Buổi tối vợ chồng Trình Kiệt cũng không dám ngủ tiếp ở chỗ này, Tạ Linh Nhai dắt họ tới Bão Dương quan chen chúc một tối, ngày hôm sau, dựa theo lời Thi Trường Huyền nói, ra khu chợ phía sau mua hai con heo, hai con dê.
Ông chủ còn cảm thấy kỳ quái, chưa từng thấy ai làm thịt heo dê, mà ngay cả da lông máu huyết, thậm chí cả phân cũng muốn mang đi.
Tuy rằng dùng túi, thùng kín để đựng, thế nhưng trong tích tắc xếp mấy thứ này lên xe, Trình Kiệt vẫn choáng váng một trận, trên xe tràn ngập mùi hôi của dê, mùi tanh của thịt, mùi máu tanh cùng với mùi phân thối nồng đậm.
"Anh muốn nôn... anh nhất định phải đi rửa xe." Lúc lái xe mặt Trình Kiệt đen sì. Phàn Phương cầm một lá bùa linh tổ hộ thân Tạ Linh Nhai cho, về nhà mẹ đẻ ở, quãng thời gian trước cô đã bắt đầu chuẩn bị mang thai, tuyệt đối không thể đi ra làm mồi.
Bởi vì Tạ Linh Nhai từng ra mặt một lần, độc cước ngũ thông có phòng bị, nên Trình Kiệt đến làm mồi nhử, không thì chỉ riêng hai người Tạ Linh Nhai với Thi Trường Huyền, phỏng chừng dẫn không ra.
Từ hôm qua sau khi được Tạ Linh Nhai phổ cập khoa học, Trình Kiệt đã biết Thi Trường Huyền là ai, tối hôm qua Thi Trường Huyền liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch độc cước ngũ thông, cũng làm cho anh ta khá là tín nhiệm, lúc này không nhịn được hỏi: "Thi đạo trưởng chừng nào mới đến?"
"Em đã hẹn anh ấy rồi, gặp ở cửa tiểu khu nhà anh, để em gọi điện thoại xem anh ấy đến đâu, anh ấy là người ở ngoài, có lẽ không quen đường." Tạ Linh Nhai liên lạc Thi Trường Huyền, chờ họ đến tiểu khu không bao lâu, Thi Trường Huyền cũng ngồi taxi đến, vẫn mặc một thân đồ thường, đeo cái túi.
Trình Kiệt chào hỏi Thi Trường Huyền, ba người đem đồ cúng lên lầu, tốn tới hai chuyến, hàng xóm đi ngang qua đều liếc mắt nhìn.
Đồ cúng đều chứa ở trong túi, thùng cũng được đóng lại, Tạ Linh Nhai ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ, bây giờ là buổi tối bảy giờ, cách giờ tý cũng chính là 11h đến 1h còn tận mấy tiếng đồng hồ.
Trình Kiệt gọi chút đồ ăn bên ngoài, còn khui một bình rượu, nói muốn uống chút rượu cho lớn gan. Ba người vừa ăn uống vừa xem ti vi, vừa chờ đợi giờ tý đến.
Tượng đá độc cước ngũ thông đặt ngay trên tủ TV, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt quỷ dị của nó, đương nhiên lúc này bên trong chẳng có gì.
Trình Kiệt có mấy ly rượu vào bụng, trên người nóng lên, dũng khí cũng có, nói với Tạ Linh Nhai: "Không phải cậu luôn la hét nói sau này thi thạc sĩ thi tiến sĩ sao, sao cuối cùng lại đi làm đạo sĩ?"
"Đã nói với anh là em không phải đạo sĩ rồi." Tạ Linh Nhai thở dài nói, cũng không tiện nói quá rõ ràng.
Trình Kiệt nói: "Anh không tin, giờ cậu không phải thì sau này cũng phải. Thi đạo trưởng, người này hồi đại học rất là quái dị, vừa có nữ sinh hẹn hắn hắn liền nói mình phải học tập, cự tuyệt thật là nhiều người, bao gồm cả hoa khôi khoa họ. Mịa nó, kết quả hóa ra là một lòng hướng đạo."
Thi Trường Huyền: "......"
"... Nói hươu nói vượn cái gì đó, em yêu thương học tập có lỗi sao? Em còn chưa từ bỏ thi thạc sĩ đâu, đừng tùy tiện thay đổi nguyện vọng cho em." Tạ Linh Nhai bất mãn nói.
Đa số thời gian là Trình Kiệt và Tạ Linh Nhai nhớ lại chuyện năm xưa, Trình Kiệt nói vài sự tích thời đại học của Tạ Linh Nhai, trong đó nhiều nhất chính là đủ kiểu từ chối người theo đuổi, Thi Trường Huyền thì lại ở một bên im lặng thời gian dài.
Tuy rằng Trình Kiệt trò chuyện nhiệt tình, kỳ thực vẫn luôn thỉnh thoảng xem thời gian, trong lòng thấp thỏm bất an.
Khi đến hơn mười giờ, Tạ Linh Nhai thả đũa xuống, trong lòng Trình Kiệt lập tức hiểu rõ, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt.
Tuy rằng Tạ Linh Nhai luôn mãi bảo đảm, hơn nữa ngày hôm qua bọn họ cũng không bị thương, nhưng Trình Kiệt vẫn sợ, loại hình ảnh không khoa học đó quá dọa người, huống hồ hôm nay Thi Trường Huyền nói không được mở đèn, anh ta rất sợ mình thấy hình ảnh quỷ dị gì đó bị doạ ra bệnh tim.
...
Mặc kệ Trình Kiệt thấp thỏm thế nào, Tạ Linh Nhai cũng đã bắt đầu chuẩn bị, hắn mở cửa lớn ra, đây là vì thuận tiện cho độc cước ngũ thông tới, sau đó liền giơ tay cởi áo thun trên người. Màu da trên người Tạ Linh Nhai thống nhất với da mặt, đều là màu trắng lành lạnh, rất là dễ nhìn.
Trình Kiệt cũng nghiêm mặt cởi áo ra, lá gan vừa nãy uống rượu phình lên vào phút cuối cùng dường như lại xẹp xuống. Tạ Linh Nhai nhìn dáng vẻ anh ta, an ủi: "Sống qua đêm nay là không sao rồi, bùa hộ mệnh em cho anh đâu?"
Trình Kiệt lấy ra bùa linh tổ hộ thân từ trong túi quần, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Anh xem, cầm cẩn thận cái này là được, bùa này em từng để trước bàn tổ sư gia đó." Tạ Linh Nhai nói xong, liền thấy Thi Trường Huyền cũng đã cởi áo, lộ ra cơ bắp bóng mượt. Tạ Linh Nhai nhất thời nghĩ đến lần trước ở trong xe còn "không cẩn thận" sờ soạng một chút, xem ra lúc thường Thi Trường Huyền xác thực là vận động không ít.
Không tồi không tồi, cậu của hắn nếu có một đệ tử như thế, mọi mặt đều ưu tú, tin tưởng nhất định sẽ rất vui mừng.
Tạ Linh Nhai cũng hài lòng nhếch môi, nhìn lên liền đối diện với ánh mắt của Thi Trường Huyền, nhanh chóng thân thiện mở rộng nụ cười với y.
Thi Trường Huyền: "......"
"Thi đạo trưởng, có phải là còn cần làm phép rải gạo một chút không, lần trước không biết tôi sai lầm chỗ nào, độc cước ngũ thông đến mà gạo lại không có phản ứng." Tạ Linh Nhai hỏi.
Thi Trường Huyền cụp mắt nói: "... Đó là dùng cho khách quỷ trong nhà, không có hiệu lực với độc cước ngũ thông."
"A, nhưng độc cước ngũ thông không hình không bóng, tôi làm sao nhận ra nó. Nếu tôi thỉnh mắt thần linh tổ, thì sẽ bị nó phát hiện đúng không?" Tạ Linh Nhai chần chờ nói.
Thần thông Vương Linh Quan chí cương chí dũng, nhưng chính vì như thế, không quá thích hợp với việc đánh lén.
Thi Trường Huyền quả nhiên có chuẩn bị mà đến, nói rằng: "Đến lúc đó tôi dùng thuật chỉ nguyệt soi ra bóng yêu, cậu chỉ cần chú ý dưới đất là được."
Tuy Tạ Linh Nhai không biết thuật đó cụ thể ra sao, nhưng biết nhìn cái bóng dưới đất là được, lúc này liền gật đầu.
Lúc này cách mười một giờ đã không còn lâu, Thi Trường Huyền kéo hết rèm cửa lại, mở bịch chứa thịt heo dê ra, nhấc cái thùng chứa máu phân lên, đặt tượng đá lên bàn thờ, đặt đồ cúng trước bàn thờ, lại tắt đèn.
Nhất thời trong phòng đen kịt một màu, chỉ có thể nghe thấy mùi máu tanh, làm người ra buồn nôn, lại liên tưởng vạn ngàn.
Bóng tối làm con người sợ hãi, Trình Kiệt run giọng nói: "Không thể mở rèm cửa ra sao?"
Tạ Linh Nhai: "Mở rèm cửa cái gì, nhà anh là cửa sổ sát đất trong lòng anh không tự biết hả? Mở rèm cửa ra bên ngoài đêm không ngủ đèn đuốc rực rỡ có chỗ nào khác với bật đèn?"
Trình Kiệt: "..."
Thi Trường Huyền thì ôn hòa hơn nhiều, nói rằng: "Có thể bắt đầu rồi."
Trình Kiệt chậm rãi bò đến trước đồ cúng, nuốt ngụm nước miếng, trước tiên chắp tay lạy vài cái. Trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền tượng đá, nhưng ký ức trong đầu luôn khiến anh tưởng tượng ra độc cước ngũ thông ở trong bóng tối nhìn mình, thân trên vốn dĩ để trần càng thấy phát lạnh.
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền ở hai bên trái phải phía sau Trình Kiệt, cũng cùng im lặng không lên tiếng quỳ bái, kiếm gỗ đào để ở bên người.
Trình Kiệt đối mặt tượng đá tụng niệm lời vái, đọc tên độc cước ngũ thông lên, lại cầu xin nó phù hộ mình phát tài, "... Nếu như nhận lời, từ nay về sau mỗi lần đến ngày tết, mùng một mỗi tháng, con đều dâng số đồ cúng này cho thần linh."
Sau khi đọc xong, Trình Kiệt chậm rãi lui về sau, không dám quay người, lúc lui đến bên cạnh Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai đẩy anh một cái, ý là nhanh chút. Lúc này Trình Kiệt mới rúc xuống bên cạnh bàn, nhắm chặt mắt không dám mở.
...
Trong bóng tối dường như thời gian trôi qua cực kỳ chậm, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cũng lui qua một bên, lẳng lặng chờ đợi độc cước ngũ thông cảm ứng được tín đồ dâng tế, đến đây hưởng dụng.
Vào thời Minh Thanh, người tin phụng độc cước ngũ thông rộng khắp, thế nhưng theo thời đại dần dần xoay chuyển, dù là chính thần thì tín đồ cũng không nhiều, huống hồ là yêu thần.
Miếu thờ của nó không còn, tượng thần cũng tổn hại, bị vứt bỏ, không biết bao nhiêu năm không được hưởng dụng cung phụng, cực kỳ đói bụng, mà tính cách độc cước ngũ thông vốn đã tham lam.
Ở chỗ tối, yêu thần đang rục rịch.
Cánh cửa hơi có động tĩnh, tựa như có người nhè nhẹ lướt qua. Cơ thể Trình Kiệt run lẩy bẩy, lại không dám mở mắt ra. Tạ Linh Nhai thì lại ở trong bóng tối liếc mắt nhìn Thi Trường Huyền, tuy rằng không có cách nào nhìn thấy biểu tình của đối phương, nhưng lại có loại ăn ý mơ hồ.
Hai người đồng thời đứng dậy!
Tạ Linh Nhai một phát đóng cửa lại, Thi Trường Huyền thì lại lấy ra một trang giấy hình tròn từ trong túi, mở ra dán ở trên tường, "Chỉ nguyệt ban quang!"
Y vừa đọc xong, căn phòng vốn dĩ đen kịt lập tức có ánh sáng trắng phát ra từ trang giấy, chiếu rực khắp cả phòng!
Trang giấy không khác gì một vầng trăng tròn xa xôi, Tạ Linh Nhai nhìn mà ngây cả người, nếu không phải giờ đang bận, hắn thật muốn hỏi một chút xem có phải là nhà Thi Trường Huyền đỡ tốn tiền điện lắm không.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là trên mặt đất nhất thời xuất hiện bốn cái bóng, ba cái theo thứ tự là Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền và Trình Kiệt, cái còn lại đang ở bên cạnh thùng chứa máu heo, thân hình lọm khọm, khoảng chừng chỉ bằng một nửa bóng dáng bình thường, chân cũng chỉ có một cái.
Tạ Linh Nhai nín thở, tạm thời không nhúc nhích.
Bóng độc cước ngũ thông dừng tại chỗ một chút, tiếng Tạ Linh Nhai đóng cửa và Thi Trường Huyền thi thuật đã quấy nhiễu nó, nó xoay người lại đi vòng một vòng, muốn vòng ra sau lưng Thi Trường Huyền.
Nó bị thiểu năng hả? Tạ Linh Nhai sửng sốt một chút, xong lập tức hiểu ta, có lẽ độc cước ngũ thông không biết bọn họ có thể nhìn thấy cái bóng của nó, ánh sáng này cũng không phải ánh đèn hoặc là ánh sáng tự nhiên.
Thi Trường Huyền im hơi lặng tiếng nhìn chằm chằm cái bóng dưới đất, dưới chân bất động, tay lại nắm chặt kiếm gỗ đào.
Tạ Linh Nhai cũng giả vờ không biết, chặn lại đường đi của độc cước ngũ thông.
Bởi vì vừa nãy ánh sáng mãnh liệt, Trình Kiệt vốn dĩ không dám mở mắt, lúc này cũng cẩn thận từng li từng tí một hé mắt ra, nhìn thấy trong phòng sáng như ban ngày còn tưởng là mở đèn, xong lập tức nhìn thấy cái bóng quỷ dưới đất.
Trình Kiệt sợ đến mức nước tiểu sắp chảy ra, nhanh chóng dùng một tay che miệng miễn cho la lên.
Lúc này, cái bóng độc cước ngũ thông cong lưng, thủ thế chờ đợi, nhào tới trước một phát --
Thi Trường Huyền xoay cổ tay, trở tay đập qua một kiếm!
"Réééééé --" một tiếng kêu đau đớn khá giống tiếng trẻ con, nhưng lại thê thảm hơn nhiều vang lên, bóng quỷ lăn lăn, cuộn tròn dùng dáng vẻ như tứ chi chấm đất bò thật nhanh sang bên cạnh.
Trình Kiệt thấy nó lao về phía mình, trong lòng rất hoảng loạn, tuy rằng trong tay có bùa nhưng vẫn theo bản năng cấp tốc trốn về phía sau.
Tạ Linh Nhai ở ngay bên cạnh, muốn một kiếm đâm sang.
Lúc này Trình Kiệt lại đụng phải cái bàn, rượu trên mặt bàn đổ xuống, nửa bình rượu bên trong đều lật úp. Anh ta mở tay ra nhìn, bùa linh tổ hộ thân trong lòng bàn tay ướt hơn một nửa.
Tạ Linh Nhai thoáng nhìn phía sau, trong lòng chửi thầm một tiếng, dự cảm không ổn, một kiếm đâm vào phía trên bóng quỷ, nhưng độc cước ngũ thông lăn lộn một phát đánh về phía Trình Kiệt.
Trình Kiệt quát to một tiếng, lập tức bò dậy.
Sau khi đứng lên, lưng anh ta còng còng, thân hình lọm khọm giống như một con khỉ, đầu nghiêng nghiêng dùng khóe mắt nhìn người, còn phát ra tiếng cười "hì hì" quái dị, cười đến tê cả da đầu.
... Không tốt, bùa hộ mệnh bị ướt mất đi hiệu lực, độc cước ngũ thông nhân cơ hội nhập vào trên người Trình Kiệt. Tạ Linh Nhai vội vàng liếc nhìn Thi Trường Huyền, thấy sắc mặt anh trấn định thì trong lòng cũng không hoảng lắm.
Trình Kiệt bị độc cước ngũ thông nhập xác vừa vặn đánh về phía Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai sợ tổn thương đến Trình Kiệt, không dám sử dụng kiếm đâm người, ai biết sức lực Trình Kiệt trở nên vô cùng lớn, không mặt không mũi cấu xé trên người Tạ Linh Nhai, đẩy cũng đẩy không ra.
Tạ Linh Nhai cũng nổi giận, quản anh ta có phải là bị nhập hay không, một quyền đánh mắt trái Trình Kiệt bầm đen!
Thế nhưng Trình Kiệt hệt như không biết đau, thuận thế ôm lấy tay Tạ Linh Nhai, muốn cắn hắn.
Không nói cái khác, trong cổ họng người có rất nhiều vi khuẩn, cắn một phát còn phải đi chích, Tạ Linh Nhai liều mạng chặn anh ta lại, chỉ cảm thấy tay như đang đấu tranh với hai cái kìm sắt. Trong lòng hắn nghĩ sao Thi Trường Huyền không thấy đâu, miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện Thi Trường Huyền đang đốt bùa.
"Nhanh chút đi!" Tạ Linh Nhai thúc giục một tiếng.
Khuôn mặt Trình Kiệt dữ tợn, khóe miệng chảy ra nước bọt, hắn cảm thấy mình có khả năng chịu không nổi bất cứ lúc nào.
Thi Trường Huyền đốt bùa, hòa thành nước, một bước tiến lên, từ phía sau kẹp lại cổ Trình Kiệt, một tay nắm chặt cằm anh ta khiến cho anh ta há mồm, sau đó đút nước bùa linh tổ hộ thân vào họng anh ta.
Trình Kiệt không ngừng quay đầu giãy dụa, thế nhưng Thi Trường Huyền kẹp đầu, Tạ Linh Nhai thuận thế kẹp lại tay, nước bùa vẫn vào hết bụng Trình Kiệt, nhất thời anh ta sặc khù khụ, lớn tiếng gào thét, giọng khàn đặc khô khốc, như là nuốt than.
Tạ Linh Nhai nhân cơ hội chui ra từ dưới tay anh ta, bò sang bên cạnh lấy ra một thanh đao quấn kín từ trong túi của Thi Trường Huyền, cấp tốc mở bao tung ra: "Thi đạo trưởng!"
Trình Kiệt uống nước bùa, độc cước ngũ thông thoát ra khỏi cơ thể anh, một bóng người biến thành hai, còn Trình Kiệt thì lại hôn mê.
Một tay Thi Trường Huyền nhấc Trình Kiệt, một tay kia giơ lên chuẩn xác bắt lấy đao Tạ Linh Nhai quăng đến, một giây cũng không dừng, thuận thế bổ xuống!
Tạ Linh Nhai nhìn chằm chằm mặt đất, tuy rằng trên không trung chẳng có gì, nhưng nhìn vào cái bóng, thì đao bổ ngay trên đỉnh đầu độc cước ngũ thông, lõm sâu xuống.
Bóng độc cước ngũ thông chậm rãi tách ra hai bên, sau đó từ chỗ đầu tiên tiếp xúc với thanh đao, dần dần khuếch tán mơ hồ, cuối cùng toàn bộ cái bóng đều tiêu tan.
Lúc này lại nhìn thanh đao, trên lưỡi dao thình lình có một vệt máu đen đặc tanh hôi.
...
Tạ Linh Nhai thở một hơi, ngồi dưới đất dựa ra sau, chỉ cảm thấy chỗ vừa nãy bị Trình Kiệt bấm hãy còn đau đớn, lại thấy trên người xanh tím vài nơi, da dẻ hắn trắng nên nhìn càng chói mắt, có vẻ hơi thê thảm, Thi Trường Huyền cũng nhìn sang tận vài lần.
Vừa nãy căng thẳng không cảm thấy, hiện giờ xong việc rồi cơn đau liền rõ ràng.
"Nguy hiểm thật..." Tạ Linh Nhai lẩm bẩm, họ cũng không ngờ gặp sự cố như thế, làm rối loạn hết tiết tấu, may là hữu kinh vô hiểm.
Thanh đao đánh chết độc cước ngũ thông vừa nãy là "Tát Thủ Giản" mà Thi Trường Huyền chuẩn bị, làm từ cành cây dâu già, trên thân đao còn vẽ bùa chú.
Độc cước ngũ thông vốn là quỷ quái sơn dã có tu vi được cung phụng, mà quỷ quái sơn dã sợ nhất chính là đao gỗ dâu.
Trước đây người sống trên núi thường treo đao gỗ dâu ở trước cửa để quỷ quái không dám đến gần, hai người họ sợ lấy ra ngay từ đầu thì độc cước ngũ thông sẽ không dám đến, cho nên lúc trước cố ý bọc kỹ cất đi.
Thi Trường Huyền mặc áo vào, gỡ mảnh giấy xuống từ trên tường, mở đèn phòng khách lên, yên tĩnh không nói thu dọn dụng cụ của mình.
Tạ Linh Nhai vô cùng đau đớn, nhất thời không vội mặc áo, trước tiên lắc tỉnh Trình Kiệt.
"A..." Trình Kiệt gào lên thảm thiết mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Linh Nhai, vội vàng hỏi, "Anh sao vậy? Độc cước ngũ thông kia đâu?"
"Chết rồi, mới nãy anh bị nó nhập." Tạ Linh Nhai chỉ trên người mình, "Anh xem anh đánh em nè!"
Trình Kiệt xấu hổ một trận, trên mặt mới vừa có biểu tình liền cảm thấy đau đớn, che mắt nói: "Đau quá." Lấy điện thoại di động ra làm gương soi, trên mặt thình lình có cái vành mắt xanh tím, "Má ơi..."
Tạ Linh Nhai và Trình Kiệt liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha, ai cũng đừng nói ai!
...
Tạ Linh Nhai ôm tượng đá độc cước ngũ thông, với cả mấy thứ máu me, ném hết vào trong đống rác.
Trình Kiệt thì lại nói rằng: "Thi đạo trưởng thật sự không lấy thịt lợn với thịt dê sao?"
Anh mua hai con heo hai con dê, chỉ dựa vào anh với vợ, dù có thêm cha mẹ mỗi người nữa, nhất thời cũng ăn không hết. Sau khi diệt trừ xong độc cước ngũ thông, vấn đề mà anh cân nhắc cực kỳ thực tế, là mấy cái này phải xử lý như thế nào.
"Đúng vậy, Thi đạo trưởng, không phải anh tu tại gia sao, thịt này quá lắm thì đưa ra quán cơm, bảo họ làm cho anh." Tạ Linh Nhai không khách khí lấy một chút thịt.
Thi Trường Huyền nói: "Tôi đang tìm chỗ ở, chẳng mấy chốc sẽ chuyển ra khỏi Thái Hòa quan."
Tạ Linh Nhai hiểu rõ, đúng là phiền toái thật, không thích hợp. Thi Trường Huyền không trọ ở trường cũng là chuyện đương nhiên, lúc thường nếu như anh làm mấy chuyện liên quan đến đạo thuật, thì ở ký túc xá rất không tiện.
Tạ Linh Nhai nghĩ sâu hơn chút, thăm dò nói: "Thi đạo trưởng, nếu anh muốn đi học thuận tiện, không bằng trực tiếp đến đạo quan chúng tôi quải đan đi, ở cửa có trạm tàu điện ngầm, không cần đổi chuyến đã có thể tới trường."
"Trường học?" Trình Kiệt sững sờ, "Thi đạo trưởng anh còn đang đi học à?"
"Chưa nói với anh, anh ấy là bạn học của chúng ta đấy, sau khai giảng là thạc sĩ tôn giáo học." Tạ Linh Nhai nói.
Trình Kiệt nhất thời càng nhiệt tình hơn, nói thẳng sau này có chuyện gì thì cứ tới tìm anh ta, "Có điều anh tìm Tạ Linh Nhai sẽ dễ hơn đó, ha ha. Vị trí Bão Dương quan xác thực thuận tiện, sau này anh ở đó muốn đi đâu cũng bốn phương thông suốt, xung quanh cái gì cũng có. Ngày hôm qua tôi ngủ ở đó một đêm, chỉ hơi cũ xíu thôi, vẫn rất không tồi, vẫn còn một căn phòng trống."
Hơn nữa bởi lúc đầu cân nhắc đến việc cư sĩ trong đạo quan ngủ lại, rồi tăng thêm đạo sĩ vân vân, nên phòng vệ sinh độc lập cũng có.
Thi Trường Huyền lại im lặng không lên tiếng.
Tạ Linh Nhai chột dạ nói: "Quải đan cũng không cần làm gì, tôi chỉ cảm thấy anh ở đó thì mọi mặt đều thuận tiện, nghỉ ngơi, tu luyện, đi học, đương nhiên là quả thật cũng muốn để dễ dàng thỉnh giáo anh một vài vấn đề..."
Trình Kiệt thấy Thi Trường Huyền im lặng, cũng ở bên khuyên nhủ: "Có phải là muốn thuê phòng mới không? Nhưng phòng mới ở đoạn đường đó rất đắt, còn ở xa chút thì tiện nghi liền chẳng ra sao!"
Tạ Linh Nhai nhịn đau nói, "Thi đạo trưởng, nếu anh muốn thì đi xem trước cũng được, lần trước anh còn tặng cho đạo quan chúng tôi một khoản tiền, tôi sẽ không thu phí của anh!"
...
Tạ Linh Nhai và Trình Kiệt đào hết tất cả ưu điểm của Bão Dương quan lên, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của họ, Thi Trường Huyền chậm rì gật gật đầu, "Được."
Hết chương 14
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT