Lúc những nhân viên khác của game bar vào WC nữ, Tạ Linh Nhai đang dùng sức lực bú sữa mẹ, một nét kéo xuống, bùa thành!

Theo một trận cảm giác hút ra như có như không, Nhạc Đồng cũng mềm nhũn thân thể, co quắp dưới đất.

Bởi vì cảnh này, Tạ Linh Nhai càng không nói rõ được, Nhạc Đồng bị đưa đến bệnh viện, hắn cũng bị mang tới cục cảnh sát.

Mấy người bạn học đi theo mặt mày mờ mịt, mới đầu cảnh sát nghe nhân viên phục vụ nói còn tưởng là bạo lực gia đình, nhưng đám bạn thì đều biết Nhạc Đồng và Tạ Linh Nhai không phải vợ chồng, Nhạc Đồng cũng đã có bạn trai.

Thế nhưng Tạ Linh Nhai và Nhạc Đồng hôm nay xác thực quái quái, bọn họ thật sự không có tự tin nói hai người này không có gút mắc gì khác.

"Đây thực sự là hiểu lầm, anh hỏi nhân viên phục vụ xem, trước đó có phải là đồng tử của Nhạc Đồng co lại cực nhỏ không." Tạ Linh Nhai nói, "Hai chúng tôi chỉ là bạn học bình thường, ra họp mặt, cô ấy đột nhiên công kích tôi, cắn rách tay tôi, sau đó tôi siết cô ấy cũng là vì tự vệ!"

"Đúng là có..." Nhân viên phục vụ sợ sệt nói, "Tôi cứ cho là bị anh véo nên mới thế."

"Tôi còn có thể véo người ta thành như vậy à? Cái đó cũng đâu giống trợn trắng mắt đâu." Tạ Linh Nhai cạn lời.

Lúc này, cảnh sát bỗng nhiên nói: "Chờ đã, cậu tên Tạ Linh Nhai, đơn vị nào?"

Tạ Linh Nhai: "Đơn vị? Tôi làm việc ở Bão Dương quan."

"Vậy đúng rồi, là cậu à, người anh em bên kia phái ra lúc mở họp cứ luôn nhắc tới, nói các cậu cực kỳ nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui, còn cung cấp manh mối, đúng không?" Cảnh sát vỗ đùi, nói, "Còn chọn một đạo trưởng làm đại biểu, lên tin tức nữa, tôi có xem rồi!"

Tạ Linh Nhai: "..."

Có phải nên nói nhờ phúc đám quỷ, mà hắn còn có chút ít tiếng tăm ở cục cảnh sát không?

Bởi những chuyện Tạ Linh Nhai đã làm, nên lời nói của hắn dường như lại đề cao độ tin cậy.

Đặc biệt là vào lúc này, Mục San đưa Nhạc Đồng đến bệnh viện gọi điện thoại tới, bị mở loa ngoài: "Trời ạ, tớ gọi điện thoại cho cha mẹ Nhạc Đồng, họ nói với tớ, mấy ngày trước sau khi Nhạc Đồng đi du lịch về, đột nhiên thần trí không rõ ràng, mất lý trí, còn nỗ lực dùng dao chém họ với bạn trai cô ấy. Bọn họ đang chuẩn bị đưa Nhạc Đồng vào trong tỉnh chạy chữa, ngày hôm qua, Nhạc Đồng đã trốn khỏi nhà, họ vẫn đang tìm kiếm!"

Lời này không hẹn mà trùng khớp với lời biện giải của Tạ Linh Nhai, giải thích tại sao Nhạc Đồng lại đột nhiên công kích hắn như lời hắn nói.

Các bạn học sững sờ, Nhạc Đồng lúc thường dịu dịu dàng dàng còn rất nhát gan, lại chém người? Bọn họ nên thấy vui mừng vì lúc chơi trò chơi trên người Nhạc Đồng không có dao sao?

Bọn họ không hiểu vì sao Nhạc Đồng lại đột nhiên xuất hiện bệnh tinh thần, không ai biết tới chuyện này, đại khái là cha mẹ Nhạc Đồng cũng không muốn nói ra ngoài, chẳng trách trạng thái của Nhạc Đồng kỳ lạ như vậy. Vẫn là Tạ Linh Nhai xui xẻo nhất, bị cô ấy chọn làm tân lang, nghĩ thôi đã có chút không rét mà run.

Tạ Linh Nhai từ kẻ tình nghi biến thành người bị hại, lại hỏi biết Nhạc Đồng chỉ ngất đi, thân thể không có gì quá lo ngại, cảnh sát liền vỗ vỗ vai Tạ Linh Nhai.

Cảnh sát vốn bởi vì Tạ Linh Nhai làm nhiều chuyện tốt mà có chút hoài nghi hắn có thật sự đánh đập con gái hay không, hiện giờ chỉ còn dư lại đồng cảm, bảo Tạ Linh Nhai cũng nhanh đi bệnh viện khám xem, cổ cũng bị bóp hằn ra vết luôn rồi.

Các nhân viên game bar báo cảnh sát cũng vội vàng xin lỗi vì đã đưa người bị hại vào cục cảnh sát. Tạ Linh Nhai không tính toán với họ, hình ảnh lúc đó đúng là tương đối máu tanh.

Tạ Linh Nhai với mấy người bạn cùng đi ra khỏi cục cảnh sát, liếc mắt liền thấy Thi Trường Huyền ở cửa chờ hắn, dường như biết lúc này hắn đã giải trừ hiểu lầm không sao rồi vậy.

Bước chân Tạ Linh Nhai dừng lại, những người khác cũng nhìn thấy Thi Trường Huyền, mặt mũi Thi Trường Huyền thế nào trái lại là thứ yếu, chủ yếu là trên lưng anh còn có thanh kiếm, khiến người ta có chút không dám đi về phía trước.

"Không có gì, đây là bạn tớ, nghe nói tớ vào đồn cảnh sát nên tới tìm tớ." Tạ Linh Nhai nói.

Bạn học hoảng sợ: "Bạn cậu là xã hội đen hả? Đeo đao kiếm tới đón cậu nữa??"

"..." Tạ Linh Nhai liếc hắn một cái, "Cái đó là kiếm gỗ, cậu nhìn rõ ràng một chút được không?"

Bạn học: "..."

Một người bạn khác cũng nhìn lầm, đổ mồ hôi nói: "Buổi tối mà. Lại nói kiếm gỗ cũng rất kỳ quái đó."

"Mới vừa luyện kiếm ở quảng trường xong tới đây không được sao?" Tạ Linh Nhai giơ tay chào hỏi Thi Trường Huyền, nói với đám bạn, "Lần sau hẹn nhau vậy, ngày mai có thể tớ sẽ đến bệnh viện thăm Nhạc Đồng."

"Cậu nhanh đi về đi, uống thuốc, cổ họng khàn rồi kìa."

"Aizz, Nhạc Đồng cũng là vì bị bệnh mới như vậy... may là cậu cũng không trách cô ấy."

Mọi người nói đơn giản vài câu liền tản đi, hôm nay vốn là đi ra tụ họp một chút, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

...

"Khiến anh đi một chuyến tay không rồi, đi thôi." Tạ Linh Nhai nâng cằm với Thi Trường Huyền, theo đường phố đi một đoạn, quẹo vào một hẻm nhỏ không người.

Tạ Linh Nhai xoa xoa cổ, quay đầu lại khàn giọng nói: "Đến cùng là cô muốn làm gì?"

Một bóng dáng xuất hiện giữa không trung, tóc dài rối tung, thân mặc áo đỏ, không giống kiểu dáng hiện đại, tản ra cảm giác âm lãnh, chính là nữ quỷ vốn dĩ bám vào trên người Nhạc Đồng, bị lá bùa máu của Tạ Linh Nhai ép ra khỏi cơ thể Nhạc Đồng.

Cô ta cũng không có tiếp tục quấn lấy Nhạc Đồng, mà là lựa chọn đi theo Tạ Linh Nhai. Mắt thần Linh Quan vẽ trên trán Tạ Linh Nhai còn chưa lau, phát hiện cô ta dễ như trở bàn tay.

Thi Trường Huyền cũng đã sớm chuẩn bị, trở tay rút kiếm ra.

Nữ quỷ cứ như không thấy, nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai: "Anh quên rồi sao? Anh là tân lang của em mà."

... Phắc, cho nên muốn XXX tao hả?

Tạ Linh Nhai đen mặt nói: "Đó chỉ là trò chơi, hơn nữa coi như là phải, thì cũng là cùng với Nhạc Đồng, cô bớt tự mình tưởng bở đi." Vốn dĩ lúc đó nữ quỷ này đã chuồn mất, hắn cũng không tìm được, nên thôi cứ như vậy, cố tình lại còn tự mình chạy theo.

Ánh mắt nữ quỷ biến đổi, giọng phẫn hận: "Tại sao, chúng ta đã là vợ chồng, tại sao anh không cần em?"

Nghe cái logic này, hình như cô ta đã nhận định Tạ Linh Nhai là tân lang của cô ta. Rất nhiều ác quỷ đều là như vậy, bị chấp niệm nhốt lại, không nhớ rõ quá nhiều chuyện.

"Ê mặt cô dày gớm nhỉ." Tạ Linh Nhai nói, "Bởi vì tôi không muốn làm chồng cô á."

Nữ quỷ hệt như bị kích thích, nhào tới.

Tạ Linh Nhai lùi về sau một bước, cùng lúc đó Thi Trường Huyền cũng tiến lên một bước, một kiếm đặt ngang ở phía trước.

Tạ Linh Nhai ngồi xổm một bên, cổ họng hắn không thoải mái, tay cũng cắn rách, cho nên vô hình chung xem như là có chút ăn ý với Thi Trường Huyền, không có ra tay.

Nữ quỷ muốn vòng qua Thi Trường Huyền bắt lấy Tạ Linh Nhai, nhưng Thi Trường Huyền căn bản không cho cô ta cơ hội này, cô ta cực kỳ phát điên, "Tránh ra!!"

Khóe mắt nữ quỷ chảy ra vệt máu, nhìn càng đáng sợ hơn, màu sắc quần áo trên người cũng càng ngày càng sáng rực, nhưng sắc mặt Thi Trường Huyền cũng không thay đổi.

"Đi chết --" nữ quỷ nổi đóa, vừa vặn bổ một cái, lại cấp tốc xoay người, từ phía sau bắt được vai Thi Trường Huyền.

Thương Lục thần và nữ quỷ ở khoảng cách rất gần, nó dùng hết khả năng lớn tiếng nói: "Tạ Linh Nhai mới không phải chồng mi đâu, Tạ Linh Nhai thích tụi tui cơ!"

Thi Trường Huyền: "..."

Nữ quỷ: "A a a -- "

Đương nhiên, ở trong mắt Tạ Linh Nhai, chỉ là động tác của nữ quỷ không biết tại sao lại dừng một chút, sau đó Thi Trường Huyền trở tay một kiếm xuyên qua ngực cô ta.

"A --" nữ quỷ kêu thảm một tiếng bị bắn ra, lại cấp tốc bò tới, "Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, vô liêm sỉ! Ta mới là tân nương của hắn, người giành với ta đều chết đi -- "

Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền dường như nhíu nhíu mày, sau đó một kiếm khẩy một lá bùa lên, "Chúng thần chắp tay, tà ma quy chính!"

Nữ quỷ bị bùa nhốt lại, vẫn cứ không cam lòng nhìn Thi Trường Huyền: "Rõ ràng là ta tới trước! Rõ ràng đáp ứng ta rồi!"

Thương Lục thần ở trên vai Thi Trường Huyền lạnh lùng nói: "Phi."

"..." Thi Trường Huyền liếc nhìn Thương Lục thần một cái, rốt cuộc không nhịn được nói ra một câu với nó, "Câm miệng."

"Thương Lục thần mới vừa nói gì với nữ quỷ sao? Tôi thấy cô ta tức giận đến phát điên, nói năng nhăng cuội luôn rồi." Tạ Linh Nhai ngạc nhiên hỏi, "Là chửi tục hả?"

"... Không có gì, ăn nói linh tinh thôi." Thi Trường Huyền tránh né ánh mắt của Tạ Linh Nhai, vươn tay muốn nhét Thương Lục thần vào trong túi, nghĩ nghĩ vẫn khắc chế.

Đợi đến lúc Tạ Linh Nhai trở về, Hải Quan Triều đang sắc thuốc, Thi Trường Huyền gửi tin nhắn cho y, y còn chuẩn bị thuốc mỡ luôn rồi, bôi lên cổ và ngón tay Tạ Linh Nhai.

"May là lúc thường nhân phẩm của tôi tốt, cảnh sát cũng cảm thấy tôi không thể nào bạo lực gia đình, nghe tôi giải thích một phen." Tạ Linh Nhai cảm khái nói.

"Cổ họng khàn rồi, đừng có nói chuyện." Hải Quan Triều bưng thuốc cho hắn, nhìn hắn bóp mũi ừng ực ừng ực uống thuốc, lại hỏi Thi Trường Huyền một câu, "Yêu quái bọt biển lại đánh quỷ hả?"

Thi Trường Huyền đơ hai giây mới biết y nói tới ai, gật gật đầu.

Tạ Linh Nhai buông chén thuốc ra, "Ồ anh kêu tôi cái gì đó?"

"Tôi kêu cậu là Tạ tổng." Hải Quan Triều mặt không đỏ thở không gấp, cầm chén lại, "Đã bảo cậu bớt nói đi."

Tạ Linh Nhai vẻ mặt ngờ vực, hắn không nghe rõ, nhưng hình như không phải kêu tên hắn đâu, hình như cũng chẳng phải kêu Tạ tổng?

"Thôi... tôi chỉ nói một câu, tôi không có đánh quỷ, tôi chỉ ép cô ta ra thôi, là Thi đạo trưởng đánh." Tạ Linh Nhai dứt lời, liền ngậm miệng.

...

Hôm sau.

Tạ Linh Nhai đến bệnh viện thăm Nhạc Đồng, cô còn đang ngủ, cha mẹ và bạn trai đều canh ở bệnh viện, thấy Tạ Linh Nhai liền vô cùng áy náy, họ đã biết chuyện phát sinh ngày hôm qua từ miệng Mục San.

"Tiểu Tạ, thật sự là xin lỗi, Nhạc Đồng do bị bệnh mới làm thế." Mẹ Nhạc Đồng đỏ mắt nói, không đành lòng dùng chữ "điên" trên người con gái.

"Dì à không có gì đâu, cháu biết, hơn nữa hôm qua cháu cũng véo Nhạc Đồng." Tạ Linh Nhai ngượng ngùng nói, "Thế nhưng dì yên tâm đi, hôm qua trước khi Nhạc Đồng té xỉu, thần trí đã khôi phục, cháu tin tưởng cô ấy sẽ khỏe lên nhanh thôi."

Cứ như là xác minh lời Tạ Linh Nhai nói, Nhạc Đồng đã tỉnh, hơn nữa còn vô cùng tỉnh táo, chỉ là thân thể suy yếu. Cô hệt như mơ một giấc mộng dài, tại sao mình xuất hiện ở bệnh viện cũng không nhớ rõ, lại trở về là cô gái dịu dàng có chút nhát gan.

Bác sĩ làm kiểm tra đơn giản cho Nhạc Đồng, phát hiện cô khôi phục lý trí, liền ghi đơn muốn tiến thêm một bước kiểm tra.

Nhân cơ hội này, ba mẹ và bạn trai Nhạc Đồng đều hỏi han cô, Tạ Linh Nhai thì lại cầm ấm nước rót vào trong ly giữ ấm, thuận tiện xoay lưng qua đổ tro bùa vào trong.

"Nhạc Đồng, uống ly nước đi." Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy thôi không cần nói chân tướng với Nhạc Đồng.

"Tạ Linh Nhai? Sao cậu cũng ở đây?" Nhạc Đồng xác thực cảm thấy cổ họng đau rát, không khỏi nhận lấy ly giữ ấm uống vào. Vừa vào miệng liền cảm thấy nước này dường như có mùi vị kỳ quái, thế nhưng cùng lúc đó, theo nước vào miệng, mệt mỏi khó giải thích được trên người tựa như bị đuổi sạch, làm tiềm thức cô không chịu dừng lại, uống một hơi cạn một ly nước.

Nhạc Đồng thở phào một cái, bỗng cảm thấy phấn chấn, "Ba mẹ, a Trí, sao mọi người lại mang vẻ mặt này, con đâu có bệnh nan y nhỉ? Nhưng con cảm thấy hiện giờ cơ thể rất tốt mà."

"Đương nhiên không có, chỉ là kiểm tra thôi, lúc trước em té xỉu." Bạn trai Nhạc Đồng không nói là lúc trước cô nổi điên.

"Ồ... Kỳ quái, em chỉ nhớ em đến Tương Âm chơi, đi vào di tích hiến tế cổ đại ở trong đó, sau khi trở lại khách sạn liền đi ngủ." Nhạc Đồng càng hồi ức càng mơ hồ, "Thực sự không nhớ ra."

"Vậy cũng đừng nhớ, cậu nên làm kiểm tra rồi." Tạ Linh Nhai an ủi.

"Được." Nhạc Đồng kỳ quái nói, "Cổ cậu làm sao vậy?"

"Không cẩn thận thôi." Tạ Linh Nhai nói qua loa, "Tớ phải đi rồi, lúc sau lại đến thăm cậu."

Tạ Linh Nhai chào hỏi cha mẹ Nhạc Đồng một chút, liền quay người rời đi.

Lúc đi tới cửa Nhạc Đồng không kiềm lòng được gọi hắn lại, trong lòng trở nên hoảng hốt, dưới sự kích động khó hiểu thốt ra hai chữ: "Cảm ơn."

"Đừng khách khí, là bạn học cả mà." Tạ Linh Nhai phất tay một cái, bước đi.

_

Nhập chữ vào ô tìm kiếm, Tương Âm, di tích tế tự, trên điện thoại Tạ Linh Nhai liền nhảy ra mấy trang web liên quan, hắn mở một cái trong đó ra, nhìn thấy tư liệu liên quan tới di tích tế tự Tương Âm cổ đại.

Tuy rằng trong tài liệu chỉ nói hời hợt, chỉ nói đây là nơi mà người Tương Âm hiến tế khẩn cầu thần linh phù hộ thời cổ đại, nhưng Tạ Linh Nhai vẫn cảm thấy không đúng lắm, đưa cho Thi Trường Huyền xem.

Thi Trường Huyền biết rõ hình thức hiến tế, vừa nhìn ảnh liền nói chắc chắn: "Đây là hiến tế dân gian không hợp lễ chế."

Thời cổ đại, các nơi ở dân gian Hoa Hạ, có một đợt mê tín dị đoan thành phong trào. Không đáng thờ mà lại thờ, chính là mê tín đị đoan, là không được quốc gia tán thành. Chẳng hạn như hiến tế độc cước ngũ thông, cũng thuộc về mê tín dị đoan, độc cước ngũ thông cũng không phải là chính thần, mà là tinh quái.

Hồn phách nữ quỷ kia bị nhốt ở nơi hiến tế, không được đầu thai, mãi đến khi nhập vào người Nhạc Đồng đi đến Nữu Dương, đến tột cùng đã trải qua việc gì? Tại sao cô ta muốn tìm tân lang?

Tạ Linh Nhai bỗng nhiên nghĩ, trong bút ký Bão Dương từng viết, các đời tổ tiên đều cấm mê tín dị đoan, bởi vì những thần linh tạp nham đó, có tà thần như độc cước ngũ thông, cũng có đa phần là thủ đoạn lừa người.

Ở nơi hương dã thường thấy bọn bịp bợm giang hồ lợi dụng mê tín dị đoan, lừa gạt bách tính, kiếm chác lợi ích, thu đồ cúng của dân chúng.

Chủng loại đồ cúng bao gồm nhưng không giới hạn trong tiền tài, đồ ăn... mỹ sắc.

Lúc này Thi Trường Huyền cũng thấp giọng nói: "Khi còn sống chắc cô ta là nữ tử bị hiến tế, cúng tế kiểu này đều dùng nữ tử chưa kết hôn để hiến. Lúc cô ta tiếp xúc với cậu, lòng mang chấp niệm với tân lang, có lẽ từng có hôn ước nhưng lại bị giải trừ, sau đó trở thành tế phẩm, hoặc là bị gả cho "thần linh"."

Bất luận là loại nào cũng đều rất thảm. Tạ Linh Nhai nhất thời không nói gì, lúc nhìn thấy di tích hiến tế hắn đã loáng thoáng nghĩ, nữ quỷ kia phỏng chừng có cảnh ngộ rất bi thảm, hơn nữa đã bị nhốt trên thế gian ít nhất hơn trăm năm.

"Aizz..." Tạ Linh Nhai vốn dĩ tức giận vì nữ quỷ nhập vào Nhạc Đồng, bây giờ nhìn lại thì cô ta cũng chỉ là con quỷ đáng thương mất lý trí.

Bọn họ chỉ suy đoán ra khả năng đại khái, còn có rất nhiều chi tiết nhỏ khó có thể tìm kiếm, chân tướng phủ đầy bụi có lẽ càng khiến người ta giật mình, không dám nghĩ kỹ. Thời đại kia có quá nhiều chuyện bất bình.

Tín ngưỡng làm người ta có niềm tin, nhưng cũng khiến người ta mất lý trí.

Thi Trường Huyền trả điện thoại di động cho Tạ Linh Nhai, nói rằng: "Cuối tuần tôi đến Tương Âm tế cô."

Tế cô, cũng chính là làm pháp sự hiến tế cô hồn dã quỷ, để họ sớm ngày đầu thai. Thi Trường Huyền nghĩ di chỉ hiến tế kia có lẽ không chỉ nhốt mỗi một vong hồn.

Tạ Linh Nhai nghe vậy, tâm trạng vốn dĩ có chút ngột ngạt tốt hơn một chút, "Tôi đi chung với anh."

Tạ Linh Nhai nghĩ lúc cậu hắn còn sống, thỉnh thoảng sẽ bế quan ra ngoài, nói muốn làm pháp sự. Kỳ thực hiện tại tiếp nhận đạo quan rồi mới biết, người tìm đến trừ tà càng ngày càng ít, người cần làm pháp sự cũng không nhiều như vậy, có lẽ, ông ấy cũng đi khắp nơi siêu độ oán linh đã lâu không được đầu thai. Bão Dương quan chỉ có một người, cậu hắn không thể phân thân, lại thêm ông ấy vốn dĩ đã hơi chất phác, nên việc kinh doanh càng đi xuống.

...

...

Tương Âm cách Nữu Dương chừng hai tiếng đồng hồ đường xe, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cùng đến Tương Âm, chuẩn bị dừng chân ở một khách sạn trong nội thành.

Tên của di chỉ kia là di chỉ hiến tế dông Tương Âm, ở vùng ngoại ô, ban ngày khẳng định có người trông coi, bọn họ chỉ có thể đến vào buổi tối.

Hai người họ là hai tên đàn ông, Tạ Linh Nhai đương nhiên không nghĩ nhiều, chỉ thuê một phòng, sau khi vào mới phát hiện vốn dĩ đặt phòng hai người giờ lại thành một giường lớn, hắn cũng lười xuống đổi lại, ở tạm một chút vậy.

Nói là hai tiếng đồng hồ đường xe, không tính giao thông trong thành phố và thời gian chuẩn bị, Tạ Linh Nhai vừa vào liền nằm bẹp trên giường.

Thương Lục thần: "Tôi &%¥#*@#!!"

Nó phát điên rồi, căn bản nghe không hiểu đang nói cái gì.

Thi Trường Huyền hờ hững gỡ Thương Lục thần xuống, ném ở trên gối, lúc này Tạ Linh Nhai cũng lật người một cái kề sát bên Thương Lục thần -- Thương Lục thần phút chốc im như gà.

Thi Trường Huyền cởi cái áo khoác mỏng ra, nhìn thấy áo Tạ Linh Nhai bởi vì động tác mà bị cuốn lên một chút, lộ ra phần eo, còn có vài vết xanh tím, là lần trước bị quỷ treo cổ siết ra.

Tuy rằng đã bôi thuốc, nhưng da Tạ Linh Nhai trắng, chút xíu vết tích cũng hết sức rõ ràng. Lại thêm vết thương trên mắt cá chân, cổ và ngón tay, càng khiến Thi Trường Huyền có cảm giác nhìn thấy mà giật mình, mặc dù đây hoàn toàn không phải vết thương nghiêm trọng nhất mà Thi Trường Huyền từng thấy.

Anh lựa chọn dời mắt, ngồi dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Đến buổi tối mười một giờ, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đón xe đến vùng ngoại ô, nhìn thấy diện tích di chỉ hiến tế dông Tương Âm khoảng chừng mười mấy mét, bởi vì mới sửa sang lại không lâu, hơn nữa không có giá trị gì nhiều, cho nên cũng không có phòng vệ gì, chỉ có một tấm bia giới thiệu.

Nghe nói bên cạnh vốn dĩ còn có cái miếu thờ, chỉ là đã sớm tàn tạ rách nát, không còn hình dạng.

Quy mô nơi này không hề lớn, thế nhưng hai người liếc mắt nhìn qua, lại thấy tận mấy chục oan hồn luẩn quẩn không đi.

Có người vẻ mặt thẫn thờ, có người còn lại một ít thần trí, nhưng lại chìm sâu trong đau khổ của tử vong, máy móc lặp lại động tác. Có lẽ họ có quá khứ khi còn sống không giống với hồn ma tân nương, thế nhnưg đau khổ lại giống nhau.

Hai người Tạ Linh Nhai bày dụng cụ ra, không thể đem theo pháp án tới, nên chỉ có thể dùng tạm tảng đá, cơ mà họ cũng không phải người câu nệ hình thức.

Có câu pháp là điều huyền diệu của đạo, hào quang chiếu khắp muôn phương. Tìm theo tiếng cứu khổ, người chết sớm thăng thiên.

Thi Trường Huyền thay đạo bào, nghiêm nghị thì thầm: "... Đạo dĩ vô tâm độ hữu tình, nhất thiết phương tiện thị tu chân. Nhược quy thánh trí viên thông địa, tiện thị thăng thiên đắc đạo nhân."

Theo pháp sự tiến hành, oán khí của đám cô hồn đờ đẫn ấy bị rửa sạch, thần trí dần dần khôi phục, từ thẫn thờ, oán hận đến bi thương, uể oải, họ bị nhốt ở chỗ này quá lâu, lúc này tất cả đều tụ tập lại ở phía trước.

Tạ Linh Nhai dùng cành liễu hóa thực, tung ra cho các nữ quỷ hưởng dụng, sau khi họ ăn no nê, cổ họng cũng được cam lộ khai mở, dồn dập bật khóc.

Nhưng theo tiếng giảng kinh của Thi Trường Huyền, vẻ mặt họ dần bình tĩnh lại, cuối cùng được độ hóa trong tường quang nhàn nhạt, trước khi đi hành lễ thật sâu với Thi Trường Huyền và Tạ Linh Nhai.

...

Tảng đá tế đàn như bị nước trong cọ rửa, oán khí hoàn toàn không còn, cái gì cũng không còn. Tạ Linh Nhai ngồi dưới đất, mặc dù làm pháp sự cho cô hồn, nhưng chính hắn cũng giống như trải qua lễ rửa tội.

Thi Trường Huyền thu dọn đồ đạc, cũng ngồi ở bên cạnh Tạ Linh Nhai.

"Giờ này ở đây khẳng định không đón xe được, hai ta chỉ có thể ngắm sao nguyên đêm thôi." Tạ Linh Nhai cười đùa, "Trước đây anh từng ngắm sao cùng ai chưa?"

Cũng không biết trước đây Thi Trường Huyền có từng chạy đến vùng hoang dã siêu độ như vậy hay chưa, có dắt theo bạn bè hay không, người làm loại chuyện mất công tốn sức không có hồi báo này, có phải đều cô đơn giống như cậu của hắn không. Cậu hắn cũng không có xe, nếu đến vùng ngoại ô, đại khái chỉ có thể màn trời chiếu đất.

"..." Thi Trường Huyền nghiêng đầu nhìn Tạ Linh Nhai, dừng một chút mới nói, "... Không có."

"Anh khẳng định từng có." Tạ Linh Nhai bỗng nhiên ghé sát vào, nói với Thương Lục thần trên vai Thi Trường Huyền.

Hắn cách rất gần, Thương Lục thần thẹn thùng đến độ một chữ cũng nói không nên lời.

"Ha?" Tạ Linh Nhai nghiêng đầu, rũ mắt nhìn Thương Lục thần.

Thi Trường Huyền cũng cứng đờ rồi, Tạ Linh Nhai gần như dán vào vai anh, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, còn quá đáng hơn cả lần trước từ sau lưng dán tới.

Thi Trường Huyền dường như lập tức thả hồn lên mây, người này trắng trợn không kiêng dè, vừa săn sóc nhiệt tình, hung tàn lại dịu dàng, khiến Thi Trường Huyền liên tiếp cạn lời, nhưng lại không muốn cự tuyệt hắn tới gần -- giống như hiện tại, chỉ lo tường tận xem xét hắn, yên lặng suy đoán dụng ý của hắn.

Ánh mắt Tạ Linh Nhai đan xen với Thi Trường Huyền chốc lát, hắn nghiêng đầu một cái, tránh né ánh mắt Thi Trường Huyền, vô cùng tự nhiên nói: "Ây tôi ngủ một lúc nha."

Hắn nghĩ thầm, không được, càng nhìn càng ghen tị, mình cũng muốn có một Thương Lục thần!

Thi Trường Huyền cũng bừng tỉnh thu hồi ánh mắt, trong lòng sinh ra cảm khái nhè nhẹ, không biết Tạ Linh Nhai mà cũng có lúc ngượng ngùng.

_

Diễn đàn người Nữu Dương

[ Chuyện lạ Nữu Dương ] chủ đề: oa oa oa oa lại gặp quỷ

Nội dung: oa oa oa đến bây giờ chủ thớt vẫn còn hơi sợ, ban ngày mới dám mở topic. Hôm qua đến nơi khác chơi với bạn, buổi tối đi đường đêm, đi nhầm đường, lúc qua một chỗ ở vùng ngoại thành Tương Âm, nghe thấy thật nhiều tiếng phụ nữ khóc, cực kỳ thảm, tôi đánh thức bạn tôi, cô ấy lại nói không nghe thấy gì cả. Bạn tôi còn muốn đi xem, lúc đó tôi đã cảm thấy không ổn, giữ chặt cô ấy, sau đó về tra thử, chỗ đó quả nhiên là một di chỉ hiến tế cổ đại TAT

1L: Nhìn thấy câu cuối cùng bị dọa chết...

2L: Chờ chút, tôi là 1L, sau khi comment cảm thấy ID chủ thớt có chút quen mắt, cách nói cũng hơi quen quen... hình như tôi từng comment một topic tương tự, chủ thớt à có phải bạn là cái người gặp quỷ hồi đợt tết trung nguyên không?

3L: Tui cũng nhớ ra chủ thớt rồi, chủ thớt à bệnh của bạn còn chưa chữa khỏi hả?

4L: Chủ thớt, có lẽ bạn bỏ lỡ một cơ hội cứu người đó, lỡ như có người bị thương thì sao?

5L: Bị thương cái gì, đọc topic cẩn thận đi, bạn cô ấy không nghe thấy, rõ ràng là gặp quỷ mà

6L: Bạn lại gặp quỷ hả? Đã kêu bạn buổi tối ít đi ra ngoài rồi!

7L: Chứng vọng tưởng, giám định xong xuôi.

...

23L: Cái này không tính là chuyện lạ Nữu Dương đâu, kiến nghị chuyển tới diễn đàn Tương Âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play