Thi Trường Huyền có thể cảm giác được, Thương Lục thần rơi vào trong sự khiếp sợ cực độ, thậm chí còn không nói nên lời. Không phải là không có ý kiến, mà là đã chết máy.

Nhưng Tạ Linh Nhai nào có biết phản ứng của thần báo bên tai, cũng đâu phải treo trên vai hắn đâu. Tạ Linh Nhai lập đàn làm phép, không giống như lần trước, trước tiên hắn cáo Thành Hoàng xong mới tuyển quân, miễn cho chỉ có mỗi mình Trương Tam.

"Cung chú bảo hương, thành kính thượng khải. Phụng thỉnh Thành Hoàng Nữu Dương, uy linh hữu cảm tôn thần tọa tiền. Ba mươi sáu tào, bảy mươi hai ty, thưởng thiện ty, phạt ác ty, điệp văn đến nơi, tức tốc đến bảo đàn!" Tạ Linh Nhai đốt điệp văn mới vừa viết xong, không bao lâu, quả nhiên Trương Tam dẫn chừng trăm tên minh lại đến đây, nhất thời âm phong mãnh liệt, thổi cho mặt mũi Đường Khải trắng bệch.

Trương Tam nhìn thấy chỗ này đột nhiên nồng đậm sát khí như vậy, không khỏi cau mày, chắp tay nói: "Thầy Tạ, nhận được điệp văn của ngài, hóa ra tên trộm gan to bằng trời kia đã tới Nữu Dương, chúng tôi phụng mệnh đến đây giúp đỡ."

Tuy nói chỉ phái chừng trăm tên lực sĩ, nhưng mỗi người đều cầm lệnh bài xiềng xích, hẳn là tinh binh cường tướng.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát. Các vị lực sĩ đợi lát nữa phải cẩn thận nhiều hơn, né tránh tên trộm ấn, âm hồn trong núi đều là lần trước hắn dùng Dương Bình Trì Đô Công ấn thu đi." Tạ Linh Nhai nhắc nhở.

Tiếng tăm của Dương Bình Trì Đô Công ấn, coi như những lực sĩ này khi còn sống không biết, thì khi chết rồi cũng biết, dồn dập gật đầu. Đừng nói là bọn họ, âm binh địa phủ còn bị câu đi mà, bọn họ chỉ là binh địa phương thôi.

Tạ Linh Nhai lại nhờ Đường Khải dẫn chồn con chờ ở trong công trường, không nên đi ra ngoài. Đặc biệt là không thể để cho chồn con chạy loạn, chồn lớn không cho chồn con đi cùng, có lẽ là cảm thấy nơi này an toàn hơn chút.

Dặn dò xong, Tạ Linh Nhai nghe nói bùa đã đưa vào thôn, lúc này mới nâng kiếm dẫn nhóm lực sĩ Thành Hoàng đi vào trong núi.

...

Càng đi vào trong núi, âm sát khí lại càng nồng, nhóm Tạ Linh Nhai hầu như không cần phân biệt phương hướng, chỉ cần đi về nơi âm sát khí nặng nhất là được.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, tầng mây thật dày, không nhìn thấy trăng sao, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cầm đèn pin, chậm rãi từng bước đi vào trong núi.

Trương Tam và một đám âm binh thì lại bay về phía trước, quan sát con đường từ bên trên.

"Không đúng, hẳn là chỗ này." Thi Trường Huyền bỗng nhiên dừng chân nói, "Nếu hắn muốn luyện binh hoặc là luyện hồn, thì phải tìm tử huyệt."

Nơi này phải là nơi khởi nguồn mới đúng, nhưng bọn họ lại chẳng thấy gì.

Thương Lục thần rốt cuộc cũng nói chuyện, nhưng vẫn là giọng điệu có chút sống không còn gì luyến tiếc: "Quỷ bàng âm, người khóc tang."

Thi Trường Huyền nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy xung quanh có vài cây dâu, cây dâu là tang thụ, cây cối thuần âm, anh theo bản năng kéo Tạ Linh Nhai rời xa cây cối vài bước.

Lúc này Tạ Linh Nhai xoay một vòng, phạm vi đèn pin chiếu tới có hạn, nhưng ngoại trừ cây thì hắn không thấy gì cả, "Tình huống thế nào vậy, Thi đạo trưởng anh có thể chiếu sáng không?"

Lúc trước đối phó độc cước ngũ thông Thi Trường Huyền từng dùng thuật chỉ nguyệt, Tạ Linh Nhai ký ức chưa phai, hắn cảm thấy cực kỳ đỡ tốn điện.

Vừa vặn trong lòng Thi Trường Huyền đang có nghi ngờ, lúc này cắt giấy thành trăng, ném ra, mảnh giấy liền dính lên một thân cây, "Chỉ nguyệt ban quang!"

Mảnh giấy phát ra ánh sáng thanh u, như một vầng trăng rằm, chiếu sáng một phương núi rừng.

Tạ Linh Nhai liền nhìn thấy cảnh tượng làm người ta tê cả da đầu:

Cánh rừng vừa nãy còn trống rỗng, thình lình chật ních không biết bao nhiêu âm hồn, chỉ có điều chúng nó đều ở trên cây, không phải bám thân cây, mà là dùng dây thừng treo mình trên nhánh cây. Giữa cây và cây chỉ có một chút khe hở, ngay cả trên đỉnh đầu cũng đầy ắp từng đôi chân rũ xuống.

Vừa nãy, bọn họ chính là đi sượt qua cái đám này, cho tới bây giờ còn đặt mình trong đó.

Tạ Linh Nhai có vẽ mắt thần Linh Quan, nhưng vừa nãy lại không nhìn thấy đám quỷ này, hoặc là pháp thuật của hắn không hiểu sao mất hiệu lực, hoặc là đám quỷ này dùng phương pháp gì đó ẩn nấp thân hình, chỉ bị ánh trăng của Thi Trường Huyền chiếu ra.

... Quá âm hiểm!

Lúc này, đám quỷ đó hình như cũng phát hiện được, sự thông minh của bọn họ cao hơn độc cước ngũ thông, nhận ra được tầm mắt của Tạ Linh Nhai.

Đám quỷ xoay đầu lại đây, hoặc là từ sau thân cây thò đầu ra, quỷ treo trên cây cũng xoay xuống dưới nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai...

Ngực Tạ Linh Nhai phát lạnh, lúc này Trương Tam còn ở trên trời hô một tiếng: "Thầy Tạ, lâu như vậy rồi, sao chỉ nhìn thấy âm sát khí, lại không nhìn thấy nửa cái bóng quỷ vậy?"

Tạ Linh Nhai theo bản năng liếc mắt nhìn phản ứng của đám âm hồn, lập tức cảm thấy không lành, giơ tay chém ra một kiếm: "Phổ tại vạn phương, đạo vô bất ứng!"

Thi Trường Huyền đồng thời xoay người, lưng tựa lưng với hắn, giơ tay vung ra vài lá bùa, "Tà ma quy chính!"

Trong phút chốc đám quỷ đó cũng vừa vặn nhào tới, theo kiếm khí phân tán và bùa chú toả ra ánh sáng, bị đẩy ra thật xa.

Trương Tam cảm thấy không ổn, vừa muốn xuống dưới, lại phát hiện mấy đồng nghiệp của mình chợt quát to một tiếng, thân hình cứ như không thể khống chế bay nhanh về hướng nào đó.

Trương Tam nghĩ đến lời nhắc nhở của Tạ Linh Nhai, cực kỳ ảo não, Đô Công ấn quá mạnh, tiểu quỷ như bọn họ không có đường nào đối kháng, chỉ có thể tránh được thì tránh.

"Đi xuống trước đã!" Trương Tam hô một tiếng, suất lĩnh những âm binh còn lại nhào xuống, lúc này mới phát hiện phía dưới đã có một đám âm hồn, chẳng biết vì sao rời khỏi phạm vi soi sáng của ánh trăng giấy thì sẽ không hiện bóng dáng nữa.

"Thầy Tạ, tên trộm thu đi mấy đồng nghiệp của tôi rồi." Trương Tam nói một tiếng, tay chân cũng không hề ngừng nghỉ, dùng lệnh bài cố định những quỷ hồn kia, nhưng đám quỷ đó đã không còn là cô hồn dã quỷ, không chỉ bị bắt đi, hơn nữa dường như đối phương còn luyện hóa một phen, Trương Tam càng không chỉ huy được, chỉ có thể tự mình dẫn đầu dùng xiềng xích trói hết từng người từng người lại.

Các âm binh làm theo, khóa hết âm hồn lại xung quanh Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền.

"Muốn giam giữ minh lại thì hắn nhất định phải ở ngay quanh đây." Thi Trường Huyền chợt nói.

Nhóm lực sĩ cũng có chủ, được Thành Hoàng bảo vệ, cũng giống như âm sai địa phủ, khó thu hơn quỷ hồn bình thường, phải làm phép ngay tại chỗ.

Tạ Linh Nhai dùng đèn pin chiếu rọi xung quanh, tìm kiếm trong đám quỷ.

Thương Lục thần không bói ra được chuyện có liên quan tới tên trộm, hơn nữa đối phương cũng có một thần báo bên tai, Thi Trường Huyền tự mình bẻ cành cây bói ba lần, cũng không bói ra.

Lúc này, phỏng chừng tên trộm đã phát hiện đám âm hồn của mình bị lực sĩ không ngừng trói đi, không kiềm chế được, vì vậy lại có vài lực sĩ bị nhiếp về một hướng.

Hai người Tạ Linh Nhai chạy một đoạn về hướng đó, liền thấy một người đứng bên trên, đúng là chủ nhân của Liễu linh đồng mà bọn họ từng gặp mặt một lần ở trạm tàu cao tốc.

Người kia vẫn đội mũ, trên người mặc áo khoác, trong tay lại cầm một cây gậy trúc thật dài, xanh tươi không khác nào mới vừa chặt xuống.

Tạ Linh Nhai vốn tưởng rằng gã dùng gậy để leo núi, thế nhưng nhìn kỹ, trên gậy trúc còn lưu chuyển vầng sáng năm màu như có như không.

"Là bọn mày..." Tên trộm dã nhận ra bọn họ, nhưng lại cười nhẹ hai tiếng, lấy mũ xuống, nhàn nhạt nói, "Lại gặp mặt."

Tạ Linh Nhai nhìn chằm chằm gã, sau đó giơ di động lên.

Đèn flash sáng ngời, tách tách.

Tên trộm: "......"

Tạ Linh Nhai một tay thao tác, dùng tốc độ tay hơn hai mươi năm độc thân, đăng bức ảnh vào trong nhóm wechat đạo hiệp Nữu Dương.

Nhất thời trong nhóm đều sôi trào:

"Đây là cái gì?"

"Không phải tiểu Tạ và Thi đạo trưởng lần theo tên trộm ấn sao, còn livestream luôn hả?"

"Mịa nó, mặt mũi tên trộm như vậy à, nhanh gửi cho lực lượng cảnh sát tra thân phận xem!"

...

Mặt tên trộm đen sì, không ngờ Tạ Linh Nhai lại làm như thế, hơi muốn chỉ trích nhưng lại cảm thấy không thể nào hạ miệng nổi, vì vậy hừ lạnh một tiếng, tay nắm gậy trúc, "Xem ra là bọn bây không muốn sống nữa."

Trên mặt Tạ Linh Nhai không hề sợ hãi, đồng thời nhỏ giọng hỏi: "Đó là cái quái gì?"

Không dùng Đô Công ấn với Tam Ngũ Trảm Tà kiếm thì còn hiểu được, mấy món đó là dùng để khắc chế quỷ thần, Tạ Linh Nhai cũng đâu phải quỷ thần, nhưng gậy trúc là chơi cái kiểu gì vậy?

Thi Trường Huyền nhận ra, nói rằng: "Chỉ sợ là pháp khí làm từ Cửu Tiết Hướng Dương trúc."

Cổ đại có một vài đạo sĩ không dùng bùa không sử dụng kiếm, mà là dùng gậy trúc hoặc là cành trúc thi pháp, có người dùng trên mặt y thuật, chẳng hạn dùng gậy trúc gõ bệnh nhân, có người dùng trên việc luyện độ, dùng cành trúc vẩy nước độ hóa vong hồn.

Tên trộm đọc chú: "Cam trúc thông linh, xuất u nhập minh. Chiêu thiên thiên cung, nhiếp địa địa nghênh. Linh phù thần trượng, uy chế bách phương. Sau ngàn vạn kiếp, thay dáng hình ta!"

Đọc xong dùng gậy trúc gõ gõ xuống đất, liền có lượng lớn âm hồn từ dưới đất chui ra, gã thu không dưới mười vạn quỷ hồn, số này sợ rằng cũng chỉ là một phần nhỏ thôi.

Ngay cả dưới chân hai người Tạ Linh Nhai cũng có âm hồn chui ra, một phát bắt được mắt cá chân hai người bọn họ.

Đám quỷ hồn trước đó nhóm Trương Tam đã khống chế rồi, nhưng tổng cộng chỉ có hơn một trăm minh lại, còn bị thu đi một phần, thực sự không rảnh để lo.

Tạ Linh Nhai cảm giác được xúc cảm lạnh lẽo trên mắt cá chân, hai tay cầm kiếm, một kiếm cắm vào dưới đất, kiếm khí và công đức trên Tam Bảo kiếm làm cho âm hồn buông tay, né ra quanh họ một mét.

Xem ra tên trộm ấn chiêu đi âm hồn, lại dùng gậy trúc luyện hóa, lúc này chỉ huy vô cùng tự nhiên.

Âm hồn vây quanh hai người, rục rà rục rịch, cứ như muốn nhào tới cắn xé bất cứ lúc nào, mười phần hung ác, chỉ nhìn công nhân trên công trường của Đường Khải và vợ chồng nhà chồn liền biết, bọn chúng còn chủ động hại người.

Theo lý thuyết, vong hồn bãi tha ma, còn có vong hồn do âm binh áp giải, không thể nào đều hung tàn như vậy.

Lại thêm vừa nãy ở trong rừng, trên đầu cũng treo đầy quỷ treo cổ, số lượng nhiều đến bất ngờ.

Trong quá trình luyện hóa, tên trộm ấn cố sức dằn vặt bọn họ, để gia tăng oán khí và sát khí. Sức mạnh của quỷ tới từ tinh thần, niềm tin, càng oán hận, càng sinh ra sức mạnh.

Trong số họ, một phần bởi vì không được an táng yên ổn, quanh quẩn ở bãi tha ma lâu ngày, không có cách nào đầu thai, một phần khác vốn là bị mang đến địa phủ, mỗi người có mỗi nỗi khổ.

Hiện gờ lại bị chặn ở nửa đường, tìm mọi cách dằn vặt, kích phát hung tính, đều mất hết lý trí.

Tạ Linh Nhai vốn dĩ vì nhìn thấy đám quỷ đó mà trong lòng lạnh lẽo, hiện giờ hắn lại còn thêm mấy phần thương hại, đám quỷ này thật ra cũng vô tội.

Tạ Linh Nhai nhìn âm hồn rục rà rục rịch, nói rằng: "Thi đạo trưởng, tôi kiềm chế chúng, anh đối phó hắn đi."

Âm hồn quá nhiều, Tạ Linh Nhai học đạo chưa lâu, nhưng hắn biết Thi Trường Huyền khẳng định có phương pháp "tấn công từ xa".

Nhìn âm hồn đếm không xuể, Thi Trường Huyền hơi có chút không yên lòng, nhưng nghĩ đây chính là Tạ Linh Nhai, anh vẫn gật đầu.

Tên trộm ấn cũng không quen biết Tạ Linh Nhai, thậm chí còn không biết có người như vậy, thành phố Nữu Dương có thể có cao nhân gì chứ? Gã mang ý cười tàn nhẫn, muốn nhìn xem hai tên nhóc gan to bằng trời này bị ác quỷ xé thành ngàn vạn mảnh như thế nào.

Thi Trường Huyền kết thủ ấn, không quan tâm đến ác quỷ quanh người, ngồi xuống đất, nhắm mắt tồn tưởng.

Tạ Linh Nhai nhìn đám âm hồn không kiềm chế nổi, sắc mặt bình tĩnh nắm ngang Tam Bảo kiếm, "Tổ sư truyền cho ta Tam Bảo kiếm, dùng tâm chứng tam pháp từ kiệm nhượng."

Ác quỷ từng bước ép sát, có nữ có nam, có già có trẻ, hoặc chết vì binh đao, hoặc tự vẫn mà chết, hoặc thọ hết mà chết, chết rồi lại còn bị dằn vặt.

Dáng vẻ khác nhau, có người thất khiếu chảy máu, có người ruột thủng bụng nát, nằm rạp bò đến. Mắt thấy sắp sửa đụng tới Thi Trường Huyền đang xếp bằng ngồi ngay ngắn.

Tạ Linh Nhai đứng bên cạnh Thi Trường Huyền, bình tĩnh nói tiếp: "Khoan từ nên mới hùng dũng; tiết kiệm nên mới rộng rãi; không dám đứng trước người, nên mới được, hiển, dương!"

Hắn vung một kiếm ra, lại không có âm hồn nào bị thương tổn.

Trên thân kiếm tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, khuếch tán ra, bao phủ một biển âm hồn không thấy bờ bến.

Trước khi lâm chung Vương Vũ Tập dặn Tạ Linh Nhai, nhất định phải nói cho truyền nhân của ông biết, thứ Tam Bảo kiếm luyện chính là tâm.

Chỉ có lòng mang nhân từ, mới có thể vũ dũng; chỉ có đơn sơ, mới có thể rộng rãi; lấy người trong thiên hạ làm đầu, cho nên mới thành báu vật.

Ba kiếm này, cũng không phải luyện tập ngàn vạn lần là có thể đạt được, trong lòng có tam bảo từ kiệm nhượng, vung kiếm là thành. Ba kiếm chiêu của Tam Bảo kiếm, ở trong sổ chỉ có vẻn vẹn vài câu khẩu quyết, không có kiếm chiêu tỉ mỉ, cũng là vì kiếm pháp vốn tu tâm.

Kiếm cuối cùng của Tam Bảo kiếm, nhượng kiếm, còn gọi là thiên hạ kiếm, là một kiếm có uy lực to lớn nhất, cũng khó luyện thành nhất.

Vừa nãy Tạ Linh Nhai nhìn thấy những âm hồn đó, tâm tình dao động, mới tích tắc tâm lĩnh thần hội, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt tại sao cậu hắn lại sớm già yếu...

Tất hẳn là khi trảm yêu trừ ma, sau khi cạn sức, vẫn muốn sử dụng nhượng kiếm, lấy bản thân chịu chết trước người, dùng tuổi thọ đổi lấy sức mạnh.

Vành mắt Tạ Linh Nhai tràn đầy nước mắt, ánh vàng trên thân kiếm càng tăng lên.

Trong lòng cậu hắn chứa những người vô tội, cho nên nhượng kiếm chém yêu ma. Những âm hồn trước mắt mặc dù không phải là người, nhưng bọn họ vô tội bị nhốt, Tạ Linh Nhai vì đó mà bận lòng, cho nên nhượng kiếm của hắn, uy lực vẫn mạnh mẽ rộng lớn, nhưng lại là kiếm độ hóa --

Nơi ánh vàng soi sáng, hung sát khí trên người âm hồn bị gột rửa sạch trơn!

Công đức và tư tưởng của các đời sư tổ trên Tam Bảo kiếm theo kim quang chảy xuôi, đánh thức người chìm trong ác mộng.

Âm hồn như vừa tỉnh giấc chiêm bao, khôi phục thần trí, trong lòng có đạo pháp, trên mặt lại không còn vẻ dữ tợn, trái lại tràn đầy yên tĩnh. Đám âm hồn vốn đang chống lại nhóm Trương Tam cũng không chống cự nữa.

Một đám âm binh thở hồng hộc ngừng tay, kinh ngạc nhìn sang.

...

Cơ thể Tạ Linh Nhai mềm nhũn suýt nữa ngã sấp xuống, từ khi hắn làm nghề này tới nay, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là "cảm giác toàn thân bị đào rỗng", may mà đúng lúc sử dụng kiếm chống đỡ, quỳ một chân xuống đất, từ xa nhìn sang.

Chỉ thấy sắc mặt tên trộm cực kỳ khó coi, vạn lần không ngờ tới cảnh tượng này, gã vốn cho rằng mình đã là kỳ tài ngút trời, tu được thần trượng pháp, liền đi trộm Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm, lúc này trong lòng cuồn cuộn, ngón tay theo bản năng nắm chặt gậy trúc, chỉ hướng đông bắc.

Lúc này, giữa chân mày Thi Trường Huyền tồn tưởng đã lâu bắn ra một tia sáng, màu sắc như lửa cháy rực, đột nhiên phóng về phía tên trộm!

Tên trộm bất ngờ, nhấc gậy trúc lên chặn, nhưng lưu quang mang đầy thần uy, một phát phá nát gậy trúc, đánh trúng ngay đầu, truyền đến một tiếng chuông vang lanh lảnh, tên trộm theo tiếng ngã chổng vó.

Lập tức, lưu quang liền quay lại giữa chân mày Thi Trường Huyền.

Lúc này Tạ Linh Nhai nhìn thấy một bóng đen đi ra từ trong lùm cây hướng đông bắc, vốn dĩ tên trộm muốn dùng thần trượng để triệu thụ mị trong núi ra đối địch, tuy rằng gã còn rất nhiều âm hồn, nhưng không muốn gọi ra nữa, miễn cho còn chưa kịp tới gần đã bị Tạ Linh Nhai siêu độ, nhưng cũng chỉ kịp triệu ra được một thụ mị.

Tuy người lập ước đã ngất đi, nhưng thụ mị đã hiện ra, vẫn nhào tới đánh, một chưởng bắt lấy Thi Trường Huyền.

Thi Trường Huyền còn đang điều tức, Tạ Linh Nhai không chút do dự che ở trước người Thi Trường Huyền, có điều toàn thân hắn mất sức, cho nên bị bắt phải bả vai.

Cũng may Trương Tam nhanh chóng chạy tới, khóa thụ mị này lại, "Thầy Tạ, không sao chứ?"

"Vẫn ổn." Tạ Linh Nhai cau mày, đoán chừng là trên vai bị chọt ra vài lỗ rồi, nhưng cũng không phải là chỗ yếu hại, không đến nỗi khóc lớn kêu to.

Lúc này Thi Trường Huyền mới thu pháp xong, mở mắt ra, một phát ôm lấy Tạ Linh Nhai!

"?" Tạ Linh Nhai hơi sửng sốt, ngày hôm nay có rất nhiều trải nghiệm lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm giác cơ thể bị đào rỗng, lần đầu tiên nhìn thấy Thi đạo trưởng kích động như thế, không phải chỉ chắn giùm một chút thôi sao?

Aizz, lúc thường Thi đạo trưởng hướng nội như vậy, có lẽ không có bạn bè gì. Tạ Linh Nhai cũng dùng một tay ôm lại Thi Trường Huyền, còn vỗ vỗ.

Sắc mặt Thi Trường Huyền có chút đỏ lên, là do nỗi lòng gợn sóng tạo ra. Vừa nãy tuy rằng anh vẫn luôn nhắm mắt, nhưng chuyện phát sinh bên ngoài đều biết rõ, bất kể là Tạ Linh Nhai một kiếm độ hơn vạn âm hồn, hay là sau đó chắn cho anh.

Nửa buổi Thi Trường Huyền mới khôi phục như cũ, tự biết mất khống chế, buông Tạ Linh Nhai ra cúi đầu không nói.

Tạ Linh Nhai đỡ cây đứng lên, Thi Trường Huyền liền đứng lên đỡ tay hắn.

Đám âm hồn bị rửa đi sát khí, được đạo pháp độ hóa, thần trượng cũng bị đánh nát, từng người từng người ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chờ đợi âm binh chỉ dẫn. Lại căn cứ vào công đức, tội lỗi của bọn họ khi còn sống, mỗi người đều có nơi để đi, may mắn chính là những vong hồn vốn phải vào chỗ chết ấy, cũng có cơ hội đầu thai.

Dùng ánh mắt luyện ra được khi thường xuyên làm việc với âm hồn của Trương Tam để xem, tính toán sơ sơ, ước chừng cỡ hai vạn âm hồn. Đám âm hồn đó được đưa đi từng hàng từng hàng, trước khi đi còn hành lễ với Tạ Linh Nhai.

Đám Trương Tam cũng không quan tâm nhiều, sau khi trò chuyện với Tạ Linh Nhai xong liền vội vàng quản thúc vong hồn, quỷ nhiều binh ít mà.

"Ây, Thi đạo trưởng, chúng ta đi bổ thêm một đao trước đã, tôi sợ tên kia chưa bị sao đó." Tạ Linh Nhai tập tễnh đi sang bên kia, thầm nói cỡ nào cũng phải cột cho chắc một chút, hắn sợ loại người như vậy, hơi động tay thôi đã có thể chiêu hồn.

Thi Trường Huyền: "..."

Anh hết cách, đỡ Tạ Linh Nhai qua đó.

...

Đến trước mặt mới nhìn thấy, trong bụi cỏ chỉ còn một cây gậy trúc cùng với một bộ quần áo, người thì đã không biết đi đâu.

"Mịa nó, chỉ muộn vài giây thôi mà!" Tạ Linh Nhai thầm nói mình chỉ ôm Thi đạo trưởng có một lát, vết thương còn chưa xử lý nữa, "Tên kia sao thế, trần truồng mà chạy hả?"

Thi Trường Huyền: "......"

Thi Trường Huyền cảm thấy tâm tình vốn đang rung động của mình chậm rãi bình tĩnh hơn rất nhiều dưới sự oanh tạc ngôn ngữ của Tạ Linh Nhai, anh nói: "Không thể nào, hắn bị Lưu Kim Hỏa Linh đánh một phát, không bò dậy nổi."

Lưu Kim Hỏa Linh vốn là pháp khí hình chuông của đạo gia, lại diễn sinh ra Lưu Kim Hỏa Linh phù, Lưu Kim Hỏa Linh ấn.

Từ nhỏ Thi Trường Huyền đã tu luyện Lưu Kim Hỏa Linh pháp, đầu tiên là vẽ bùa, sau đó chính là vẽ bùa ở trong lòng, cuối cùng trực tiếp tồn tưởng Lưu Kim Hỏa Linh ở trong lòng, dùng đạo pháp thôi thúc, có thể gây sát thương cho mọi vật. Đây là phép thuật cần cả thiên phú và khổ luyện, phải có nghị lực lớn, không có đường tắt nào để đi. Phàm là Thi Trường Huyền có thêm vài người bạn, khi còn bé thường thường ra ngoài chơi, thì chắc cũng đã chẳng luyện được...

Pháp quyết nói tả trịch bôn tinh, hữu tấn điện quang, lưu hỏa vạn lý, có thứ gì kháng cự được? Tên trộm bị bổ một phát, làm sao có khả năng chạy nổi.

Thi Trường Huyền nghĩ nghĩ: "Sau ngàn vạn kiếp, thay dáng hình ta, hắn dùng gậy trúc thay cho mình."

Trong đạo thuật có một phép thay thế, dùng các loại vật thể để bị thương thậm chí là nhận lấy cái chết thay mình, chỉ có điều cực kỳ khó luyện, đặc biệt là đến thời hiện đại, thời đại xoay chuyển, hoàn cảnh sinh hoạt và tư tưởng của mọi người thay đổi, lại càng không có ai luyện được.

Bao gồm cả Lưu Kim Hỏa Linh vừa nãy cũng thế, nói với một người từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục khoa học rằng hãy tưởng tượng trong thân thể mình có một binh khí, cứ tưởng tượng vậy ba mươi năm là có thể ném đồ đập người được. Vậy có cho sáu mươi năm có lẽ cũng chả luyện ra.

Tên trộm này rất có kinh nghiệm, vừa mới bắt đầu đã dùng thuật thay thế, khi đó thậm chí gã còn chưa biết Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền có thể dùng ra chiêu gì nữa.

"Tức chết tôi, chắc là chạy không quá xa đâu, may là vừa nãy đã chụp được mặt hắn rồi, có thể truy nã... tôi cảm thấy nếu bắt được thì công lao cũng phải tính cho tôi." Tạ Linh Nhai nói nói tức đến không kịp thở.

Trong lòng Thi Trường Huyền cảm thấy thật buồn cười, kêu Tạ Linh Nhai ngồi xuống nghỉ ngơi, xử lý vết thương cho hắn.

Thi Trường Huyền hái thảo dược ngay tại chỗ, Tạ Linh Nhai thì lại lấy điện thoại di động ra nhìn, người bên đạo hiệp đang khoan thai đến chậm.

"Chúng tôi ở dưới chân núi, sao nhiều âm binh với hồn phách vậy!"

"Tình huống sao rồi? Tiểu Tạ có rảnh xem điện thoại không?"

"Tin tức tốt, cục cảnh sát gọi điện thoại đến, đã đối chiếu được người đó rồi."

...

Một tay Tạ Linh Nhai gõ điện thoại, thuyết minh sơ việc tên kia đã chạy mất, chạy đi đâu không rõ, nhưng phỏng chừng không thể quá xa, người của đạo hiệp tới muộn, vừa vặn có thể chặn bắt.

Đang nói, Tạ Linh Nhai bỗng nhiên nhác thấy trong đống quần áo của tên trộm thoáng lộ ra một thứ, vừa nãy trong bóng tối nhất thời không chú ý tới.

Tạ Linh Nhai tằng hắng một cái, khom lưng nhấc áo lên, chỉ thấy bên trong có một người gỗ nho nhỏ, chắc chắn là tên trộm chạy thoát rất chật vật, làm rơi luôn thần báo bên tai của mình.

Tuy rằng "đả đảo tên trộm ấn" còn chưa hoàn thành, nhưng tốt xấu thì "bắt sống Liễu linh đồng" đã có rồi!

Trong lòng Tạ Linh Nhai vui vẻ, nhặt Liễu linh đồng lên, "Tao hỏi một vấn đề, mày trả lời thành thật nha."

Thi Trường Huyền thầm nghĩ, tuy tu vi tên trộm ấn cực cao, khiến cho mọi người không tính ra gã đang ở đâu, nhưng thần báo bên tai là do chính gã nuôi dưỡng, thật sự cũng có thể có một chút cảm ứng.

Tạ Linh Nhai không thể chờ đợi được hỏi: "Mày biết hát Ếch con nhảy không?"

Liễu linh đồng: "???"

Thi Trường Huyền: "........."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play