Tiếng kêu của Bàng Kiệt quá thê thảm, lần trước nữa mà những người ở đây nghe thấy loại âm thanh này là ở trong rạp xem phim ma, bọn họ đều không nhìn thấy cái mặt nạ bị Bàng Kiệt che đi.
Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng, Bàng Kiệt kêu như vậy là bởi vì sư công bóp nát di động của hắn.
Sao lại tức giận như vậy? Trưởng thôn Bàng vốn hơi hơi nghi hoặc, tiến lên muốn hòa giải, lại nhìn thấy sư công bóp nát di động của Bàng Kiệt, cũng kinh ngạc với cái lực tay này.
Bàng Kiệt lùi lại vài bước, bởi vì sư công còn kéo di động của hắn, cho nên đầu hắn bị kéo đổ về phía trước, thân thể lại kinh hoàng thất thố lui về phía sau, vì đụng phải trưởng thôn Bàng mà buộc phải dừng lại.
Lúc trưởng thôn Bàng đi tới vừa vặn loáng thoáng thấy được trên điện thoại của Bàng Kiệt tràn đầy bình luận, khó trách hắn treo điện thoại di động trước người, tức giận nắm vai Bàng Kiệt, "Cái thằng này, sao mày lại quay trực tiếp!"
Còn có tâm trạng quản việc quay trực tiếp nữa hả? Bàng Kiệt ngẩng đầu vẻ mặt sợ hãi, "Hắn, hắn..."
Vì lời nói của trưởng thôn Bàng mà hiện trường sôi trào lên, mẹ Bàng Kiệt cũng có chút lúng túng, bà vốn định kêu đền điện thoại, nhưng bây giờ quần chúng lại đang xúc động, bà có nói mấy câu cũng không ai nghe được.
Bàng Kiệt đứng tại chỗ sững sờ, hắn quay sang nhìn một lần nữa, lại phát hiện mặt nạ của sư công đã quay về dáng vẻ cũ, trên mặt nạ gỗ vẫn là nụ cười hòa ái, lẽ nào vừa nãy đều là ảo giác chăng?
Bên tai là tiếng mọi người cãi vã, tiếng chỉ trích, tiếng kháng nghị sắc nhọn của mẹ hắn, tất cả đều hoàn toàn không có cách nào tiến vào lỗ tai Bàng Kiệt, cả người hắn đều bối rối ngây dại.
Nhưng lúc này, sư công lại kéo dây treo điện thoại của Bàng Kiệt, lôi hắn trở lại, một tay bóp cổ hắn!
Bàng Kiệt chỉ cảm thấy tay sư công đó cứ như kìm sắt, bóp chặt cổ mình, trong tức khắc mặt hắn sung huyết căng đỏ lên, trong cổ họng phát ra từng tiếng "ú ớ", lại không nói ra được nửa chữ.
"A, làm gì vậy!" Mẹ Bàng Kiệt cuống lên, nhào tới gỡ tay sư công.
Sư công đóng vai cao tổ phụ lúc này cũng xông lên, nhưng là túm lấy mẹ Bàng Kiệt ném đi, ném ra mấy mét có hơn, sức mạnh của hắn cũng rất lớn, mẹ Bàng Kiệt ôm lấy cánh tay bị thương do đập xuống đất nói không nên lời.
Hiện trường có vẻ hơi hỗn loạn, mọi người ba chân bốn cẳng muốn gỡ tay sư công ra, nhưng tay hắn quá mạnh, làm sao cũng không gỡ ra được, hai mắt Bàng Kiệt trắng dã cả lên.
Cả ban sư công đều cảm thấy không đúng, nói rằng: "Cao tổ mẫu, muốn làm gì vậy!"
"Kêu hắn đền tội cho ta!" Vị sư công đóng vai cao tổ mẫu giọng điệu bén nhọn lên tiếng, lúc này ai cũng nghe ra là ngữ điệu quá kỳ quái. Cao tổ phụ bên cạnh thì lại ôm thịt nhai ngồm ngoàm, gật đầu phụ họa.
Nhiều người tê cả da đầu, đây, đây thật sự là vợ chồng cao tổ mẫu đến sao?!
Phong tục huyện Mão truyền lưu nhiều năm như vậy, có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến việc hiển linh trong nghi thức cúng tổ tiên, có điều người lớn tuổi còn đỡ, chứ người trẻ tuổi thì đều là lần đầu tiên nhìn thấy, mấy cánh tay vốn đang gỡ tay "cao tổ mẫu" đều dạt ra, cảm thấy rờn rợn, trong lòng lại cố tự an ủi rằng tổ tông của mình thì sợ cái gì, giáo huấn cũng là giáo huấn mấy đứa không nghe lời thôi.
Mẹ Bàng Kiệt mặt mày trắng bệch nói: "Sư công, sư công nói giúp một chút đi!"
"Cưỡi ngựa chia tài, bái đưa cao tổ, sớm lên đường mây! Tốc khởi!" Sư công vội vàng kết thủ quyết niệm chú, muốn tiễn "cao tổ mẫu" và "cao tổ phụ" trở về, nhưng lại không hề có một chút tác dụng nào, hắn cuống lên, đưa tay gỡ mặt nạ của "cao tổ mẫu".
Nhưng cái mặt nạ quỷ kia lại không làm sao gỡ xuống được, cứ như mọc ra từ trên mặt!
Bàng Kiệt bị siết đến thở ra thì nhiều hít vào thì ít, lúc này một cánh tay thon dài chen ngang vào, tìm kiếm một chút ở ngoài rìa mặt nạ, sau khi phát hiện không kéo ra được, liền dời lên chỗ nhân trung dưới mũi, dùng sức nhấn xuống.
"Cao tổ mẫu" bỗng nhiên buông Bàng Kiệt ra, lùi về sau vài bước!
Bàng Kiệt trợn tròn hai mắt, miệng mở lớn, cố sức hít không khí, đại não thiếu oxi cuối cùng cũng coi như khôi phục một chút, tiếng ho khan cũng vô cùng khàn đặc, trên cổ có vết máu bầm rõ ràng.
Ánh mắt hắn nhìn "cao tổ mẫu" tràn đầy sợ hãi, trong tích tắc vừa nãy, hắn cảm thấy mình đã kề bên bờ tử vong.
Những người khác thì lại nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia, trưởng thôn Bàng giật mình hô: "Cậu Thi?"
Ba người Thi Trường Huyền vốn dĩ đứng ở một bên nhìn, sau đó phát hiện "cao tổ mẫu" quá kích động, nhưng nhất thời vẫn chưa ra tay, thấy mấy sư công niệm chú hình như không có hiệu lực, mới động thủ nhấn nhân trung "cao tổ mẫu".
"Mạo muội." Thi Trường Huyền nói một câu với các sư công.
Các ban sư công đa phần đều được truyền thừa Mai Sơn pháp, có chút tương tự với Lư Sơn pháp, cũng dung hợp một ít tri thức đạo gia, nhưng mà bản chất "vu" lại nhiều hơn, chẳng hạn như việc làm na quỷ đầu.
Bọn họ vừa nhìn thủ pháp của Thi Trường Huyền liền biết là người trong nghề, theo lý thuyết thì họ đang làm việc, người ngoài không tiện quấy rầy, nhưng mà Thi Trường Huyền cũng do thấy bọn họ niệm chú không có tác dụng nên mới ra tay giúp đỡ, bởi vậy chỉ lắc đầu ra hiệu, "Cảm ơn cậu bạn này."
"Tiểu Kiệt." Mẹ Bàng Kiệt hô một tiếng, vừa nãy bà cũng bị "cao tổ phụ" dọa không nhẹ, đặc biệt là sau đó còn nghe nói bọn họ thật sự bị vợ chồng cao tổ nhập vào.
Bàng Kiệt lập tức trốn đến bên cạnh mẹ hắn, lại phát hiện "cao tổ mẫu" vẫn đang nhìn mình chằm chằm, biểu tình trên mặt nạ không cổ quái như một khoảnh khắc vừa nãy, nhưng ảnh hưởng tâm lý vẫn cảm thấy rất đáng sợ.
Hơn nữa, những người khác kêu tên thật của sư công đó, sư công đó lại nói: "Ta là Bàng Liễu thị."
- - Dựa theo ghi chép trên gia phả, vị cao tổ mẫu này chính là họ Liễu.
"Cao tổ phụ" bên kia cũng lau lau miệng, nói rằng: "Giáo huấn đứa cháu bất hiếu này một chút thì thế nào."
Một sư công có kinh nghiệm tương đối phong phú tiến lên thương lượng: "Là tiểu bối mạo phạm, cao tổ muốn làm thế nào mới bằng lòng bỏ qua? Đều là con cháu nhà mình, kính xin hạ thủ lưu tình!"
Trải qua chuyện vừa rồi, Bàng Kiệt nào còn dám không tin, hai chân run rẩy, xé giọng gào: "Cháu sai rồi, cao tổ mẫu cháu sai rồi, cháu không phải cố ý đâu tối hôm qua không chú ý thôi, người tha cho cháu đi!"
Những thôn dân khác thì lại tới đây đè lưng Bàng Kiệt, "Còn không dập đầu nhận lỗi với cao tổ!"
Dập đầu lạy? Trong ký ức của Bàng Kiệt thì đây là lễ nghi hoàn toàn xa lạ, nhưng lúc này hắn cũng cắn răng, chuẩn bị quỳ xuống.
"Cao tổ mẫu" lại tránh ra, ngồi lên ghế cao, vắt chéo chân cười lạnh nói: "Lên đây dập, dập đủ một trăm cái, lại đặt làm một bàn tiệc mới, đốt năm cân nguyên bảo cho ta."
"Cao tổ phụ" cũng ngồi lên, "Không sai, không sai."
Bàng Kiệt lập tức ngây dại, "Một trăm?"
"Một trăm!" "Cao tổ mẫu" lớn tiếng nói.
Ở hiện trường nhiều người như vậy, Bàng Kiệt cảm thấy cực kỳ mất mặt, hắn còn tưởng rằng dập đầu một cái là được rồi, lập tức lén nhìn mẹ hắn. Nhưng mẹ Bàng Kiệt cũng ngây ngốc, không biết làm thế nào bây giờ. Nếu mà đắc tội với "người" thì bà còn có thể nghĩ biện pháp, nhưng mà đây đâu phải là người đâu!
Dù Bàng Kiệt không muốn dập đầu thì những người khác cũng muốn đè hắn xuống dập đầu, lúc này lại chợt nghe có người nói "chờ một chút", hắn ta lập tức hồi sinh lại, giãy dụa: "Chờ một chút không nghe thấy à."
Trưởng thôn Bàng nhìn về phía người nói chuyện, liền thấy là Tạ Linh Nhai, hỏi hắn: "Làm sao thế?"
Tạ Linh Nhai: "Có chu sa không?"
Hắn chỉ tới xem chơi, nên tự nhiên không mang theo công cụ gì.
Mấy sư công đáp: "Có, để làm gì?"
Bọn họ cũng thấy Tạ Linh Nhai đi chung với cậu bạn họ Thi vừa nãy, cho nên thái độ khá tốt.
Thi Trường Huyền chỉ nghe dăm ba câu liền hiểu là Tạ Linh Nhai cảm thấy trong đó có điều kỳ lạ, Thương Lục thần trên vai anh cũng nhỏ giọng nói: "Con không hiếu, cháu không hiền, cô hồn dã quỷ ngồi công đường, liệt tổ liệt tông giương mắt nhìn."
Thi Trường Huyền ngây người, ý của lời này là, ngồi trên công đường căn bản không phải cao tổ Bàng gia?
Tạ Linh Nhai cũng nghe Liễu linh đồng nhắc nhở mới phát hiện, chính hắn đã từng trải qua chuyện Tần Lập Dân giả danh người khác, cho nên nhanh chóng hiểu là việc này đại khái cũng gần giống thế.
Tạ Linh Nhai dùng chu sa vẽ mắt thần Linh Quan giữa trán, mắt lạnh nhìn sang, chỉ thấy trong góc quả nhiên có hai hồn ma, một nam một nữ, đang lo lắng phẫn nộ, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
"Mạo muội hỏi một câu, Cao tổ mẫu bổn gia, hưởng thọ bao nhiêu?" Tạ Linh Nhai hỏi.
Mọi người nhất thời khó hiểu, hỏi cái này làm gì?
"Cao tổ mẫu" này biết tên Bàng Kiệt, nhưng đó là chuyện bây giờ, còn cao tổ mẫu Bàng gia chân chính đã sớm qua đời, trừ khi là cô hồn dã quỷ đã bám ở đây hơn trăm năm, bằng không khẳng định không biết được.
Quả nhiên, "cao tổ mẫu" im lặng một chút, sau đó quát: "Hắn không phải người Bàng gia chúng ta, đuổi hắn ra ngoài!"
Đáng tiếc, lúc này mấy sư công cũng đã cảm thấy không đúng, nếu là cao tổ thật, thì sao ngay cả việc mình hưởng thọ bao nhiêu tuổi cũng không đáp được. Hơn nữa, lệ khí của hai người họ quả thật là quá nặng, lúc mà Bàng Kiệt còn chưa phạm tội, tướng ăn của bọn họ đã cực kỳ khó coi rồi, lúc đó không nghĩ tới, bây giờ nhớ lại liền cảm thấy không đúng.
Mọi người nhìn nhau vài lần, nhào tới đè cánh tay hai người đó.
"Đây là dã quỷ nhập vào người, không phải cao tổ!" Các sư công quát to một tiếng, "Nhanh đè bọn họ lại!"
Sức lực hai người bị quỷ nhập cực kỳ lớn, vung tay đẩy hết mọi người ra.
Còn có một tên oán hận nhìn Tạ Linh Nhai, nhào về phía hắn.
Tạ Linh Nhai không mang theo kiếm và bùa, một tay kết Linh Quan quyết chỉ ra. Kết quả con quỷ này hình như còn có chút lợi hại, trước đó nhấn nhân trung không đi, lúc này gặp phải Linh Quan quyết của Tạ Linh Nhai cũng cố chống đỡ, tiếp tục nhào tới.
Ngón giữa Tạ Linh Nhai chọt ngay lồng ngực con quỷ, nó thì không sao, nhưng Tạ Linh Nhai thì kêu "ngao" một tiếng.
Mẹ nó, ngón giữa xém gãy luôn.
Tiểu Lượng nhào tới, ôm chặt lấy eo một người, kết quả cũng bị ném ra ngoài, còn đập vào người Bàng Kiệt. Hiện trường nhiều người như vậy, ai cũng ba chân bốn cẳng đè con quỷ lại, nhưng dù là thế thì nó vẫn không ngừng nhúc nhích, sức lực thực sự rất lớn.
Một con quỷ khác lại muốn đi bóp cổ Thi Trường Huyền, Tạ Linh Nhai từ phía sau siết lấy cổ nó, đu cả người lên, "Đốt một lá bùa đến đây!"
Con quỷ đó muốn đánh Tạ Linh Nhai, nhưng bởi vì Tạ Linh Nhai treo ở trên lưng, nên không có cách nào dùng sức, không ngừng xoay vòng vòng muốn quăng hắn xuống.
