"Đùa gì thế, cháu mà lại không tự tin với mặt mình sao?" Tạ Linh Nhai nói với đầu bên kia điện thoại, "Chỉ là cháu muốn dựa vào tài hoa chinh phục mọi người thôi... Cho nên Phương trụ trì, ngài có thể cho chút ý kiến không?"
Tạ Linh Nhai đang gọi điện thoại cho Phương Hư Sơn, hiện giờ bất luận là Phật môn hay là đạo giáo, hoạt động tôn giáo của nhà nước hay là tư nhân, làm phát sóng trực tiếp cũng không ít, cũng là tiện cho tín đồ ở xa, thu hút càng nhiều người ở những khu vực khác.
Có điều, đa số đạo quan tiếng tăm không cao sẽ tự mình làm website, hoặc hợp tác với website đạo giáo, tiến hành phát sóng trực tiếp.
Mà nơi có hợp tác với kênh stream mà Tạ Linh Nhai quen biết, chỉ có mỗi Ngọc Hoàng cung. Lần trước hắn đến đó cùng với đoàn vấn đạo, tận mắt chứng kiến một lần, số người xem livestream tới tận mấy vạn.
Phương Hư Sơn ở bên kia tri kỷ nói: "Để tôi lấy tư liệu trong cung chuẩn bị chia cho cậu một phần, thật ra cũng không khó, nếu là hợp tác với kênh stream, thì bọn họ cũng sẽ nhắc nhở cậu các hạng mục cần chú ý."
Tạ Linh Nhai vâng vâng vài tiếng, lại hỏi thêm mấy vấn đề, Phương Hư Sơn trả lời từng cái, kêu hắn chú ý thảo luận với kênh.
Sau khi Tạ Linh Nhai cúp máy, cũng quay đầu nói cho bọn họ biết mình đồng ý.
Sau khi tính được ngày tốt, qua mấy ngày, liền thông báo trên weibo: Giờ xx ngày 23 tháng 11 năm xx, Nam Đẩu giáng trần, Bão Dương quan cử hành pháp sự cầu phúc, những ai không có duyên đến hiện trường tham gia, có thể tham dự phát trực tiếp online, viết nguyện vọng, cùng nhau cầu nguyện, cảm nhận nghi thức lập đàn cầu khấn của văn hóa đạo giáo.
Tín đồ tham gia pháp sự ở hiện trường có thể ghi giấy cầu nguyện, mà tín đồ xem online cũng có thể tham gia, phương thức là điền nguyện vọng điện tử trong lúc livestream, cung cấp thêm thông tin của mình.
Trong tài liệu Ngọc Hoàng cung gửi tới còn có mẫu, đại ý là đệ tử XX nguyện hôm nay cùng tham gia phát trực tiếp pháp hội xx, cộng tu công đức, nội dung cầu nguyện vân vân.
Nhiều nơi livestream pháp sự như vậy, nên thật ra cũng không gây nên gợn sóng gì, bởi vì để ý đa phần là tín đồ, ít nhất cũng là những người ngày thường đã cảm thấy tương đối hứng thú. Một pháp sự kéo dài trong thời gian rất lâu, không có chút hứng thú sao mà xem nổi.
Thế nhưng gần đây Bão Dương quan mới vừa quét độ tồn tại một đợt, hơn nữa giống như lời nhân viên kênh stream nói, là có lòng tin với tướng mạo của Tạ Linh Nhai. Sau khi công bố cao công chủ pháp là hắn, xem phản hồi thì còn thật sự có không ít người quyết định xem livestream. Hơn nữa những người đó đều là khán giả hoàn toàn mới, chứ không phải là người vốn là thờ phụng đạo giáo hoặc cảm thấy hứng thú.
Mà Tạ Linh Nhai lựa chọn Nam Đẩu tinh, làm pháp sự cầu phúc, cũng không phải chỉ đơn thuần cân nhắc đến tính phổ biến, mà cũng là hi vọng mượn cơ hội này, dùng tác dụng kéo dài tuổi thọ của Nam Đẩu để kéo dài tuổi thọ cho tiểu Lượng.
Nam Đẩu chủ thọ lộc, là phủ trường sinh, diên thọ tránh tai, giải oan tập phúc.
_
Với quy mô của Bão Dương quan, tự nhiên không làm được pháp sự cỡ lớn, cân nhắc đến sở thích của khán giả, dùng ba người Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền, Trương Đạo Đình làm chủ là được, những người khác tấu nhạc tụng kinh.
Đây là lần đầu tiên Tạ Linh Nhai công khai làm chủ pháp, trước đây hoặc là hỗ trợ, hoặc chỉ là âm thầm làm pháp sự độ vong.
Vì lần livestream này mà Tạ Linh Nhai còn muốn đặt pháp y, vì thế không thể thiếu việc thỉnh giáo nhân sĩ chuyên nghiệp một chút. Có điều trên thị trường có rất nhiều pháp y chất lượng bình thường, nhìn cứ như hát kịch. Tạ Linh Nhai từng thấy loại pháp y ở nhà Thi Trường Huyền, có chút nhớ nhung.
Pháp y ở nhà Thi Trường Huyền đều là tự đặt, ngay cả đồ án cũng là tự vẽ, hiện tại đẩy nhanh tốc độ đã không còn kịp, Thi Trường Huyền trực tiếp nhờ người nhà gửi một cái lại đây, chính là bộ pháp y màu vàng nhạt Tạ Linh Nhai đã từng mặc lần trước, nhưng nếu cho hắn, thì vai và chiều dài tay áo phải sửa lại một chút, để càng vừa vặn.
Đến ngày làm pháp sự, từ sớm Tạ Linh Nhai đã cùng nhân viên được phái tới từ kênh stream điều chỉnh vị trí đặt máy quay cho tốt.
Pháp sự của Bão Dương quan bây giờ đã khác với lúc trước, lúc trước dù làm lớn thì cũng chỉ có vẻn vẹn mười mấy người tham gia, bây giờ không đề cập tới vây xem, chỉ báo danh muốn tham dự cầu phúc thôi đã có hai ba trăm người, không thể không tách riêng từng nhóm.
Mắt thấy thời gian sắp bắt đầu, Tạ Linh Nhai thay xong pháp y, đi ra từ giữa sân, lúc này trong quan đã có rất nhiều người tụ tập -- chủ yếu là sân thực sự quá nhỏ. Có điều tiểu lâu cũng đã sắp xây xong, có một đại sảnh chuyên môn làm pháp sự, đến lúc đó sẽ rộng rãi hơn rất nhiều.
Tạ Linh Nhai vừa đỡ mũ vừa đi tới từ dưới mái hiên, nhìn thấy một ông cụ đi tới từ phía trước mặt, khuôn mặt rất quen thuộc, lập tức bật thốt lên: "Hiệu trưởng Mễ?"
Hắn kinh ngạc, đây không phải là ngài Mễ, hiệu trưởng trường bọn họ sao.
Tuy Tạ Linh Nhai từng giúp đuổi tà ở tiểu khu giáo viên, từng bắt quỷ giúp đàn anh trong trường, từng mời các bạn học đến uống trà, nhưng hoàn toàn không ngờ là sẽ gặp hiệu trưởng ở hiện trường pháp sự.
Đối phương cũng cả kinh, nhìn kỹ mặt Tạ Linh Nhai, lại còn nhận ra.
- - Trước kia lúc Tạ Linh Nhai với Thi Trường Huyền đồng thời gặp phải ông với Cao tổng, Tạ Linh Nhai còn bảo là học sinh trường khác, hiệu trưởng Mễ cũng không phải nhớ lại lần đó, mà là do sự tích của Tạ Linh Nhai lúc thi thạc sĩ quá nổi tiếng, hiệu trưởng Mễ từng xem qua hình của hắn, ký ức sâu sắc.
Hiệu trưởng Mễ quản nhiều giáo viên và học sinh như vậy, phần lớn đều không nhớ nổi, tự nhiên không biết Tạ Linh Nhai làm việc ở đâu, ông có chút mơ hồ nhìn Tạ Linh Nhai, hỏi: "Em không phải nghiên cứu sinh hả? Cái cậu học trò nôn ra máu, em đây là... làm thêm ngoài giờ à?"
Quên mất tên, nhưng tiêu chí thì lại nhớ rất rõ ràng, cái cậu học trò nôn ra máu lúc đi thi.
