Quỷ vương lợi hại thì lợi hại, nhưng cũng chẳng bằng Tạ Linh Nhai đã lĩnh ngộ tâm ấn, dưới Đô Công ấn, quỷ thần đều bó tay. Tuy Tạ Linh Nhai dùng Đô Công ấn rất tiêu hao tâm thần, đổi thành người bình thường sợ là còn bị phản phệ, nhưng không chịu nổi nhà Tạ Linh Nhai còn có hai vị đại thần bao che khuyết điểm.
Quỷ vương từng bị thiệt thòi, cũng đã từng trải nghiệm phong cách hành sự của Tạ Linh Nhai, biết việc này không giống với kiểu nằm trên tường nhìn lén, nếu không cẩn thận thì sẽ bị sét đánh. Bởi vậy, vừa thấy mặt Tạ Linh Nhai, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, quay người chạy mất.
Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, biến mất hệt như cơn gió, cuốn hết cả không khí âm hàn đi luôn.
Hiện trường rơi vào sự im lặng lúng túng.
Ninh Vạn Lại: "?"
Tôn Khánh Tường: "???"
Mới vừa xảy ra chuyện gì?
Nếu không phải trên đất còn tro tàn sau khi bài vị giấy diêm bị đốt cháy, Tôn Khánh Tường sẽ phải cho là vừa nãy mình nằm mơ, chứ thật ra hắn ta căn bản là không có kêu quỷ vương phương đông tới?
"Thầy Tạ... không phải hai người, có chút chút giao tình hả?" Ninh Vạn Lại mờ mịt hỏi.
Trong tưởng tượng của hắn thì thầy Tạ sẽ tiến lên trò chuyện, sau đó quỷ vương vô cùng khí thế vừa nãy nhận ra thầy Tạ, thâm trầm nói đây là một cậu bạn của ta, ta há lại giúp đỡ Tôn Khánh Tường mi...
Trực tiếp chạy mất là cái thao tác quái gì?
"Đúng mà, chỉ một chút thôi." Tạ Linh Nhai có hơi thất vọng, quỷ vương này cũng thật là tinh ranh, vốn dĩ hắn còn muốn khuyên quỷ vương làm phản, nghe Ninh Vạn Lại hỏi như vậy, liền đáp, "Giao tình từng đánh nhau, không coi là đậm sâu bao nhiêu."
Ninh Vạn Lại: "..."
Hắn cảm thấy mình cũng chẳng cần hỏi ai đánh thắng.
Lúc này bốn phía yên tĩnh vắng người, cuộc đối thoại của hai người mơ hồ truyền tới tai Tôn Khánh Tường, hắn ta thức tỉnh từ trong cơn mờ mịt, kinh ngạc nói: "Cậu là Tạ Linh Nhai ư?"
Tạ Linh Nhai hỏi ngược lại: "Sao, quỷ vương đề cập tới tôi với ông à?"
Chuyện mất mặt như vậy, quỷ vương làm sao có khả năng bêu rếu khắp nơi. Tôn Khánh Tường lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, cảm thấy mặt cực kỳ đau, đặc biệt là bên cạnh còn có thủ hạ nhìn, nhưng cũng chỉ có thể nói rằng: "Dương Bình Trì Đô Công ấn mất trộm, Tạ tiên sinh ngăn cơn sóng dữ, tôi từng nghe nói."
Chuyện này đã lưu truyền ồn ào huyên náo trong nội bộ đạo giáo, khiến Tạ Linh Nhai thường bị khuyên xuất gia, tuy Tôn Khánh Tường không phải đạo sĩ, nhưng nghiệp vụ vẫn có vài chỗ trùng lặp, cũng có quen biết nhân sĩ giới tôn giáo, cho nên biết đến.
Từ dăm ba câu nói của Tạ Linh Nhai, lại nhìn vào ngoại hình hắn, lại nghĩ nơi này là thành phố Nữu Dương, liền đoán được bảy tám phần. Chỉ là không ngờ Tạ Linh Nhai còn làm người ta giật mình hơn cả lời đồn, quỷ vương sao vừa thấy hắn đã chạy mất dép rồi?
Tôn Khánh Tường vạn phần bất đắc dĩ, nhưng cũng biết mình không đấu lại Tạ Linh Nhai, càng khỏi nói Tạ Linh Nhai còn có hai người giúp đỡ, một là sinh vô thường, một người khác hẳn là con cháu Thi gia của Chính Nhất đạo cùng hắn tìm Đô Công ấn về.
Tình thế thay đổi, Tôn Khánh Tường chỉ có thể miễn cưỡng chuyển biến thái độ, nói rằng: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi ngưỡng mộ tên tuổi Tạ tiên sinh đã lâu, nếu như biết là cậu, sao tôi lại không cho mặt mũi chứ!"
Ninh Vạn Lại khó tin nhìn hắn ta, cảm thấy bội phục da mặt người này, chỉ năm phút đồng hồ thôi, cứ hệt như biến thành người khác vậy.
Tạ Linh Nhai thở phào nhẹ nhõm: "Nói vậy là ông không đánh nữa à?"
Đánh cái gì mà đánh, đánh thắng được chắc. Ma nữ còn có thể tìm lại, đâu đáng để so đo với cái tên này, Long Hổ Sơn mà còn nợ ân tình của cậu ta kìa. Tôn Khánh Tường gật đầu, "Ha ha, tôi còn muốn nâng cốc trò chuyện với Tạ tiên sinh mà, còn vị kia nhất định là Thi đạo trưởng nhỉ, nghe nói cậu và Tạ tiên sinh hiện giờ cũng có tình đồng môn, thực sự là một giai thoại! Nếu Trần Mạn là bạn của các cậu, tôi cũng sẽ không làm khó cô ta!"
Hắn ta thấy Tạ Linh Nhai cũng còn đỡ, dáng vẻ thoạt nhìn là rất yêu thích hòa bình, có chút yên lòng, nhưng nói nói, lại phát hiện ánh mắt Thi Trường Huyền nhìn mình hơi là lạ.
Tôn Khánh Tường đang khó hiểu, trong bầu trời đêm chợt vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai.
Hơn nửa đêm, nghĩa địa vùng ngoại ô sao có thể có tiếng còi cảnh sát?
Tôn Khánh Tường: "..."
Tạ Linh Nhai giơ điện thoại lên: "Thật ngại quá, trước đó tôi đã nhờ người báo cảnh sát, ông trộm tro cốt của người ta, cái này là trái pháp luật đó..."
Tôn Khánh Tường: "........."
Mấy người Tôn Khánh Tường dắt theo đều hoảng hốt, bà mai quỷ túm lấy hắn ta hô: "Tôn tiên sinh, tôi chỉ nghe lời ngài đi làm mai thôi mà."
Sau khi vứt bà mai quỷ ra, Tôn Khánh Tường khó có thể tin nhìn Tạ Linh Nhai: "Ông đây, ông đây liều mạng với mày!"
Tay Tôn Khánh Tường kết pháp quyết, muốn niệm chú chiêu quỷ.
Đây là nghĩa địa, theo lý thuyết thì dù nghiệp vụ của Tôn Khánh Tường không thành thạo, thì cũng không đến nỗi không có chút phản ứng, nhưng sự thực chính là hắn ta niệm chú thế nào cũng không chiêu được nửa cái hồn ma.
Tôn Khánh Tường cảm thấy không đúng, xoay người bỏ chạy.
Lúc này lại khiến Ninh Vạn Lại tìm được cơ hội, cũng mặc kệ mấy người mà Tôn Khánh Tường dẫn theo, nhào tới đè lên người hắn ta.
Ninh Vạn Lại tuổi trẻ lực tráng, Tôn Khánh Tường thật sự không phải là đối thủ, hơn nữa cảnh sát ngay ở cửa, nhanh chóng lần theo động tĩnh chạy tới khống chế Tôn Khánh Tường, ba Trần cũng đi theo bên cạnh, đúng là do ông báo cảnh sát.
Nhân chứng vật chứng đều lấy được, hũ tro ngay ở hiện trường, cảnh sát cũng rất tức giận.
Nữu Dương không ủng hộ minh hôn, đặc biệt là cái kiểu trộm tro cốt người ta để làm minh hôn thế này, lại càng đáng ghét.
Tôn Khánh Tường bị còng đi còn bi phẫn liếc Tạ Linh Nhai một cái, vạn lần không ngờ rằng mình sẽ bị bắt vào cục cảnh sát.
...
Chờ người đi rồi, Tạ Linh Nhai mới nhìn nhìn xung quanh, nói rằng: "Là vị anh hùng vô danh nào vừa nãy giúp tôi vậy?"
Qua vài giây, quỷ vương đứng lên từ trong bóng cây, cười giễu nói: "Nghĩ thấy trực tiếp bỏ đi không quá lễ phép, liền quay về."
Vừa nãy Tôn Khánh Tường thi pháp không thành công, chính là do quỷ vương quấy phá.
Quỷ vương chẳng cần làm gì, Ninh Vạn Lại vừa thấy gã đã nhũn cả chân, không còn lá gan nhào lên tóm người như vừa nãy, đỡ rào chắn bên cạnh không ngừng thở dốc.
"Thế à?" Tạ Linh Nhai cười lạnh một tiếng.
Quỷ vương đứng xa hơn bốn năm mét, uốn cong eo, cổ kéo dài ra duỗi xa một mét, nhìn chằm chằm Liễu linh đồng trên bả vai Tạ Linh Nhai, "Ai nha, cái mầm của tiểu Liễu có phải là lại cao hơn xíu rồi không."
Tạ Linh Nhai dùng hai tay che Liễu linh đồng, "Đi ra đi ra."
Ninh Vạn Lại nhớ lại tiếng kêu mà mình nghe thấy trên vai Tạ Linh Nhai, vẻ mặt đưa đám nói: "Thầy Tạ, trên vai cậu rốt cuộc là cái gì vậy! Với cả Thi đạo trưởng cũng có cái cùng kiểu nữa, không phải cũng biết nói chuyện chứ?"
"Còn có thể mắng người nữa đó!" Thương Lục thần bắt đầu mắng Ninh Vạn Lại gộp nó chung với Liễu linh đồng.
Hết cách rồi, trong mắt người bình thường thì nó với Liễu linh đồng đúng là giống nhau, giống như Poodle với ngao Tạng đều gọi chung là chó vậy.
"Thần báo bên tai mà anh cũng không biết? Chưa từng đọc trong tiểu thuyết hả?" Tạ Linh Nhai giải thích một phen cho Ninh Vạn Lại.
Ninh Vạn Lại nghe xong mới coi như hiểu hiểu, lại không nhịn được nhìn quỷ vương, biết thần báo bên tai là cái gì rồi, nhưng sao quỷ vương lại nhìn chằm chằm thần báo bên tai thì hắn vẫn không hiểu, không phải là muốn ăn thần báo bên tai bồi bổ chứ?
"Thầy Tạ, ta phải đi rồi." Quỷ vương nói.
"Đi mau đi." Tạ Linh Nhai nhìn quỷ vương.
Quỷ vương chỉ chỉ hắn, "Đừng có che vậy mà, ta chào hỏi cái đi liền."
Tạ Linh Nhai nhìn dáng vẻ của gã cũng cảm thấy buồn cười, buông lỏng tay ra.
Quỷ vương lại duỗi dài cổ ra một chút, ghé sát vào Liễu linh đồng, hai con mắt đỏ chót chuyển động, xum xoe nói: "Hẹn gặp lại nha."
Liễu linh đồng sắp khóc, kìm nén không dám nói lời nào.
Đợi quỷ vương bắt chuyện xong rời đi, Liễu linh đồng mới lạnh run nói: "Thiệt, thiệt là đáng sợ, cậu hông sợ hả?"
Câu này là nói với Thương Lục thần bên cạnh, giữa thần báo bên tai chúng nó, thính lực nhạy cảm hơn chút, khoảng cách giao lưu không giống với nhân loại.
Vừa nãy lúc Liễu linh đồng bị nhìn không dám lên tiếng, Thương Lục thần còn đang mắng Ninh Vạn Lại, lúc này nghe Liễu linh đồng nói, liền khinh thường: "Tui hông sợ, Tạ Linh Nhai lợi hại lắm!"
Liễu linh đồng nhất thời xấu hổ, nó còn không có được cái sự giác ngộ như Thương Lục thần...
_
Tôn Khánh Tường bị bắt, Tạ Linh Nhai giúp Trần gia bố trí một chút, để ngừa Tôn Khánh Tường được thả ra rồi còn muốn báo thù, đồng thời ba Trần mẹ Trần cũng nhờ hắn làm pháp sự cho Trần Mạn, siêu độ cô đi đầu thai.
Lại nói nhà cửa và điện thờ phụ của Bão Dương quan đang trong quá trình xây dựng, điện thờ phụ này cũng có quy mô giống với cái cũ, nghĩa là cũng không lớn, chỉ để cung phụng Tát Tổ.
Lại thêm nhà ở cũng không phải nhà cao tầng gì, tốc độ xây dựng rất nhanh, chỉ là do xây ở nội thành, buổi tối không được quấy nhiễu dân chúng, không thể nào thi công suốt ngày đêm, nếu không tốc độ còn nhanh hơn.
Mỗi ngày Tạ Linh Nhai đều đi thăm dò tiến độ, khá là mong đợi.
Lúc này đạo hiệp thành phố lại gọi một cú điện thoại cho Tạ Linh Nhai, mời hắn tham dự đoàn vấn đạo do đạo hiệp tổ chức, nói rằng đây là một đoàn tham quan phỏng vấn, tổ chức cho người phụ trách của các đạo quan cùng đến những đạo quan khác học hỏi.
"Cháu đi hả? Không thích hợp đâu, cháu báo danh cho Trương đạo trưởng của quan chúng cháu có được không?" Tạ Linh Nhai hỏi.
"Sao mà không thích hợp, tiểu Tạ cậu cũng là người học đạo mà, hơn nữa Thi đạo trưởng cũng đi đó!"
"Thi Trường Huyền cũng đi?" Tạ Linh Nhai nói, "Sao hắn cũng đi."
Thi Trường Huyền đâu phải là người của đạo quan bản địa, nếu nhất quyết muốn nói, thì Thi Trường Huyền cũng phải là đại diện cho Bão Dương quan, nhưng bây giờ họ mới thông báo với hắn mà.
"À, Thi đạo trưởng là bởi vì việc học, cho nên tiện thể đi theo, thầy của cậu ấy đến đây liên hệ, mới vừa định ra." Đạo trưởng đạo hiệp nói, "Tiểu Tạ, thật ra tôi cảm thấy, việc này cũng tương đối có trợ giúp cho việc kinh doanh đạo quan của cậu, tham quan học hỏi kinh nghiệm đạo quan khác."
Lời này thế mà lại khiến Tạ Linh Nhai cảm thấy hứng thú, hơn nữa đạo trưởng còn nói là có thể đến học viện đạo giáo nữa, hắn liền nghĩ đến việc đồ đệ của cậu hắn. Kỳ thực Tạ Linh Nhai biết, kêu hắn đi chung thì hơn 50% là muốn khuyên hắn xuất gia, cho nên mới khéo léo từ chối, nhưng nghĩ đến lợi ích khi đi ra ngoài, lại cảm thấy đáng giá.
"Cháu thấy cũng được, vậy cháu dắt Trương đạo trưởng theo luôn có được không?"
"Đương nhiên là được, mỗi đạo quan có hai đến ba suất."
Tạ Linh Nhai quyết định xong chuyện này, nói một tiếng với Trương Đạo Đình, lại nói với Thi Trường Huyền: "Đoàn vấn đạo đó có phải anh cũng tham gia không? Tôi cũng đi đó! Kinh ngạc không?"
Thi Trường Huyền nở nụ cười, "Tôi đã biết rồi."
"Đạo hiệp nói với anh hả?" Tạ Linh Nhai vui vẻ nói, "Tốc độ nhanh dữ vậy."
Thi Trường Huyền: "Thần báo bên tai nói."
Tạ Linh Nhai: "..."
Đúng, ai cũng có thần báo bên tai mà.
Tạ Linh Nhai hân hoan: "Lại nói, tôi còn chưa từng đến đạo quan nơi khác, cũng không biết gì về các phái khác, đến lúc đó phải dựa vào anh gánh team rồi, đừng để tôi nói ra mấy lời gà mờ nha."
...
Đầu hạ khí trời vừa vặn, đạo hiệp thành phố bao hai chiếc xe buýt, tổng cộng ba bốn chục người, ngoại trừ Tạ Linh Nhai, thì thật ra không chỉ có đạo trưởng, mà còn có vài cư sĩ thành kính.
Hành trình xa xôi ra tận ngoài tỉnh, đường xá dài dòng, ngồi lên xe chính là mấy tiếng đồng hồ, chỉ được xuống ở trạm xăng dầu hoặc là lúc ăn cơm.
Nhưng nếu đã là đi vấn đạo, thì không có đạo lý hưởng thụ. Trên xe, các đạo trưởng thường thảo luận một chút về kinh kệ, khoa nghi, còn rất thú vị.
Buổi tối nghỉ ngơi tại khách sạn bình thường, hai người một phòng, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền ở một phòng, Trương Đạo Đình thì ở chung với một đạo trưởng của đạo quán khác.
Lúc đang ở sảnh khách sạn chờ lấy thẻ phòng, Trương Đạo Đình chợt thấy có người gọi video cho mình trong wechat, hắn mở ra nhìn, là Hạ Tôn.
"Làm sao vậy, tiểu Hạ."
"Trương đạo trưởng, thầy Tạ có ở đạo quan không? Gọi điện thoại không ai nhận hết." Hạ Tôn hỏi.
"Tôi đang ở chung với hắn, chúng tôi không ở đạo quan, điện thoại của hắn hết pin rồi." Trương Đạo Đình đáp, Tạ Linh Nhai đang ngồi ở góc sảnh vừa chờ vừa sạc pin, "Cậu có chuyện gì?"
Hạ Tôn vội vàng nói: "Tôi có chuyện này muốn thỉnh giáo, tôi có một người bạn học, gần đây cửa tiệm nhà hắn không yên bình lắm, hình như là do đất không tốt. Căn nhà họ mua đã từng phát sinh án mạng, vậy phải làm sao?"
Hạ Tôn vẫn là fan trung thành của Bão Dương quan, kể từ lúc qua lại với Tạ Linh Nhai, còn thỉnh thoảng share một vài chuyện liên quan tới phương diện này trên trang cá nhân, dẫn đến bạn bè cậu ta có chút vấn đề đều đến hỏi cậu ta, thậm chí còn có người thân bạn bè ở nơi khác nhờ cậu ta mua bùa giùm.
Gặp được chuyện Hạ Tôn liền chuyển lời hỏi giúp, xem mình có thể tự niệm kinh bấm quyết giải quyết hay không, hay là phải đến đạo quan.
"Chờ xíu, cái này tôi cũng không biết." Trương Đạo Đình vẫn chưa đủ kinh nghiệm, "Tôi chưa từng xử lý hung trạch."
Hắn quay đầu lại hỏi một tiếng: "Các vị, có một vấn đề muốn thỉnh giáo xíu?"
Hạ Tôn chỉ thấy Trương Đạo Đình vốn đang ngồi ở trên sofa quay đầu lại hô một tiếng, sau đó trong màn hình tức khắc có mười mấy đạo sĩ phần phật chen chúc vào, đầu đè lên đầu xuất hiện ở bên cạnh, ở sau lưng, từ góc độ của cậu nhìn sang quả thật là tràn ra khỏi màn hình luôn.
Hạ Tôn: "..."
"Bạn của một tín đồ mua phải hung trạch, không được bình yên lắm, các vị, cái này dùng phương pháp gì đơn giản hữu hiệu nhất?" Trương Đạo Đình hỏi.
Một vị đạo trưởng nắm râu nói: "Cái này phải xem bạn của bạn cậu thích dùng phương pháp nào hơn, dùng bùa chú hay là lập đàn cầu khấn, cúng bái Tam Thanh hay là Chân Võ đại đế, hoặc là thổ địa Thành Hoàng bản địa tương đối gần gũi quen thuộc..."
Hạ Tôn đổ mồ hôi, bọn họ đi ra ngoài chung với một đoàn đạo trưởng làm cái gì vậy, chỉ nhìn sofa cậu ta còn tưởng là nhà ai chứ, "Đơn, đơn giản nhất thôi."
"Vậy khẳng định là bùa chú, chôn bùa là tốt nhất." Một đạo trưởng khác nói.
Lúc này Tạ Linh Nhai cũng phát hiện động tĩnh bên này, nhảy dựng lên ló đầu vào, "Ai vậy, ai?"
"Sư huynh, là Hạ Tôn, một người bạn học của cậu ta mua phải hung trạch, đang nói tới việc chôn bùa khá là tốt."
Tạ Linh Nhai chen vào, nhìn thử quả nhiên là Hạ Tôn, trước hết trêu chọc: "Cậu sắp thành doanh nghiệp đại lý của chúng tôi luôn rồi. Lát nữa cậu đến đạo quan lấy một lá bùa trấn trạch xài đỡ trước, chờ tôi trở về, lại dùng miếng gỗ đào vẽ cho bạn cậu, cái đó dùng tốt hơn. Cách chôn bùa là sáng sớm mặt trời mọc, chỉ một mình chủ nhà, đào cái hố rộng một mét ở phía đông ngôi nhà, bày giấy vàng ra, bùa cũng nhắm ngay hướng đông đặt ở trên giấy vàng, sau đó phủ đất lên."
Hạ Tôn tiện tay cầm giấy bút ghi chép, vừa ngẩng đầu phát hiện các đạo trưởng trong màn hình cũng đang gật đầu, bắt đầu thảo luận.
"... Mọi người đi chơi vui vẻ." Hạ Tôn 囧, cúp.
Nguyên đoàn đạo sĩ bọn họ từ lúc vừa vào đã rất làm người ta chú ý, mới nãy lại khoa tay múa chân thảo luận chuyện hung trạch, có khách trọ chung khách sạn tới hỏi thăm: "Mấy người đóng phim hả?"
Các đạo trưởng dở khóc dở cười, trong nhóm người bọn họ, đặc biệt là các đạo trưởng, đều để tóc dài, bó thành một búi, một thân đạo bào, nhìn quả thật là khác người, đặc biệt là còn cùng nhau xuất hiện ở nơi không tôn giáo.
Thật ra ngày thường một hai đạo sĩ đi trên đường, người qua đường cũng không khỏi nhìn thêm hai cái, huống hồ mười mấy đạo sĩ, chẳng trách người ta có câu hỏi này.
"Anh thấy tôi giống đóng phim không?" Tạ Linh Nhai cười hỏi.
Người kia nhìn hắn, lại nói: "Chẳng lẽ không đúng à, cậu là nam chính hả?"
Tạ Linh Nhai vẫn chưa trả lời, người kia lại thấy được Thi Trường Huyền, "Á, cậu cũng giống nam chính nữa."
Tạ Linh Nhai nghiêm túc nói: "Anh nói đi, rốt cuộc hai chúng tôi ai mới giống nam chính?"
Mọi người: "..."
Khách trọ còn đang cân nhắc, vuốt cằm trầm tư: "Khó nói, đều rất giống, không thì cả hai cùng là nam chính đi."
Mọi người: "......"
"Ha ha ha, giỡn thôi!" Tạ Linh Nhai cũng bị chọc cười, "Đây đều là đạo sĩ thật đó, bao gồm cả cái anh nam chính này nữa, cũng là đạo sĩ tu tại gia."
Khách trọ: "... Thật hả?"
"Anh nhìn coi cái này giống tóc giả sao? Quay một bộ phim cần cực khổ vậy hả, còn phải nuôi tóc dài nữa?" Tạ Linh Nhai bóp bóp búi tóc của Trương Đạo Đình cho hắn ta xem, lúc này người đó mới tin.
Khách trọ ngượng ngùng nói: "Ôi xin lỗi xin lỗi, tôi còn tưởng là đóng phim."
Lúc sau, khách trọ đó còn hỏi họ từ đâu tới, muốn đi đâu, còn xin chụp ảnh chung với họ, cảm giác cực kỳ mới mẻ.
Tạ Linh Nhai: "Chụp ảnh chung thì để Trương đạo trưởng đến đi, hắn đặc biệt có kinh nghiệm."
Trương Đạo Đình: "..."
...
Thuê phòng xong, Tạ Linh Nhai tắm rửa sạch sẽ, nằm lỳ ở trên giường, không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Thi Trường Huyền tắm xong đi ra thấy tóc hắn còn ướt nhẹp, kêu một tiếng, thấy hắn đã ngủ rồi, nhất thời dừng lại.
Thương Lục thần: "Hừm..."
Thi Trường Huyền nhét nó vào trong ngăn kéo đầu giường.
Thương Lục thần: "..."
Oan dễ sợ, nó mới nói có một từ cảm thán thôi mà.
Thi Trường Huyền cầm cái khăn lông đặt lên trên đầu Tạ Linh Nhai, ngón tay đụng tới lỗ tai lạnh lẽo của hắn, không nhịn được dời xuống, dừng lại trên gương mặt. Bởi vì tư thế nằm sấp, hai má bị đè phồng ra, Thi Trường Huyền sờ sờ miếng thịt mềm ấy, vẻ mặt cũng không khỏi nhu hòa hơn một ít.
Nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại, thuận thế đỡ cánh tay Tạ Linh Nhai đẩy đẩy, "Lau khô tóc rồi ngủ tiếp."
Dứt lời, chính Thi Trường Huyền cũng tự đi lau tóc.
"A..." Tạ Linh Nhai trở mình, nhìn thấy Thi Trường Huyền xoay lưng với mình, biểu tình có chút nghi hoặc.
Con người Tạ Linh Nhai, muốn nói chậm tiêu thì cũng rất chậm tiêu, có khi sự thật đặt ngay trước mặt cũng sẽ làm như không thấy, nhưng có khi lại nhạy cảm đến kỳ cục, chỉ vài chữ trong một câu nói của người khác, cũng sẽ làm cho hắn nhận ra được chân tướng ẩn giấu, giống như lúc này vậy.
Vừa nãy hắn vẫn chưa ngủ say, mơ hồ cảm thấy Thi Trường Huyền chạm vào mặt mình.
Động tác này khiến Tạ Linh Nhai sinh ra một chút khác thường, rõ ràng đã từng ngủ chung trên một cái giường, ôm cũng ôm rồi, nhưng cố tình động tác này lại khiến Tạ Linh Nhai cảm giác quái quái.
Hắn không nhìn thấy ánh mắt Thi Trường Huyền, lại cảm nhận được lúc ngón tay Thi Trường Huyền chậm rãi lướt qua, cứ như mang theo tâm tình gì đó, thậm chí dường như chính vì không nhìn thấy, nên trái lại cảm nhận càng khắc sâu, làm cho trong lòng hắn chấn động, theo bản năng cảm thấy không đúng.
Hẳn là ngủ đến choáng váng nhỉ?
Tạ Linh Nhai lau lau tóc tai ẩm ướt của mình, đè chút khác thường kia xuống.
_
Hôm sau, đoàn vấn đạo tiếp tục xuất phát.
Trải qua nửa ngày đường xe, cuối cùng đã tới thành phố đích đến đầu tiên, trước tiên xuống xe ăn bữa trưa, lại chạy ra vùng núi ở ngoại ô thành phố. Đạo giáo chú ý việc thiên nhân cảm ứng, đạo quan thường xây dựng ở trên núi, còn như Bão Dương quan là do không có điều kiện, hết cách.
Một đám đạo sĩ vào tiệm cơm, lập tức chiếm gần như toàn bộ chỗ trống, cũng giống như trước giờ, luôn bị người qua đường nhìn ngó, mọi người cũng đã quen rồi.
Đang ăn, ngoài cửa lại có một lão hòa thượng đi tới, ông ta ngẩng đầu nhìn cũng ngây ngẩn cả người, một là dường như đã hết chỗ ngồi, hai là ngồi trên ghế toàn là đạo sĩ.
"Bên kia còn có một chỗ, vị... vị đại sư này, nếu không thì đi hỏi xem có thể ngồi cùng bàn không nhé?" Nhân viên phục vụ chào hỏi.
Giờ này ở nơi này rất đông người ăn cơm, lão hòa thượng dường như cũng không để ý lắm, gật gật đầu.
Nhân viên phục vụ đi tới bàn của nhóm Tạ Linh Nhai, hỏi có thể cho đại sư ngồi cùng hay không.
Ngồi ở bàn này là Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền và một cư sĩ khác, chắc là nhân viên phục vụ không biết bọn họ cũng là đạo sĩ.
Tuy nói mọi người không cùng tôn giáo, nhưng cũng không đến mức như nước với lửa, đi ra bên ngoài cũng phải hòa đồng với người ta, Tạ Linh Nhai với hai người khác liếc mắt nhìn nhau, liền gật đầu.
Lão hòa thượng lại đây ngồi, còn chắp tay cảm ơn một tiếng.
Một bữa cơm ăn xong, lão hòa thượng liền chắp tay chào hỏi, tính tiền rời đi.
Ông mới đi ra ngoài một chốc, bên Tạ Linh Nhai cũng tính tiền, hắn vừa đứng lên liền thấy, a, trên ghế của lão hòa thượng còn có cái điện thoại di động, hẳn là ông ấy làm rơi.
"Hòa thượng vừa nãy làm rơi điện thoại." Tạ Linh Nhai cầm lấy điện thoại nói, tất cả mọi người ra khỏi tiệm cơm nhìn nhìn xung quanh, áo cà sa của hòa thượng ở trong đám người khá là bắt mắt.
"Đại sư! Hòa thượng!" Tạ Linh Nhai hô hai tiếng.
Có điều trên đường tương đối ồn ào, hòa thượng dường như không nghe thấy, các đạo sĩ khác cũng cùng kêu gọi, còn chạy đuổi theo vài bước.
"Hòa thượng! Hòa thượng đừng đi!"
Người qua đường dồn dập liếc mắt.
Lão hòa thượng cuối cùng cũng coi như nghe thấy, quay đầu lại, sờ soạng trên người, phát hiện điện thoại bị rơi mất, nhanh chóng trở về. Các đạo sĩ cũng tiến lên phía trước nghênh đón.
"Cảm ơn, cảm ơn các vị..."
Lão hòa thượng đi tới gần, ông đã lớn tuổi, đi nhanh còn hơi thở dốc. Lúc cầm điện thoại mặt đối mặt với Tạ Linh Nhai, càng cảm thấy có chút quen mắt, vừa nãy ở tiệm cơm nhìn thoáng qua đã có cảm giác này, lúc này đối mặt lại càng thấy quen, liền chống eo nghĩ, gặp ở đâu rồi ta?
- - Chính là tình cảnh này, bị một người đi đường không rõ chân tướng thấy được, chụp ảnh đăng lên weibo:
"Ôi má, đi ngang qua đường XX, nhìn thấy một hòa thượng bị các đạo sĩ vây quanh, tôi nên tiếp tục về nhà, hay là ở lại xem đánh lộn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT