mắt thường có thể thấy được nó lùn đi một đoạn lớn, biến thành một bé gái mặc quần áo vàng rực.

Gậy trúc trong tay hắn cũng biến thành một cây kẹo mút.

Cái con nhỏ ma này, là cái con bút tiên mà bạn cùng phòng của Quách Tinh đã gọi đến hồi hôm bữa.

Bé gái rúc vào trong góc tối, bây giờ là giữa trưa, nhóc cảm thấy không thoải mái.

Tạ Linh Nhai suy nghĩ một lát thì đã rõ ràng mọi chuyện: "Giày cũng là do nhóc giấu chứ gì?"

Bút tiên ôm đầu, vô cùng đáng thương gật đầu.

Giày mà Tạ Linh Nhai nhắc tới là chiếc cao gót đỏ mà cả mấy cô phù dâu cũng không biết đã bị giấu ở đâu, trên đó còn vương âm khí, thì ra là do quỷ nhỏ này giấu. Cái con hàng này chắc ghi thù hắn, bây giờ tới kiếm chuyện quậy phá hắn.

Hỉ Tang Quỷ đúng là có xuất hiện, nhưng những biện pháp đuổi quỷ kia đã đuổi được nó rồi, sau đó bị quỷ nhỏ này mượn sát khí, nên mới có thể hiện hình giữa ban ngày ban mặt trước mặt nhiều người như vậy. Tạ Linh Nhai đuổi sát khí đi, tất nhiên là hiện nguyên hình rồi.

Quỷ nhỏ đều như vậy cả, thù dai cực kỳ, cũng thích quậy phá. Nhưng mà nhóc quỷ này chỉ có thể hù dọa người ta thôi à, một chút sát khí ít ỏi này chủ đủ cho nó hiện lên giữa ban ngày thôi, còn khuya mới có thể gây hại cho người khác.

Tạ Linh Nhai hồi phục lại tinh thần, nhìn bút tiên đang cố chui vào kẽ hở trong vách tường, hù nó: "Hồi hôm bữa không thèm để bụng mấy trò đùa dai của nhóc, bây giờ nhóc còn dám theo phá à, haha..."

Bút tiên hoảng sợ nhìn Tạ Linh Nhai, càng rút sâu vào trong vách tường.

...

Tạ Linh Nhai trở lại phòng tiệc, Văn Tĩnh và Khương Kỳ Kỳ không dám đi lung tung, thấy hắn vô tới thì bay lại hỏi thăm.

"Không sao rồi, ra ngoài tiếp khách thôi." Tạ Linh Nhai nói.

Khương Kỳ Kỳ chọt Văn Tĩnh một cái, anh ta hiểu ý hỏi: "Không sao là thế nào, nói đi mà, cho tớ yên tâm chút."

Vẻ mặt Khương Kỳ Kỳ cũng vô cùng khẩn trương, nếu không phải còn có người ngoài ở đây, cô đã ôm chồng khóc hu hu rồi, hiện tại có khát khao moi ba lô của Tạ Linh Nhai mà bắt con gà kia ra lấy thêm bát máu bôi lên người.

"Thì xong rồi." Tạ Linh Nhai nói, "Kế tiếp, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, ả phải, tớ muốn ra ngoài làm một việc, xíu nữa sẽ quay lại."

Văn Tĩnh hỏi: "Làm cái gì?"

Tạ Linh Nhai nhìn trời:"Tớ đi mua một cuốn đề thi Olympic toán, tớ phát hiện đề thi toán bình thường dành cho học sinh tiểu học chưa đủ đô..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play