Tạ Linh Nhai ôm thật chặt cổ nó không buông tay, chân bị quăng qua quăng lại mấy lần, lúc này cố kẹp lấy một cây cột, tư thế vô cùng khó chịu.
"Thiên địa tự nhiên, uế khí tiêu tan. Người đến có cửa, quỷ đến không đường!" Mấy sư công ở bên cạnh điên cuồng niệm chú, nhưng lại như không hề có hiệu quả.
Thi Trường Huyền vẽ bùa, đốt thành tro pha nước, nỗ lực cạy răng người đó ra, nhưng hàm răng lại cắn rất chặt, nướu răng đổ cả máu.
Một sư công tìm được một cây thước, cạy răng nó ra, sau đó đè đầu nó đổ nước bùa vào trong.
"Khụ! Khụ khụ!" Sư công bị quỷ nhập sặc ho vài tiếng, cơ thể lập tức mềm nhũn ra, lăn hai vòng dưới đất, nằm úp sấp thở mạnh, nhưng người không còn căng chặt như trước nữa.
Tạ Linh Nhai nhìn thấy một âm hồn tách ra khỏi người hắn, đánh giá -- nói xem có chết hay không, giả mạo cao tổ mẫu nhà người ta, thế mà lại là một nam quỷ!
Còn có một người bị đè dưới đất, lúc này mọi người cũng đổ nước bùa vào trong miệng hắn, đổ xong liền dồn dập buông lỏng tay ra.
Lúc này người dưới đất bỗng nhiên đưa tay, nện một quyền trên vai Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền lui lại mấy bước, cau mày, Tạ Linh Nhai nhanh chóng bật dậy ngồi trên ngực người đó, đè nhân trung hắn, miễn cho hắn nhào dậy nữa.
Chờ nước bùa phát huy tác dụng, sức lực của người đó mới bị rút ra, thân thể mềm nhũn rầm rì nằm mẹp xuống.
Tạ Linh Nhai hơi suy nghĩ, gọi âm binh bản địa đến, khóa hai âm hồn đó lại, đem ra ngoài từ đường chờ đợi.
...
Hai sư công bị quỷ nhập được dìu vào trong phòng nghỉ ngơi, những người còn lại nhìn cảnh tượng tàn tạ khắp nơi, đều hai mặt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền vừa mới lộ bản lĩnh, tất cả mọi người rất phục, còn có người hỏi: "Tiểu sư phụ, bây giờ nên làm gì đây?"
Các sư công có chút lúng túng, vốn dĩ bọn họ mới là người được mời tới cúng tế, thế mà lại mời dã quỷ tới, nên cũng ngại chỉ trích người khác không nể mặt mũi.
"Bổn gia tổ tiên còn đang chờ, vẫn nên nhờ các vị sư công chủ trì xong nghi thức đi." Tạ Linh Nhai đáp lại.
Tổ tiên đứng bên cạnh trơ mắt nhìn nửa ngày rồi, đâu thể nào hôm nay tiễn về rồi lần sau lại mời tới được, hành hạ nhau lắm.
Sau đó mọi người thu dọn hiện trường một chút, đổi hai sư công khác, đọc lại chú ngữ, thỉnh vợ chồng cao tổ trình diện.
"Cao tổ phụ" đeo mặt nạ nhìn nhìn hai bên, bỗng nhiên đi tới trước mặt Bàng Kiệt, Bàng Kiệt cười lấy lòng. Nhưng "cao tổ phụ" lại giơ tay lên, cho hắn một bạt tai!
Bàng Kiệt bụm mặt hô to: "Sư công, hắn cũng bị dã quỷ nhập vào người rồi!"
Tạ Linh Nhai còn chưa đóng mắt thần, tận mắt nhìn thấy cao tổ Bàng gia ngồi vào người "thi", nên bèn nói: "Không phải dã quỷ, mà là tổ tông thật của anh cũng muốn đánh anh đó."
Bàng Kiệt: "......"
- - Bất kể là cô hồn dã quỷ, hay là cao tổ thật, thì không phải đều muốn đánh hắn sao.
Sư công bên cạnh cũng nói: "Đúng thế, bái gia đường yêu cầu đồ cúng sạch sẽ, cậu làm dơ đồ cúng, mới khiến cao tổ tức giận, khiến cô hồn dã quỷ có có thể thừa cơ hội, mạo danh thế thân!"
Mặc dù sư công này không tận mắt nhìn thấy mọi chuyện phát sinh, thế nhưng căn cứ vào kinh nghiệm làm pháp sự lâu năm như vậy, cũng suy đoán được tám chín phần.
Tạ Linh Nhai tưởng tượng cảnh đó, có lẽ sau khi cao tổ Bàng gia được mời tới, nhìn thấy đồ cúng liền tức giận đến không muốn ngồi xuống, lúc này hai cô hồn dã quỷ kia thừa dịp ngồi thay, làm cho vợ chồng cao tổ chân chính vừa tức vừa gấp, xoay vòng vòng ở trong sân.
Hai cô hồn dã quỷ kia có thể đỡ được Linh Quan quyết của Tạ Linh Nhai, có thể thấy được là có thực lực nhất định, chẳng trách vợ chồng cao tổ Bàng gia bị tu hú chiếm tổ, cũng không thể đuổi đi.
Bàng Kiệt nghiễm nhiên thành cái đích để mọi người chỉ trích, sau khi bị cao tổ tát thêm một cái, cũng không dám khiếu nại nữa, lá gan hắn đã sớm bị dọa teo, xám xịt theo mẹ hắn chui vào trong đám người. Lại nhìn xung quanh, toàn là ánh mắt khiển trách, ai cũng cảm thấy hắn đáng đời.
Hôm nay hắn có thể xem như là "nổi bật", có thể tưởng tượng được trong một quãng thời gian kế tiếp sẽ luôn trở thành đề tài câu chuyện của người trong thôn. Còn có phòng livestream đột ngột bị ép tắt của hắn, cũng không biết ra sao...
_
Lúc cúng tế gần kết thúc, Tạ Linh Nhai ra khỏi từ đường, âm binh khóa hai âm hồn kia đứng đó chờ đợi, thấy hắn đến liền ôm quyền hành lễ. Hai âm hồn kia chắc là đã bị giáo dục, nên cũng không hung hãn như trước nữa, cúi đầu đứng đó, không dám nhìn thẳng Tạ Linh Nhai.
"Hai tên này là thế nào?" Tạ Linh Nhai hỏi.
"Mới vừa hỏi, hai người họ là dã quỷ mà Bùi Tiểu Sơn triệu đến từ bãi tha ma, sau đó thả ra ngoài làm loạn, du đãng đến chỗ này, nhất thời chưa bị tróc nã." Âm binh đáp.
Thế mà lại là họa còn sót lại của tên khốn kiếp Bùi Tiểu Sơn, lúc trước trên đường chạy trốn gã thả ra không ít sơn mị quỷ quái quấy rối truy binh, không biết số lượng cụ thể, nhất thời cũng không bắt sạch được. Đặc biệt là quỷ ở các bãi tha ma, không thể đếm xuể.
Tạ Linh Nhai thở dài, "Thật là chết cũng không cho người ta yên tĩnh, thôi, hai người mang họ đi đi."
"Vâng, hẹn gặp lại thầy Tạ." Âm binh lại hành lễ, kéo hai con quỷ đi.
Trước khi đi hai âm hồn còn run rẩy nói với Tạ Linh Nhai rằng: "Cảm ơn, cảm ơn ngài tha chết."
Tạ Linh Nhai: "..."
Quái gì thế, hôm nay hắn đâu có la hét đòi chém quỷ đâu, mắc mớ gì cảm ơn hắn tha chết? Rốt cuộc hai âm binh kia dạy bọn họ cái gì vậy??
...
Toàn bộ nghi thức cúng tổ tiên phải làm cỡ một ngày một đêm, sau khi kết thúc, chủ nhà còn phải chiêu đãi ban sư công ăn một bữa.
Lúc này nhóm Thi Trường Huyền cũng ở lại ăn cùng, đây là đề nghị của ban sư công, chuyện vừa rồi họ đã giúp một ân lớn. Hai dã quỷ kia rất hung ác, nhóm sư công niệm chú cũng không thể đánh đuổi.
"Tôi vốn cho là các cậu chỉ làm học thuật, không ngờ thực tiễn cũng lợi hại như vậy." Trưởng thôn Bàng kính nể nói.
Vốn dĩ những người khác còn đang suy đoán lai lịch của họ, nghe trưởng thôn Bàng nói mới biết là sinh viên ngành tôn giáo học gì đó, lúc này mới chợt hiểu ra.
Một sư công trong số đó thắc mắc: "Nước mình bây giờ còn có trường đại học dạy làm pháp sự nữa hả?"
Tạ Linh Nhai suýt nữa bật cười, "Hiểu lầm rồi, không phải đâu. Cái đó không phải là trường đại học dạy, mà do bọn cháu là đạo sĩ."
"Ha ha ha, tôi nói mà." Các sư công lại hỏi về môn phái của họ, cũng có người biết về Bão Dương quan, hoặc từng nghe tên Vương Vũ Tập.
Một bữa cơm ăn cũng coi như là chủ khách đều vui vẻ, Thi Trường Huyền cũng nhân cơ hội thu thập thêm một chút tư liệu.
Sau khi ăn xong vẫn nghỉ ngơi ở nhà trưởng thôn Bàng, chuẩn bị ngày kế trở về. Vừa về đến nhà trưởng thôn Bàng liền thấy Bàng Kiệt cũng ở đó.
Trưởng thôn Bàng có uống mấy ly rượu, hơi say nói: "Thằng nhóc mày, sao đến đây?"
Vẻ mặy Bàng Kiệt đau khổ: "Cha con muốn đánh chết con, đến nhà chú trốn một chút."
Cha hắn đi vệ sinh xong, liền phát hiện lúc mình không ở đó đã xảy ra chuyện lớn, tức giận vô cùng, cởi dây lưng xuống đánh người.
"Đáng." Trưởng thôn Bàng cũng không muốn nhiều lời với hắn, đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Bàng Kiệt bị nát điện thoại di động, hiện giờ đang lấy điện thoại mẹ hắn dùng, sau khi ngắt livestream, cả phòng livestream đều nổ tung, rất nhiều người tràn vào weibo hắn, hỏi hắn có sao không, đương nhiên đó đều là fan, còn những người không phải fan thì lại nghi ngờ có phải sắp đặt hay không.
Trong lòng Bàng Kiệt rất sợ hãi, cũng không muốn kể rõ việc mất mặt của mình, chỉ đăng một câu trên weibo: Các anh em, thà tin là có, chứ đừng tin là không!
Rất nhiều người đều nói hắn giả thần giả quỷ, cơ mà đây đều là chuyện ngoài lề.
Bàng Kiệt nhìn thấy Thi Trường Huyền và Tạ Linh Nhai, tâm tình rất phức tạp, khô cằn cười hai tiếng, "Chào hai vị đại sư."
Lúc gặp mặt lần đầu tiên, Bàng Kiệt không hề chào hỏi họ, Tạ Linh Nhai liếc hắn một cái, nói: "Sau này còn về bái tổ tông của anh không?"
"..." Bàng Kiệt buồn bực đáp rằng, "Sau này, sau này ngày lễ ngày tết sẽ về..."
Tạ Linh Nhai vui vẻ, "Anh không về cũng chẳng sao, bảo đảm có mấy phần tôn trọng là được, thận trọng từ lời nói đến việc làm luôn luôn không sai."
Hắn cũng coi như từng thấy vài sự việc như vậy, có người gặp tà là do bản thân thật sự xui xẻo, còn có người thì chỉ do tự mình tìm đường chết, Bàng Kiệt ấy hả, thuộc kiểu vừa xui xẻo lại vừa tự tìm đường chết.
Bàng Kiệt lắp bắp: "Đuợc.."
Tạ Linh Nhai với hắn ta chỉ là bèo nước gặp nhau, chấm dứt lời khuyên tại đây, có nghe hay không cũng là chuyện của bản thân hắn ta, cơ mà trải qua chuyện này, người bình thường hẳn rất khó mà không tiếp thu chỉ bảo.
Ba người Tạ Linh Nhai trở vào phòng, thấy dáng vẻ tiểu Lượng còn chưa đã thèm, Tạ Linh Nhai liền lên tiếng: "Nếu biết trước sẽ gặp chuyện ma quái thì đã không dắt cậu theo rồi."
Tiểu Lượng cười hềnh hệch, cứ như mình chiếm được món hời lớn, "Em, em đi rót ít nước nóng cho thầy uống."
Dứt lời liền vọt ra ngoài.
"Vừa nãy có phải là bị đánh trúng vai không?" Tạ Linh Nhai hỏi Thi Trường Huyền, lúc ở trên bàn cơm hắn đã cảm thấy tay Thi Trường Huyền dường như không thoải mái lắm.
Lúc đổ nước bùa, mọi người thu tay lại sớm, còn Thi Trường Huyền thì quả thật bị đập một cái, anh không biết Tạ Linh Nhai nhìn thấy, thấp giọng trả lời: "Không có gì."
"Bôi xíu thuốc đi." Tạ Linh Nhai lấy ra thuốc mà Hải Quan Triều làm, đi tới trước mặt Thi Trường Huyền, kéo áo anh.
Thi Trường Huyền tránh người về phía sau một chút, đè cổ áo lại.
"?" Tạ Linh Nhai nhìn anh chằm chằm.
Thi Trường Huyền vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt Tạ Linh Nhai, anh đã tránh né Tạ Linh Nhai một hai ngày, ánh mắt chưa từng dừng lại quá hai giây. Lúc này bỗng nhiên đối diện, anh nhất thời không dời nổi mắt.
Tạ Linh Nhai gỡ tay anh, lại cởi áo anh ra một nửa, trên vai quả nhiên có một vế máu bầm, "Cố nhịn xíu, để tôi xoa bóp cho anh."
Thi Trường Huyền không nói tiếng nào.
Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền chẳng hừ một tiếng, bôi thuốc xong bèn cúi đầu cười nói: "Này, khi còn bé anh cũng đỡ lo như thế sao? Mỗi lần tôi đánh lộn thua có thể gào đến lật nóc luôn đó."
Trong mắt Thi Trường Huyền toàn là đôi mắt cong cong của hắn, còn cả đôi môi màu đỏ nhạt, mái tóc đen sẫm cùng với mỗi một chi tiết nhỏ trên mặt, khoảng cách gần như vậy, mỗi một từ hắn nói đều đập vào lòng Thi Trường Huyền, đập ra một cái hố.
Tạ Linh Nhai đã đứng dậy đi cất thuốc, Thi Trường Huyền vẫn còn có chút hồn bay phách lạc, tâm trạng đã đè nén hai ngày tựa như bị nụ cười của hắn kéo vào động không đáy, không chỗ đặt chân.
Thương Lục thần ghé vào bên tai anh thầm thì: "Thi Trường Huyền..."
Thi Trường Huyền hoàn hồn lại, trên mặt vẫn hờ hững.
Thương Lục thần khích lệ: "Cố lên. Cùng nỗ lực."
Thi Trường Huyền cụp mắt không nói.
Dẹp xuống ư? Đã không thể nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT