Lúc này tiếng gió vù vù bên ngoài rừng đào giống như đã ngừng lại, vẻ mặt Tạ Linh Nhai hiện lên vẻ chua xót: "Mới đó đã tới nhanh như vậy, ngài có nghĩ ra được cách gì không?"

Bây giờ có hối hận cũng vô dụng, Tạ Linh Nhai chỉ có thể an ủi chính mình, cái tên Đàm Thanh chết tiệt kia, chính là một kẻ trời sinh có tính phản xã hội, nếu để cho cậu ta xem « bé rối Teletubbies », thì nói không chừng vẫn có thể xử lý những ý xấu mà cậu ta muốn mang đến.

Vì dù là Đạo giáo hay Phật giáo, nếu muốn phá bỏ ảo cảnh thì vẫn có rất nhiều cách. Về cơ bản, chỉ cần tuân theo những nguyên tắc đơn giản, đó là giữ nguyên ý định ban đầu của mình là được. Chỉ là cách này tuy đơn giản, nhưng lại khó thực hiện nhất.

Liên Đàm cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Tôi sẽ ngồi đây thiền."

Nếu nói ở đây có người nào có tiềm năng thiền định nhất, thì có lẽ Liên Đàm chính là người giỏi nhất, vì ông ta đã có vài thập niên ngồi thiền, nên ông ta là người có hy vọng nhất, có thể phá giải ảo cảnh đi ra ngoài trước.

"Được theo ý ngài, sư phụ Liên Đàm, ngài hãy cẩn thận." Tạ Linh Nhai sợ Liên Đàm sẽ bị Đàm Thanh quấy nhiễu, sinh ra tâm ma gì đó.

Liên Đàm mặc áo hòa thượng, ngồi tại chỗ ngồi xếp bằng, cố gắng nhập thiền.

Một làn sương mù không biết từ đâu bay đến, bay vào rừng đào, lúc đầu còn nhẹ nhàng, từng đợt, nhưng sau đó lại ngày càng dày đặc, thậm chí khiến người bên trong không thể nhìn thấy rõ năm ngón tay của mình.

Và mặc dù làn sương mù lớn như vậy, nhưng ai cũng cố thuyết phục chính mình đây chỉ là ảo cảnh, nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy được ai khác.

"Lại tới nữa..." Da đầu Tạ Linh Nhai căng thẳng: "Mọi người hãy để ý một chút!"

Hắn nhìn đến bóng dáng mơ hồ của người bên mình: "Sư huynh?"

"Tôi đây." Thi Trường Huyền lên tiếng, nghe thấy lời đó Tạ Linh Nhai an tâm hơn một chút.

Tạ Linh Nhai cũng nghe thấy tiếng Phương Triệt phun ra mấy ngụm nước miếng, sau đó lại bắt đầu niệm chú: "Phụng thỉnh đại phong tiên sư đến, tiểu phong tiên sư đến, phong tới mau, mau tới phong, ngô phụng vừa đi sương mù vô tung!"

Phương Triệt đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ thổi đi một chút sương mù xung quanh mọi người, còn những làn sương mù cách đó vài bước vẫn còn rất dày đặc, khiến mọi người không tài nào nhìn rõ được phía dưới đầu gối.

Tạ Linh Nhai đang nhớ lại các câu thần chú, thì đột nhiên nghe thấy mọi người hét lên kinh hoàng, như thể họ đang tiến về phía hắn.

Tạ Linh Nhai chợt cảnh giác, giơ kiếm lên phòng thủ, đến khi nhìn sang một bên, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.

Vốn dĩ người bên cạnh hắn là Thi Trường Huyền, nhưng giờ phút này lại chỉ thấy một con hổ trắng dài khoảng ba mét!

Con hổ trắng có chút ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong miệng ngậm một người gỗ, mặc đồ người gỗ, con ngươi màu lam nhạt co lại thành chấm đen, dấu vết ngu xuẩn hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại cái miệng lớn, người gỗ nhỏ ngã xuống đất, đồng thời trong miệng hồ cũng phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa!

"Gào gào gào..."

Chỉ khi hòa mình vào hiện trường, mọi người mới có thể thực sự cảm nhận được khí phách táo bạo của chúa tể núi rừng, con hổ trắng của thế hệ trước, khi đối mặt với những con người đang vây xung quanh, nó giống như một con hổ đang săn mồi, ánh mắt tràn đầy sự hung dữ. Ai nhìn thấy cũng sợ tới mức hai chân nhũn ra.

Tạ Linh Nhai nhìn Thương Lục Thần đang nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn con hổ trắng: "... Sư huynh là huynh sao?"

Con hổ trắng đột nhiên chuyển hướng quay về phía Tạ Linh Nhai, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào uy hiếp.

Đàm Thanh bất ngờ thả hổ già, cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể điều khiến lý trí của Thi Trường Huyền, để anh trở nên mất trí và hoàn toàn biến thành hổ già, lộ ra dáng vẻ công kích người.

Và cứ cho là Tạ Linh Nhai giống như Tôn Ngộ Không, đều nhận ra đây là Thi Trường Huyền, nhưng nếu Thi Trường Huyền không nhận ra bọn họ thì phải làm sao?

Lúc này con hổ giống như muốn lao về phía trước, rốt cuộc là đánh hay là không đánh đây?

Con hổ trắng không thể nhịn được nữa. Nó nhìn trái nhìn phải, hai chân đặt trên mặt đất, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Liễu Linh Đồng sợ hãi đến mức khóc thút thít: "Nó là con hổ đó, chủ nhân-"

Ngay cả thần báo bên tai của Tạ Linh Nhai, cũng không phân biệt được đây rốt cuộc là hổ hay là người.

Ngoan Long kinh hãi gắt gao quấn lấy cánh tay Tạ Linh Nhai, lắc lắc cái đầu đầy lo lắng của nó.

Tạ Linh Nhai chưa kịp phản ứng, nhìn thấy Bạch Hồ một chân sắp giẫm lên Thương Lục Thần, hắn nhịn không được hét lên: "Đừng giẫm lên nó, sẽ hỏng mất."

Con hổ trắng lại gầm lên một tiếng, sau đó bất ngờ lo nhanh về phía Tạ Linh Nhai!

Mọi người đều sợ hãi hét toáng lên: "Thầy Tạ cẩn thận!"

"Thây Tạ!"

"Mau rút kiếm đi!"

Mọi người đều đang nhắc nhở Tạ Linh Nhai phòng thủ, tay Tạ Linh Nhai cũng để trên thân kiếm, gân xanh trên mu bàn tay đều vì gắng sức mà nổi rõ, hàm răng nghiến chặt. Trước mắt hắn, thân thể cao lớn của con hổ trắng nhảy lên, che khuất một vùng tầm nhìn rộng đớn. Tinh huyết trên người nó cũng lan tràn, cái miệng to như chậu máu của nó sâu không thấy đáy, hàm răng trắng như tuyết nhe ra, trông rất sắc bén-

Tạ Linh Nhai căng thẳng, rồi trong lúc mạng sống như đang treo lơ lửng, hắn nhắm chặt mắt, tuyệt vọng không nhìn con hồ già đáng sợ trước mặt, đồng thời kiềm chế bản năng chống lại nguy hiểm, thậm chí vứt bỏ Tam Bảo Kiếm ra xa, chỉ giơ tay che trán, đón lấy động tác giết người này!

Cảm giác đầu tiên là đám lông xù xù áp vào, nhưng rất nhanh, Tạ Linh Nhai giống bị một vật nặng đè xuống. Lông tơ trên tay biến mất, thay vào đó là bộ quần áo bình thường cùng hơi thở quen thuộc, tiếp đến, hắn cùng người đó vây quanh bên nhau, lăn xuống mặt đất.

Khi mở mắt ra lần nữa, con hổ trắng già đã biến trở lại thành Thi Trường Huyền, hai người ôm nhau ngã trên mặt đất.

Trong khi đó, khung cảnh xung quanh, cũng là phong cảnh quen thuộc của Bão Dương Quan.

Tạ Linh Nhai nghẹn ngào một lúc, sau đó mới nói ra được.

Sự hiểu biết của Đàm Thanh về "con người" quá nông cạn, đúng vậy, việc biến người thân cận bên cạnh thành một người rất dễ làm cho người ta sợ hãi, cũng là sự khủng bố cơ bản nhất, có thể gây ra mâu thuẫn cho mỗi người.

Tuy nhiên, khi nó đặt ở trên người Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, lại bất ngờ trở thành điểm mấu chốt giúp bọn họ phá giải ảo cảnh.

Vì Tạ Linh Nhai luôn tin chắc rằng dẫu có chuyện gì đi nữa thì Thi Trường Huyền cũng sẽ không bao giờ làm hại mình, giữa họ không hề có sự do dự nên động tác của con hổ trắng đã tạo ra khoảng trống khiến cả hắn và Thi Trường Huyền thoát khỏi ảo cảnh.

Đến khi cả hai nhìn về bốn phía, lại thấy những người khác còn đang nhắm mắt, trên mặt lộ ra từng biểu cảm khác nhau.

Đàm Thanh ngồi trên chiếc ghế tre, thích thú nhìn bọn họ: "Sao hai người lại ra được đây rồi."

"Chuyện cơ mật không thể tiết lộ." Tạ Linh Nhai phớt lờ cậu ta, vội nhìn khắp chung quanh, phát hiện ba Tạ đang đứng ở trên lầu, sau đó ông lại đi xuống và nhìn hai người với vẻ mặt nghi ngờ.

Trong mắt ba Tạ, những người này đang nói chuyện sao lại đột nhiên bất động. Sau đó, con trai của ông và Thi Trường Huyền lại đột nhiên cử động, hơn nữa là hai người còn nhào vào cùng nhau.

Lúc đầu ông muốn tức giận, nhưng rất nhanh đã cảm thấy chuyện này quá quỷ dị, cho nên, bây giờ chỉ thấy lo lắng.

Tạ Linh Nhai muốn nhắc nhở ba Tạ, nhưng ngay khi nghĩ đến việc Đàm Thanh đang ở sát bên, lại có chút khó xử, lời sắp nói ra lại nuốt ngược trở vào.

Đàm Thanh giống như nhìn ra được sự do dự của Tạ Linh Nhai, cậu ta cười hì hì vươn một ngón tay: "Trong khoảng thời gian ngắn, đúng là cũng khó bắt người thân của anh lại, vì dù sao trên người bọn họ vừa có bùa hộ mạng, vừa có áo Cà Sa của sư phụ hộ thân. Nhưng mà, đó cũng chỉ là trong lúc nhất thời thôi, chứ ước chừng qua nửa phút thì mọi chuyện sẽ xong xuôi."

Tạ Linh Nhai khô khan cười một tiếng: "Nửa phút, quá khinh thường người khác rồi đó."

Ánh mắt hắn ngẫu nhiên liếc qua trên mặt những người khác, đầu óc nỗ lực suy nghĩ, nếu không thể mượn thần lực, thì chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn nhỏ giọng nói: "Huynh, cắt giấy đi."

Thi Trường Huyền hiểu ý, cắt giấy tặng trăng.

Vốn dĩ chiêu thức này là một chiêu ảo thuật nhưng lần này Tạ Linh Nhai đành phải dùng tới để phá hủy chiêu của Đàm Thanh.

Hai ngón tay của Tạ Linh Nhai kẹp một vầng trăng tròn trên tờ giấy và áp nó vào ngực.

Đạo thuật thiên biến vạn hóa, Đàm Thanh cũng không biết Tạ Linh Nhai muốn làm cái gì, hắn tò mò ngẩng đầu nhìn tiểu hoà thượng đang nhìn tay mình.

Tạ Linh Nhai hít một hơi thật sâu, nhắm mắt thiền định, ném tờ giấy có hình mặt trăng về phía trước và hét lên từng chữ: "Quá, thượng, nghênh, quỳnh, luân!"

...

Đám người Phương Triệt khi ở trong rừng đào, nhìn thấy con hổ trắng nhào về phía Tạ Linh Nhai, thì đều có chút không nỡ nhìn, kết quả, cả con hổ trắng đè trên người thầy Tạ và hắn đều không thấy đâu.

Mọi người sửng sốt: "Thầy Tạ đâu?"

"Có khi nào bọn họ đi ra ngoài rồi không?"

"Này sẽ không phải là thuật che mắt chứ... Để chúng ta chứng kiến cảnh từng người một biến mất?"

Lúc này Liên Đàm bỗng đang đi ở phía trước, chợt tỉnh lại, trên trán đổ đầy mồ hôi to như hạt đậu, Đàm Hành vội vàng đỡ ông ta: "Sư phụ."

Sắc mặt Liên Đàm tái nhợt nói: "Khi tôi cố gắng ngồi thiền, tà niệm luôn quấn lấy thân thể tôi, khiến tôi rất khó bình tĩnh lại."

Đàm Hành thở dài: "Sư phụ, Thi đạo trưởng và thầy Tạ mới thấy đó giờ đã không thấy đâu nữa, trước đó Thi đạo trưởng có hóa thành con hổ trắng, nhào về phía thầy Tạ, sau đó hai người bọn họ liền cùng nhau biến mất, cũng không biết là thoát ra ngoài, hay vẫn bị vây ở đâu đó..."

"Chuyện này..." Liên Đàm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ bọn họ đã thoát ra được cảnh khổ rồi."

Những người khác nghe vậy, mặť ủ mày ê nói: "Vậy bây giờ, chúng ta nên làm gì đây? Đợi lát nữa người bên cạnh biến thành hồ già, cũng không tránh né gì sao?"

Muốn khắc chế bản năng của mình, nói dễ hơn làm, mới vừa rồi lúc thầy Tạ bị tấn công, người cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, gân xanh trên người nổi rõ.

Liên Đàm đang muốn nói, bỗng nhiên nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ.

Mọi người đồng loạt nhìn lên.

Vốn dĩ bốn phía xung quanh đều có sương mù, thậm chí cao hơn đầu họ vài tấc, nhưng lúc này đã tan ra hai bên, để lộ ra bầu trời rộng lớn.

Ảo ảnh trên bầu trời này vốn là vào ban ngày, mặt trời treo cao trên bầu trời, nhưng giờ phút này khi nhìn lại, không biết từ khi nào đã có một vầng trăng sáng lặng lẽ nhô lên ở phía tây, lộ ra khung cảnh mặt trời và mặt trăng cùng lúc xuất hiện

Sau đó một giọng nói mơ hồ mà quen thuộc từ đâu truyền đến: "Thái thượng nghênh quỳnh luân!"

Nhìn bằng mắt thường có thể thấy tốc độ xuất hiện của trăng tròn, đã lên đến giữa trời, cùng nằm cạnh mặt trời sáng chói.

Trong lòng mọi người người đều đang run rẩy!

Các đạo sĩ nhìn lên trời, chắp tay nói: "Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt."

Trong phút chốc, thế giới sụp đổ, trên bầu trời chỉ còn lại một vầng trăng sáng. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng trước mắt chuyển sang màu trắng, sau đó trong nháy mắt bị tách ra khỏi ảo cảnh.

...

Trong mắt Đàm Thanh hiện lên một tia kinh ngạc. Cậu ta đã ở thế giới loài người lâu như vậy, hiếm khi nhìn thấy loại người này. Phép thuật này chắc chắn là sáng tạo độc đáo của Tạ Linh Nhai. Đặt một vòng tròn giấy mặt trăng lên môi và đưa mọi người thoát ra khỏi ảo ảnh.

Mặc dù đã nghe nói về cách hành sử của Tạ Linh Nhai nhưng đây là lần đầu tiên Đàm Thanh nhìn thấy nó, điều này càng khiến cậu ta quý mến Tạ Linh Nhai hơn. Cậu ta cười và nói: "Thầy Tạ đúng là rất xuất sắc, chỉ kém tôi một chút mà thôi."

Tạ Linh Nhai: "Tôi khinh, cậu còn dám nói đó là cậu tự biên tự diễn, sao cậu lại không biết xấu hổ thế hả!"

Mọi người: "... "

Bọn họ đều có chút muốn nói, nhưng rồi lại thôi, muốn nói thầy Tạ, thầy không cảm thấy thái độ này của cậu ta có chút quen thuộc sao? Khi mắng có cảm thấy đầu gối mình cũng đau không?

Tạ Linh Nhai có chút mất ý thức, hắn có chút phát điên khi bị kích thích, làm nổi lên ý chí chiến đấu, hắn lạnh lùng nhìn Đàm Thanh đang giơ tay lên, tức thì xung quanh nổi lên một màu đen quen thuộc, bao trùm hết cả khu vực này, rất giống với khi người của Hồng Dương Đạo thi triển pháp thuật.

"Sao vậy, cậu còn sợ bị người ta nhìn thấy sao?" Tạ Linh Nhai mỉa mai nói về địa đạo.

"Chằng qua là vì vết thương của tôi còn chưa có khỏi hẳn, chứ nếu là bị pháp sư khác nhìn thấy, bây giờ kỹ thuật khoa học của nhân loại đã phát triển như vầy, chắc chắn họ sẽ báo tin tức về cho U Đô, đến lúc ấy chúng ta phải làm sao đây?" Đàm Thanh có chút ranh mãnh nói: "Chỉ là, tôi lại không muốn trở về nơi đó."

Tạ Linh Nhai ngẩng đầu thì thấy, phạm vi của tấm màn đen này, vừa hay lại phân cách ba Tạ ra bên ngoài, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bha Tạ đang mở miệng kêu cái gì đó, nhưng lại không thể nghe được gì.

Tạ Linh Nhai chỉ nhìn hai giây, sau đó yên lặng nhìn sang nơi khác: "Tôi lại không nghĩ vậy, cậu cũng phải trở về, vì nơi đó mới là nơi đón chờ cậu trở về."

"Sao ai trong mấy người cũng nói như vậy chứ? Vương Vũ Tập cũng từng nói với tôi như vậy... " Đàm Thanh đột nhiên nhắc đến cậu của Ta Linh Nhai, trên khuôn mặt ngây thơ của cậu ta cũng hiện lên một chút thù hận: "Mấy người dựa vào cái gì chứ, nếu trời đất đã tạo ra tôi, thì sao lại nói tôi không có chỗ dung thân chứ, tôi chỉ là muốn cùng mọi người cùng nhau sống mãi thôi mà."

Tạ Linh Nhai nhíu mày, đứa con của U Đô hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của sự sống và cái chết, vì trong mắt cậu ta sống hay chết đều rất mơ hồ lẫn lộn, bởi vì cậu ta hoàn toàn khác với con người.

Đàm Thanh buồn bã nói: "Cậu xem, Vương Vũ Tập cuối cùng cũng không còn trên nhân gian nữa, nhưng tôi vẫn có thể trở lại... "

"Mày còn dám nói?" Cậu ta không nhắc đến chuyện này còn được, chứ nhắc tới lại làm cho Tạ Linh Nhai sôi máu hơn, nếu không phải vì cậu ta, thì cậu của hắn, chắc chắn sẽ không mất sớm như vậy, vì vốn dĩ cậu hắn vẫn còn mấy chục năm để sống!

Mặc dù bây giờ, cậu hắn đang làm quan dưới âm phủ, nhưng dù sao âm dương cũng có sự khác biệt và cuộc sống dưới âm phủ sao có thể thoải mái giống như trên dương gian được, với lại bây giờ việc thờ cúng Thành Hoàng cũng không giống với ngày xưa nữa. Hay thậm chí là có sự phân biệt với người thân bạn bè, phân biệt ớn nữa là đằng khác.

Tạ Linh Nhai xắn tay áo nói: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay tôi sẽ chiến đấu đến chết!"

Đàm Thanh mỉm cười, nắm tay nắm chặt ở hai bên eo, quay ra ngoài mở cửa, trên đỉnh đầu hình thành một ấn ký sư tử, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, vừa mở miệng, đã mơ hồ phát ra tiếng giống như tiếng của một con sư tử đang gầm gừ, nhưng cũng giống như không có gì.

"Ong ban táp nhi tát đóa hồng (Con ong đập hoa hồng)..." Môi Đàm Thanh khẽ nhúc nhích niệm chú, thân thể cũng chậm rãi phát ra ánh sáng màu trắng.

"Kim Cương Tát Đóa... " Liên Đàm chỉ có cười khổ.

Đây là pháp môn của Mật Tông, ông ta có thể khẳng định Đàm Thanh chỉ mới tiếp xúc quá một tháng, nhưng không ngờ lại có thể làm được như vẫy. Trong khi đó, ông ta tu luyện cầm kiếm minh tiên nhiều năm, mới có thể đạt được hiệu quả như này, còn Đàm Thanh lại có thể biến ảo Kim Cương Tát Đóa thành thục.

Kim Cương Tát Đóa, còn được gọi là kim cương tay, chính là Dũng Mãnh Chi Đại Sĩ, là một chiến binh vĩ đại rất được kính trọng trong Phật giáo Mật tông. Và vị này còn có một cái tên quen thuộc hơn với những người không phải là Phật tử, đó chính là Phổ Hiền Bồ Tát.

Đàm Thanh nhẹ giọng nói: "Kỳ nhữ bi mắt coi ngô chờ, nhu hòa tay ban giải thoát."

Cậu ta cử động tay, tức thì có một luồng ánh sáng trắng lớn trên người nhanh chóng bắn về phía mọi người.

Tạ Linh Nhai nhặt Tam bảo kiếm lên và chặn nó lại: "Phổ tại vạn phương, đạo vô bất ứng!"

Cùng lúc đó, những người khác cũng đã thực hiện các biện pháp đối phó.

Trong xã hội hiện đại, có rất ít tu theo đạo phái chân chính, cho nên bây giờ thiếu lại càng thiếu, chưa hết, trước đó Đàm Thanh cũng đã xúi giục một số người, nên khi con sư tử ngoài hành tinh này trấn áp trên tay cậu ta, chỉ có một số ít người có thể phản kháng lại nó một cách hữu hiệu.

Tuy Tạ Linh Nhai đã dùng kiếm chặn lại, thi triển pháp thuật trong phạm vi lớn, tốt xấu gì cũng vì người khác mà cản lại một ít công kích, tuy là như thế, nhưng đại đa số mọi người vẫn bị thổi bay ra ngoài, ngay cả bản thân Tạ Linh Nhai, cũng bị đau rát ngực, dưới gối mềm nhũn suýt nữa té ngã, may mắn hắn đã kịp thời dùng kiếm chống đỡ.

"Chúng ta có nên tới không?" Tạ Linh Nhai giận đùng đùng, hai tay hợp lại nắm chặt Tam Bảo Kiếm, trong lòng không khỏi giễu cợt.

Tạ Linh Nhai tu luyện bản tâm, vốn là dùng kiếm để cứu rỗi linh hồn, nhưng tất cả pháp đều rất rõ ràng, huống chi bản chất của kiếm chỉ là vì thiên hạ mà thôi, nên sao có thể chuyển từ trừ ma chi kiếm thành độ hồn được.

"Thiên tướng cứu chi, lấy từ vệ chi!" Tạ Linh Nhai chĩa kiếm về phía Đàm Thanh.

Đàm Thanh cởi bỏ ấn ký sư tử ngoài, cất lại bên hông, sau đó hướng về phía trước vỗ tay, hai ngón trỏ hợp lại bên nhau, dùng ngón cái chặn móng tay giữa và ấn xuống ngực, tạo thành một kết ấn.

"Ngô thân nãi bất động chi Bồ Tát, tám phong tuy thổi..." Ánh mắt Đàm Thanh trong suốt, bình tĩnh mỉm cười nói: "Tôi không thể động đậy."

Thiên hạ kiếm kẹp theo hàng ma chi uy, ánh sáng vàng rực rỡ bay về phía ngực Đàm Thanh, nhưng lại giống như chạm vào vách tường kim cương, thân kiếm căng chặt, phát ra từng tiếng động lớn sau đó vùng vẫy để lật lại. Làm cho Tạ Linh Nhai ở phía sau chật vật ngã nhào xuống đất, đến khi nhìn thấy chuôi kiếm trong tay, nứt ra một đường, hắn không khỏi đau lòng không thôi.

"Mẹ nó." Tạ Linh Nhai chửi thầm một câu.

Thấy những người khác cũng không đứng không, Đàm Hành cũng rút kiếm ra, tiến lên vài bước, đạp lên tường mượn lực, quay đầu nhìn Đàm Thanh.

Đàm Thanh đưa tay ra, hai ngón tay kẹp chặt kiếm của Đàm Hành, sau đó nhẹ nhàng gập lại, tức thì kiếm của Đàm Hành bị làm cho gãy nát.

"Sư huynh, không phải tôi là sư đệ tốt của huynh sao... Tôi định sau khi giết thầy Tạ và sư phụ xong, người thứ ba tôi giết sẽ là huynh." Đàm Thanh thất vọng mà bĩu môi, cậu ta kéo Đàm Hành từ trên mặt đất tới, rồi không hề báo xước, đã ra tay bẻ gãy tay phải cầm kiếm của Đàm Hành.

"Aa-!" Đàm Hành ngửa đầu kêu thảm một tiếng, cả khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Đàm Thanh cúi đầu nói: "Sư huynh, lúc huynh dạy tôi cách luyện kiếm, tôi luôn muốn nói với huynh rằng, huynh luyện sai cách rồi."

Nói xong cậu ta buông Đàm Hành ra, cẩm lấy phần chuôi của thanh kiếm gãy vào trong tay, sau đó siết chặt tay lại, tức thì phần chuôi của thanh kiếm gãy hóa thành trăm ngàn lưỡi dao sắc bén bay về phía mọi người!

Liên Đàm bởi vì thấy Đàm Hành phải chịu khổ sở, trên khuôn mặt khô gầy của ông ta nhanh chóng hiện lên sự thương cảm, giống hệt như bản thân mình cũng đang bị đau khổ vậy, lúc này, ông tiến lên một bước, khom lưng tạo thành hình chữ thập: "Vạn kiếp ngàn sinh, hết thảy trí tuệ chiếu khắp."

Lưỡi kiếm sắc bén dường như bị chặn lại bởi một bức tường vô hình, nó rơi xuống đất phát ra một tiếng leng keng.

Đàm Thanh khẽ hừ nhẹ một tiếng, đi về phía Liên Đàm.

Tạ Linh Nhai nhân cơ hội từ phía sau dùng chân đá cậu ta: "Đi cái con mẹ mày ấy!"

Đàm Thanh vậy mà bị đạp cho một cái thật, cậu ta lảo đảo, tức giận quay đầu lại.

Tạ Linh Nhai nhanh chóng chạy sang một bên, vừa chạy vừa đào ra mấy tấm bùa sấm sét: "Ngũ lôi hàng linh, khoá quỷ quan tinh!"

Tia sét màu tím lóe lên và rít lên dưới chân Đàm Thanh thành một mảnh, cậu ta rên lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, đến khi nhếch lên, trên chân đã chảy ra máu tươi. Tạ Linh Nhai chợt nhớ ra so với tia sét tự nhiên thì tia sét này chính là lôi điện, thứ chuyên khắc chế với U Đô, nên khi nó đánh vào Đàm Thanh, người tích tụ nhiều chi khí U Đô, công lực của nó sẽ phát huy một cách tối đa.

Tạ Linh Nhai vừa thấy có tác dụng, đã đem hết tất cả lá bùa sấm sét còn dư lại lấy ra dùng.

Đàm Thanh nhìn chằm chằm vào đôi chân trần đang chảy máu của mình, vừa có một chút ấm ức vừa có một chút suy tư, đến khi thấy Tạ Linh Nhai muốn dùng lá bùa sấm sét đánh mình tiếp, cậu ta đã ranh mãnh nhảy về phía trước.

Động tác của cậu ta không chậm giống con người, nhanh chóng nhảy qua người Liên Đàm, ôm lấy bả vai Liên Đàm và dùng thân thể ông ta ngăn trở lá bùa sấm sét giúp mình, còn miệng thì niệm Bất Động Minh Vương, Bất Động Minh Vương hóa thân thành ngọn lửa, sau đó cậu ta thổi hơi đến-

Lúc này trong tay Tạ Linh Nhai có một lá bùa sấm sét lớn, tất cả đều không có lửa cũng tự cháy và báo hỏng, không những thế, ngọn lửa kia còn theo tay áo Tạ Linh Nhai đốt tới trên người hắn.

Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy trên mình đau rát vì bị phỏng, vội vàng lùi lại vài bước để dập lửa, hắn đập đập vào tay mình muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng dù làm thế nào cũng không thể dập tắt được.

Thi Trường Huyền nắm tay hắn, ngọn lửa cũng lan tràn sang ngón tay anh, anh nhíu mày nói: "Hạo tinh tìm cách, kim hoa chiếu quang. mờ mịt ngưng thiên, cam lộ vĩnh hàng!"

Ngọn lửa dần tắt, nhưng tay của Tạ Linh Nhai cũng bị phỏng đến sưng đỏ, gần như không thể cử động được ngón tay.

Nhưng đang trong lúc nguy khốn này, cho dù ngón tay không thể gập lại, Tạ Linh Nhai vẫn cố vẽ và thi triển bùa chú, hắn đau đớn cử động tay hai lần, thẩm cảm thấy mình may mắn khi đã tu luyện phép thuật sấm sét. Rồi dưới cái nhìn của Thi Trường Huyền, cả hai cố chịu đựng đau đớn dùng chu sa ở lòng bàn tay vẽ bùa.

Liên Đàm thấy thế, trở tay khóa chặt cổ Đàm Thanh, tiếp đến ông ta đi về phía trước, rồi xoay người lại, đưa lưng đang cõng Đàm Thanh về phía Tạ Linh Nhai.

"Vừa chuyển thiên địa thấp, nhị chuyển lục thần tàng, tam chuyển bốn sát không, tứ chuyển lôi hỏa đằng, ngũ chuyển sét đánh phát, lục chuyển sơn quỷ chết, thất chuyển thu nhiiếp hết thảy nghịch thiên vô đạo, bất chính làm hại quỷ thần cũng phó ngũ lôi dưới nhận lấy cái chết!"

Sấm sét màu tím nổ vang đánh về phía Đàm Thanh!

Tay Đàm Thanh vừa vé vào cổ tay của Liên Đàm một chút, đã nghe thấy tiếng gãy xương của xương tay. Đến khi cậu ta giẫm Liên Đàm, hai người đã trong nháy mắt bay đi, tránh được tia sét màu tím.

Lúc này Đàm Thanh mới nhận ra thân thể mình quả thực không phải con người, cậu ta trở tay trèo lên tường, nhưng khớp xương lại lộn ngược lại, trông cực kỳ quỷ dị: "Xem ra tôi phải cẩn thận hơn với thầy Tạ mới được... "

Liên Đàm nghiến răng, đôi tay rũ xuống, nhưng vẫn thoải mái bước về phía trước, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ, trói buộc Đàm Thanh.

Ông ta biết ở đây người có năng lực chiến đấu rất ít, nhưng hôm nay dẫu có thế nào họ cũng phải thắng, cho nên cho dù xương tay của ông ta có bị chặt đứt, Liên Đàm cũng muốn khóa chặt Đàm Thanh.

Đàm Thanh bị Liên Đàm ôm lấy, trên mặt hiện ra một tia tức giận, lẩm bẩm nói: "Sư phụ..."

Cậu ta nằm ở trong tay Liên Đàm giãy giụa bò mấy bước: "Sư phụ!"

Tâm trạng của Đàm Thanh hoàn toàn khác, gần như trở nên quái đản.

"..." Tạ Linh Nhai cắn chặt răng, nhịn xuống không mắng chửi người: "Tiếp tục."

Sắc mặt Thi Trường Huyền cũng cực kỳ âm trầm, anh giơ tay dùng dao đâm vào trái tim mình, cố gắng hết sức rút ra một ít máu đầu tim để vẽ bùa.

Nhưng việc thi pháp này mất rất nhiều thời gian, nên trước khi Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền vẽ xong lá bùa, Đàm Thanh đã cắn vào tai Liên Đàm, sau đó ngậm một miệng máu nói: "Sư phụ, tôi đang nổi giận."

Liên Đàm đau đớn hét lên một tiếng, bị Đàm Thanh làm cho ngã rạp xuống đất, trên mặt và mặt đất dính đầy máu tươi.

Đàm Thanh nhảy tới mái hiên đại điện ngồi xuống, hai đùi buông thõng, máu từ chân cậu ta tí tách chảy xuống phía dưới.

"Trúng vào hồn phách rồi sao?" Đàm Thanh liếm liếm máu bên môi mình, sau đó lao nhanh ra ngoài, nhìn bộ dạng không được thích thú cho lắm.

Tạ Linh Nhai nhìn vị sư già nằm trên mặt đất, đôi mắt đỏ hoe, tức giận đến mức lôi Ngoan Long đang run bần bật ở trước ngực ra. Hắn hét lên trong tuyệt vọng: "Mày tự xem phải làm sao đi! Nếu không, thứ cuối cùng tao uống trước khi chết là súp rắn đó!!! "

Ngoan Long giãy giụa trên mặt đất bò vài lần, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, cả người căng chặt.

Tạ Linh Nhai trừng mắt nhìn nó một cách nghiêm khắc.

Ngoan Long cứng còng thân thể một lúc lâu, rồi mới mở miệng, thở ra một hơi giống như người ta thở dài, sau đó, nó giống như con sên mềm oặt thành bùn.

Một luồng hơi này của Ngoan Long, lúc đầu rất nhỏ và tinh xảo, chỉ như một cây cỏ, tiếp đến cây cỏ này bay đến giữa không trung và dần dần biến lớn, rồi ở không trung xoay vòng, xuyên qua tấm màn đen, xông lên trên trời, vô biên vô hình, mặc cho ai ngăn cũng không được.

Sau đó, năng lượng cổ xưa trên bầu trời này kết hợp lại và tạo thành những đám mây cuồn cuộn.

Tức thì, toàn bộ thành phố đổ xuống một trận mưa lớn, trong nháy mắt khiến mọi người ướt đẫm!

Khi Đàm Thanh ngẩng đầu nhìn thấy, đầu tiên là mờ mịt, sau đó lại hiện lên một tia cảnh giác.

Nhưng đã không còn kịp nữa, trên người Tạ Linh Nhai dính đầy máu đầu tim của Thi Trường Huyền, hắn niệm chú vào lòng bàn tay và ấn xuống đất: "Lôi phủ chư tướng, tụ tập đàn sở, chân quân hàng hiện, khiển đi tà tinh!"

Ánh sáng vàng xuyên qua tấm màn đen, hóa thành tia sét màu tím, theo cơn mưa đánh úp về phía Đàm Thanh.

Đàm Thanh muốn tránh, nhưng cũng tránh không được, vì khắp nơi đều có mưa.

Không khí gặp mây hóa thành mưa, rồi dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của mưa, một tiếng động lớn vang lên, hồn phách Đàm Thanh bị đốt cho cháy đen!

Nhìn không rõ được bộ mặt màu đen, thân hình từ trên mái hiên ngã xuống, nện ở trên mặt đất, bắn ra từng bọt nước.

Những người vừa rồi bị Đàm Thanh Xúi giục đều tỉnh táo lại, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, Đàm Thanh đã chết thật rồi sao?

Tạ Linh Nhai ngồi bệt xuống, nằm liệt dưới mưa, vui vẻ nói: "Cuối cùng cậu ta đã chết rồi, sư huynh..."

Nhưng khi hắn còn chưa vui vẻ được quá năm giây, Thi Trường Huyền đã nắm lấy tay hắn: "Linh Nhai!"

Tạ Linh Nhai nghe thấy trong giọng anh có sự vội vàng, hắn vội ngồi dậy, thì thấy, thân thể cháy đen kia vậy mà vẫn còn ở trên mặt đất động đậy.

Ngay khi Tạ Linh Nhai nghĩ có nên chém một đao xuống không, thì lớp da cháy đen của Đàm Thanh bong ra như vỏ cây, lộ ra hình dáng con người hoàn hảo bên trong. Người nọ từ tư thế nằm sấp đứng dậy, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai khác lạ.

Gương mặt này cùng "Đàm Thanh" lúc đầu, không có chút tương đồng nào, nhưng biểu cảm ác độc ngày đó của cậu ta lại giống hệt nhau. Và đây mới chính là nhan sắc thật của chi tử U Đô.

Nửa khuôn mặt của người đó khuất trong bóng tối của mái hiên, người đó mỉm cười, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, dùng giọng thiếu niên có chút trẻ con nói chuyện: "Thầy Tạ, thầy đúng là một kẻ không sợ chết mà."

"..." Tạ Linh Nhai nghe thấy lời này, trong lòng có chút trầm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play