Tạ Linh Nhai: "..."
Tạ Linh Nhai cũng chần chờ nói: "... Coi như vậy đi ạ."
Hiệu trưởng Mễ đi chung với người khác, bản thân ông không tin đạo, nhưng bạn ông lại tin, lần này tới cầu phúc kêu ông theo, ông chỉ đơn thuần xem náo nhiệt, dù sao thì Bão Dương quan cũng rất hot.
Bạn của hiệu trưởng Mễ kinh ngạc nói: "Lão Mễ, ông quen pháp sư Tạ hả?"
Thông tin về chủ pháp của pháp sự đều được công bố, bạn ông tất nhiên biết Tạ Linh Nhai là ai.
Hiệu trưởng Mễ nghe ông ấy kêu là pháp sư, lại càng bối rối, cậu học trò này làm part time mà cũng làm được ưu tú như vậy sao? Còn lên được chức pháp sư? Hiệu trưởng Mễ cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại nghĩ, trong trường cũng không có quy định học sinh không được đi làm pháp sự, nơi này là địa điểm hoạt động tôn giáo chính quy, ông há há mồm, cuối cùng vẫn sửa lời: "Đây là một nghiên cứu sinh trường chúng tôi."
"Hình như có nghe nói pháp sư Tạ đang đi học, không ngờ là ở trường các ông, đều là người một nhà cả!" Bạn của hiệu trưởng Mễ khá là vui vẻ, nghĩ nếu có mối quan hệ với hiệu trưởng Mễ, vậy sau này nhờ làm pháp sự riêng cũng dễ dàng hơn chút.
"À, hiệu trưởng Mễ, em còn phải qua kia, trước tiên xin lỗi không tiếp được ạ." Tạ Linh Nhai lúng túng nói.
Hiệu trưởng Mễ cũng theo bản năng dùng thái độ đối xử với học sinh: "Đi đi, làm rất tốt."
Tạ Linh Nhai: "... Dạ."
Tạ Linh Nhai lúng túng rời đi, lúc này livestream đã bắt đầu, nhân số cũng luôn tămg lên, đặc biệt là sau khi thấy mấy người Tạ Linh Nhai lên sóng.
Lập đàn thắp hương, dâng sơ văn.
Bởi vì kênh stream phái thợ quay phim chuyên nghiệp đến, sau khi đạo diễn nhìn phản hồi trên livestream, liền thường xuyên kéo gần ống kính lại.
Trước đây Tạ Linh Nhai chỉ hỗ trợ, chưa từng được lên sóng cận mặt, không giống lúc này, ngay cả hoa văn trên quần áo cũng xem rõ rõ ràng ràng.
Tín đồ thì xem Tạ Linh Nhai kết quyết, khán giả bình thường thì xem mặt, mỗi người tự bình luận phần mình, không liên can đến nhau.
Thi Trường Huyền gia học uyên thâm, Tạ Linh Nhai thiên phú dị bẩm, còn có Trương Đạo Đình cũng từng một mình phụ trách rất nhiều đợt pháp sự ở trong quan, trải qua huấn luyện cường độ cao, nghi thức bất luận là xem từ mặt nào, đều không thể xoi mói.
Trong ống kính, xung quanh thần tọa lập đàn mở tiệc, bày đèn đuốc, lư hương, mâm trái cây, trên bàn có khăn trải thêu đầy hoa văn cát tường. Các pháp sư bái thần linh, lạy trời đất, pháp y tay dài áo rộng, cùng với rường cột cũ kỹ xung quanh tôn nhau lên, rất có cảm giác cổ kính.
Đợi đến lúc mở miệng, thì càng khiến rất nhiều khán giả không hiểu biết hứng thú dạt dào.
Kinh văn kết hợp xướng niệm, thời kỳ đầu đa số là độc thoại, các loại tán, tụng, kèm theo gõ trống đệm nhạc.
Sau đó phát triển ra vận khang, trong đó có tham khảo những nét đặc sắc của các làn điệu cao khang, côn khúc*, bởi vậy một số đoạn nếu không lắng nghe kỹ nội dung, thì có thể sẽ cho là đang hát, lúc thì trầm bổng uyển chuyển, lúc thì cao vút réo rắt, rất là êm tai.
*Cao khang, côn khúc: một trong các loại hình hí khúc của TQ.
Đương nhiên, càng quan trọng là... người hát tuấn tú, giọng cũng dễ nghe, tăng thêm sức hấp dẫn.
Giữa chừng còn có chỗ cần dùng đến kiếm, sau khi Tạ Linh Nhai học kiếm với Thi Trường Huyền, thân thủ lại càng thêm lưu loát.
Lúc hắn cố nén không cười cũng có thể dính mấy phần cao lãnh kiểu Thi Trường Huyền, màu da lại trắng nõn, giơ tay nhấc chân, trong lúc một xướng một niệm, trong lư hương khói lượn lờ, sương mù mịt mờ, hắn qua lại ở trong đó, quả thực có phần tiên khí.
Mỗi khi Tạ Linh Nhai vừa có động tác lớn phức tạp, bình luận luôn bỗng chốc gia tăng. Dù là tín đồ ở hiện trường, thì cũng có nhiều người nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Nâng kiếm, đạp bước, kết quyết, vẽ bùa, pháp y màu vàng nhạt trên dưới tung bay, mở miệng xướng niệm, trong suốt dễ nghe.
"... Nghe hay đến lạ luôn, như côn khúc vậy!"
"Thật sự nghe ra mấy phần âm điệu, cũng rất hay, còn biết chơi kiếm nữa."
"Tui mới vừa đi điền nguyện vọng, chỉ cần tùy tiện cho chút tiền nhang đèn là được, dù chỉ vì cái ngón giọng này thôi thì tui cũng cho luôn!"
"Thật thích bộ dạng mấy đạo trưởng niệm chú, sao lại đẹp trai đến vậy QAQ "
"Giọng của cao công này không tệ."
"Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, thủ quyết kết rất tốt rất tiêu chuẩn!!"
"Pháp sư Tạ độc thoại thật có ý nhị... có phong vị phương nam...
"Hình như âm nhạc đạo giáo có tham khảo đặc sắc của côn khúc, còn có sáo trúc Giang Nam, cảm giác sau khi dung hợp không có tinh tế chậm rãi như côn khúc, thế nhưng thêm một chút sắc thái tôn giáo, có một kiểu hương vị đặc biệt."
"Đây chính là nghi thức làm pháp sự của đạo giáo sao? Thú vị!"
Người hiểu biết thì cảm thán nghi thức tiêu chuẩn, người không hiểu cũng cảm thấy vui tai vui mắt, tiên phong đạo cốt.
...
"Nam Đẩu độ ách, vi thiên chi xu. Tĩnh dĩ vận hóa, phẩm hối vinh khô. Văn xương bỉnh hoán, dĩ phủ đồ thư. Chuyển họa vi phúc, tác ngã đan xa. Luyện phách thủ thần, hộ hồn bảo khu. Thiên quang thái định, tai ách tảo trừ. Đạo khí trường tồn, thánh chân dữ cư." Tạ Linh Nhai đọc kinh, cả quá trình khoảng chừng gần hai tiếng đồng hồ, toàn bộ buổi cúng bái mới coi như kết thúc.
Tạ Linh Nhai bắt chuyện với các tín đồ ở hiện trường xong, liền đến gần ống kính, nhìn bình luận trên Ipad, phát hiện bình luận đều không tệ lắm, nhân số cũng duy trì ở năm sáu vạn người, không nhịn được cười một tiếng.
"Đọc câu cuối cùng thêm một lần?" Tạ Linh Nhai đọc lên một bình luận, sau đó thuận miệng niệm, ""Cẩn y khoa thức, kiến lập tinh đàn, bị hương hoa đăng chúc chi nghi, chí tâm quy mệnh đại thánh cung nam đấu thiên cơ thượng sinh giam bộ đại lý chân quân."
"Làm sao thuộc được hả? Cứ như vậy mà học thôi"
"Thật sự hơi giống hí khúc, bởi vì tham khảo theo âm luật làn điệu. Tại sao? Để thần linh nghe không bị khô khan, để khán giả không cảm thấy quá tẻ nhạt."
"Bị cảm, đi cầu phúc có khỏe lên hay không? Tiền mua nhang đèn đó bạn đi mua thuốc cảm uống không tốt sao? Không phải tôi nói không linh, nhưng có thể sử dụng thuốc để giải quyết thì bạn phiền tới Nam Đẩu tinh quân làm gì, người ta một năm mới xuống đây mấy lần, cũng không dễ dàng."
Tạ Linh Nhai tương tác với mọi người một chút liền rời đi, hắn làm chủ công, thể lực tiêu hao nhiều nhất, hoạt động hai tiếng đồng hồ cũng hơi mệt, tiếp đó Trương Đạo Đình bị ép đi trả lời câu hỏi, theo lý thuyết thì đều trả lời mấy vấn đề liên quan tới đạo giáo, thế nhưng trên bình luận lại có rất nhiều vấn đề không liên quan.
Nhưng nói tóm lại, lần livestream này vẫn rất là thành công, chẳng những không bởi vì pháp sự dài dòng mất đi nhiều khán giả, mà còn kéo được rất nhiều khán giả mới.
Chủ yếu bởi vì tiếng tăm của Bão Dương quan gần đây được tuyên truyền đúng chỗ, có rất nhiều người nghe nói dung mạo pháp sư đọc kinh rất đẹp trai nên cũng chạy đến vây xem.
Dùng hình thức livestream để xem pháp sự, sự trang nghiêm của nghi thức tôn giáo tuy rằng không cảm nhận được sâu sắc như lúc tự mình tham gia, nhưng cũng có sức hút tương đương.
_
"Tiểu Lượng, em cảm thấy thế nào?" Tạ Linh Nhai trở về phòng ở sân sau, hỏi cảm nhận của tiểu Lượng.
Tiểu Lượng gãi gãi đầu: "Hình như... không có cảm giác gì cả."
Tạ Linh Nhai trầm tư nói: "Cũng không biết có thành công không, theo lý thuyết thì hôm nay bái đấu là hữu hiệu nhất, để sau anh hỏi thăm bên phía âm phủ một chút xem."
Lúc này Tạ Linh Nhai nghe thấy một trận náo động, vội vã ra ngoài phòng nhìn thử, hóa ra là bởi vì quá nhiều người, đằng trước có người bị chen lấn ngã sấp xuống.
Mỗi lần làm hoạt động cỡ lớn sợ nhất chính là việc này, ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được hết, cũng may chỉ là một người bị ngã, không có sự cố dẫm đạp gì. Tạ Linh Nhai vội vã đi gọi Hải Quan Triều, đạo sĩ đằng trước cũng dìu người ra phía sau.
Tạ Linh Nhai vừa thấy người nọ, "Hiệu trưởng Mễ?"
Hiệu trưởng Mễ xấu hổ nói: "Lớn tuổi, không cẩn thận..."
Người bạn của ông cả giận: "Cái đó là đo có người ngáng chân, tôi cũng suýt nữa chổng vó rồi, không biết đi đường kiểu gì, chẳng chịu nhìn ai."
Lúc này Hải Quan Triều với Phương Triệt cũng tới, Hải Quan Triều thấy vết thương khá lớn, liền kêu Phương Triệt: "Cậu tới đi."
Y muốn Phương Triệt dùng chú cầm máu.
Tạ Linh Nhai vội bảo: "Đây là hiệu trưởng của chúng tôi, dùng phương pháp khoa học xíu đi!"
Hải Quan Triều nghe thế, được thôi, vậy chỉ dùng phương pháp cầm máu thường quy hiện đại.
Nhưng hiệu trưởng Mễ lại khó hiểu hỏi: "Sao, còn có phương pháp không khoa học nữa hả?"
Tạ Linh Nhai nhất thời không nói gì.
Bạn của hiệu trưởng Mễ thì lại vỗ tay một cái: "Cậu có phải là bác sĩ của phòng khám phía sau không? Lão Mễ, tôi từng nói với ông, tôi có một người bạn đi khám bệnh ở chỗ đó, bệnh lạ quấn riết hắn rất lâu, vậy mà bác sĩ này vừa khám đã nhìn ra, còn kêu người ta niệm chú cho hắn nữa."
Hiệu trưởng Mễ đương nhiên là nhớ, lúc đó ông chỉ cười cười không lên tiếng, trong lòng thì nói thầm ngành đông y sao càng ngày càng đi lùi, cứ như vu y thời thượng cổ.
Thế nhưng lúc này phát hiện bọn họ có liên hệ với học sinh trong trường, hiệu trưởng Mễ không nhịn được nói: "Mấy cậu học được cách niệm chú ở đạo quan hả? Em học trò này, chỗ em làm thêm..."
Ông vốn cảm thấy học sinh làm thêm ở nơi tôn giáo chính quy thì cũng chẳng có gì, như pháp hội vừa nãy, cũng được xem là một loại di sản văn hóa, cơ mà niệm chú chữa bệnh gì đó thì lại quá không đáng tin.
"Không phải, có điều đạo quan cũng có chú cầm máu, ngài muốn thử một chút không?" Hải Quan Triều hờ hững nói, "Hai loại đều rất chính quy, chú đến bệnh trừ."
Hiệu trưởng Mễ: "..."
Hai chữ chính quy, cứ như chuyện cười.
Tạ Linh Nhai biết bởi vì hiệu trưởng Mễ đang chất vấn nơi "làm thêm" của hắn nên Hải Quan Triều mới cố ý nói như vậy, vì vậy cạn lời nói: "Hiệu trưởng Mễ, đó chỉ là... phương thuốc cổ truyền dân gian thôi."
Niệm chú mà là phương thuốc cổ truyền dân gian? Tưởng ông bị ngốc hả. Hiệu trưởng Mễ nhìn Tạ Linh Nhai nghĩ.
Bạn của hiệu trưởng Mễ lại giựt giây: "Vậy thì thử coi sao, tôi muốn mở mang kiến thức một chút."
Chỉ là niệm chú, cũng sẽ không lấy mấy cái thuốc thang kỳ quái gì. Lúc hiệu trưởng Mễ vẫn còn đang suy tư, Tạ Linh Nhai đã vuốt chỗ bị thương của ông niệm chú, bởi vì ôm ý nghĩ này, hiệu trưởng Mễ chỉ "ây" một tiếng liền từ bỏ ngăn cản.
"Tay cầm đuôi cỏ linh linh lan phượng, chặn dòng máu chảy ra không ngừng. Bên ngoài máu không vào, bên trong máu không ra, ta phụng luật lệnh Thái thượng lão quân!" Loại chú mà Tạ Linh Nhai niệm là một loại chú cầm máu khác, nhưng hiệu quả cũng như nhau, chú vừa dứt thì vết thương của hiệu trưởng Mễ quả nhiên được cầm máu ngay tức khắc, khiến ông và người bạn nhìn trố cả mắt.
"Chuyện này... Chuyện này..." Hiệu trưởng Mễ nhìn thấy vết thương được cầm máu với tốc độ mắt thường cũng nhìn ra, nửa ngày không thốt nên lời.
Tuy từng nghe qua không ít kỳ văn dị sự, nhưng chung quy mắt thấy mới là thật, đến lúc xảy ra trên người mình, hiệu trưởng Mễ mới dám tin niệm chú thật sự có thể cầm máu.
Ông tiếp nhận khoa học giáo dục nhiều năm như vậy, chính mình cũng làm công tác giáo dục, giờ bảo ông làm sao nhìn thẳng cái loại "phương thuốc cổ truyền dân gian" này đây.
Bạn của hiệu trưởng Mễ thì lại vô cùng phấn chấn nói: "Pháp sư, bác sĩ, tôi có lúc bị ù tai, có thể trị không?"
"Ù tai? Để tôi bắt mạch xem." Hải Quan Triều xem mạch tượng người này, trầm ngâm chốc lát, liền nói với Phương Triệt, "Cậu làm đi."
Phương Triệt nghe nói là cậu có thể trị được, không nói hai lời, đưa tay che lỗ tai người kia, hỏi: "Thế nào?"
Lúc đầu không có gì, qua hai, ba giây, người kia bỗng nhiên nói: "Bắt, bắt đầu ù tai rồi..."
Cậu ta đang chữa bệnh hay là làm người ta bệnh thêm vậy?
Còn tưởng xong đời, chợt Phương Triệt lại vê lỗ tai ông nói: "Xích tử tại cung, cửu chân tại phòng. Thỉnh thính thần mệnh, kỳ sát bất tường. Thái nhất lưu quang, dĩ diệt vạn hung."
Đọc xong, người kia chỉ cảm thấy hai gò má tỏa hơi nóng, lan tận lên lỗ tai, vành tai, dường như hơi nóng nối liền với tai, cảm giác ù tai biến mất không nói, còn cực kỳ khoan khoái.
"Sau này sẽ không ù tai nữa." Phương Triệt xoa xoa tay, lỗ tai người này hơi bết dầu.
Hiệu trưởng Mễ nhìn Hải Quan Triều băng kỹ vết thương cho mình, bỗng nhiên nhận ra: "Tôi nhớ ra rồi, trước đây chúng ta cũng từng gặp nhau rồi, em còn cho Cao tổng một lá bùa!"
Tạ Linh Nhai thấy ông đột nhiên nhớ tới việc này, cũng chỉ có thể thừa nhận, "Ha ha ha... Là em, khi đó em còn chưa thi đậu nghiên cứu sinh."
"Thế mà lại là em." Hiệu trưởng Mễ thổn thức nói, "Vừa nãy em niệm chú, tôi mới loáng thoáng nhớ ra, còn có một pháp sư khác đúng không, có phải là cũng học trường chúng ta, lần trước hình như đi cùng em."
Tạ Linh Nhai: "Đúng, hắn chuyên nghiệp hơn chút, học khoa tôn giáo."
Hiệu trưởng Mễ bật cười, "Trường chúng ta cũng thật là ngọa hổ tàng long." Ông suy nghĩ một chút bèn nói với Tạ Linh Nhai, "Đúng rồi, các em biết xem phong thủy không? Trường muốn xây thêm một tòa ký túc xá mới."
Ông thích ứng cũng thật là nhanh, vừa phát hiện Tạ Linh Nhai thật sự biết vài bản lĩnh phi khoa học, lập tức nghĩ tới trường học.
"Dạ biết, có điều phải qua mấy ngày nữa mới xem được." Tạ Linh Nhai chần chờ đáp.
Bởi vì ngay cả tiểu Lượng bị thương nặng nhất cũng gần như đã khỏi hẳn, nên Tạ Linh Nhai muốn đến núi U Đô một chuyến, lần trước Thi Trường Huyền có nhắc qua, e rằng sinh vật ở núi U Đô có thể giúp bọn họ tìm được đứa con U Đô đã chạy thoát khỏi địa phủ.
"Không có gì không có gì, không vội nhất thời." Hiệu trưởng Mễ chỉ cho là hắn bận chuyện khác.
Xem ở mặt mũi hiệu trưởng và bạn hiệu trưởng, lúc đi Tạ Linh Nhai cầm lấy hai lá bùa, lại cho hai người một ít táo.
Bạn của hiệu trưởng cẩn thận nói: "Nghe nói môn hạ Tát Thiên sư đều biết chú táo thuật, ăn táo trị được bách bệnh."
Tạ Linh Nhai: "Ha, không có, táo mới vừa mua, ngọt."
Mọi người: "..."
Bạn của hiệu trưởng lúng túng mà không mất đi lễ phép mỉm cười nói: "Ai da đưa chung với bùa làm tôi cứ tưởng..."
...
Đợi tiễn người đi rồi, Trương Đạo Đình cũng đã xử lý xong công việc liên quan đến vụ livestream trở về, nói rằng: "Thầy Tạ, kênh stream kia nói, sau này chúng ta làm pháp hội cỡ lớn thì họ đều muốn phát trực tiếp."
Bọn họ livestream pháp sự tuy rằng hiệu quả không tệ, nhưng lưu lượng cũng không tính là bùng nổ, dù sao thì cũng chỉ là cúng bái truyền thống, Tạ Linh Nhai lại không thể phát trực tiếp cảnh bắt quỷ. Cơ mà nếu tính toán kỹ, dù chỉ để làm phong phú chủng loại livestream, thì bọn họ cũng bằng lòng hợp tác trường kỳ.
Căn cứ vào số người xem trực tiếp lần này, cũng khó trách nhiều đạo quan bắt đầu phát trực tiếp đến thế, cái gì mà thắp hương online, cúng tiền nhang đèn online, đây thật sự là một lợi khí lớn để mời chào tín đồ nơi khác.
Đặc biệt là từ một đạo quan nhỏ chỉ có thể hấp dẫn tín đồ bản địa, đến lúc phát triển thành một đạo quan lớn có thể hấp dẫn người nơi khác cố ý ghé tới, thì đây là một giai đoạn quá độ vô cùng tốt.
"Được mà, bên Ngọc Hoàng cung có tư liệu, chúng ta cũng đi tìm người trang trí, làm giao diện với poster đẹp đẽ tỉ mỉ hơn chút." Dù sao thì Tạ Linh Nhai cũng là người trẻ tuổi, nhanh chóng nghĩ ra các biện pháp.
"Với lại, tôi muốn đi xa nhà thêm một lần, hơn nữa lần này tôi sẽ dẫn cả Phương Triệt đi, những người còn lại phải cẩn thận một chút. Cái tên Mã Tiểu Xuyên... thôi, gần đây có lẽ lão cũng không có tâm tư tìm chúng ta gây phiền đâu." Tạ Linh Nhai cân nhắc nói.
Không chỉ vấn đề tài vận khiến Mã Tiểu Xuyên đau lòng mất một trận, mà bên phía Trình Hân cũng có tiến triển rất lớn trong việc điều tra, Ninh Vạn Lại làm sinh vô thường cung cấp không ít trợ giúp, Mã Tiểu Xuyên sẽ sứt đầu mẻ trán rất nhanh thôi.
Tạ Linh Nhai đã tạo một cái ấn cho Ninh Vạn Lại, nói với hắn là nếu có chuyện gì thì dùng ấn nhờ đồng nghiệp hỗ trợ. Còn không được nữa, thì gọi điện thoại cho mình là được.
"Anh Phương cũng đi hả... được rồi." Trương Đạo Đình lên tinh thần, dù sao thì Phương Triệt là người có sức chiến đấu cao nhất ngoại trừ hai người Thi Tạ, đừng thấy cậu đi đứng bất tiện, truyền nhân «Lỗ Ban thư» cũng không phải chỉ là đồn thổi.
Lúc này Thi Trường Huyền thu dọn tế đàn cũng đã quay về, tiện tay kéo một cái trên vai Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai giang hai tay, tùy anh cởi pháp y ra gấp lại.
Tạ Linh Nhai tiếp tục dặn dò vài câu, hỏi; "Đúng rồi, lúc sau mọi người bình luận những gì, bầu không khí vẫn tốt chứ?"
Trương Đạo Đình buồn bực nói: "Vẫn được, có người nghiêm túc đặt vấn đề, cũng có một người hăng hái hỏi thầy Tạ có đối tượng hay chưa, đạo sĩ tế tửu có thể kết hôn hay không... kiểu này tôi đều không dám trả lời."
"Anh không để ý thì cư dân mạng chỉ càng ngày càng hăng say thôi, nói cho bọn họ biết tôi có rồi." Tạ Linh Nhai thuận miệng nói.
Trương Đạo Đình cười ha ha.
Tạ Linh Nhai chăm chú nhìn hắn ta: "Anh cười cái gì, tôi thật sự có đó."
Trương Đạo Đình: "..."
Tất cả mọi người: "......"
Tạ Linh Nhai lén lút liếc nhìn Thi Trường Huyền một cái, cái tên kia đang làm như không có gì xảy ra mà gấp bộ pháp y của mình.
Tất cả mọi người bối rối, run rẩy một hồi lâu mới phát điên nói: "Đùa gì thế!"
"Cậu có đối tượng hả? Chuyện khi nào?"
"Ai vậy?"
Tạ Linh Nhai lên giọng quay người đi, "Cứ không nói với mấy người đó, cứ không nói với mấy người đó..."
Mọi người nhìn bóng lưng hắn, cậu một lời tôi một tiếng.
"Chỉ khoác lác thôi, thầy Tạ hay nói đùa mà."
"Đừng thấy thầy Tạ sáng sủa điển trai, kỳ thực ngay cả đối tượng cũng không có."
"Đúng thế đúng thế."
"Đúng không Thi đạo trưởng?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT