Ngày thứ ba của kỳ thi đại học, Lưu Nhất đã trải qua cuộc phẫu thuật phục hồi lần thứ hai. Vì tình trạng chấn thương của cậu bé đã ổn định và tốt hơn, nên áp lực tâm lý của Lưu Diễm cũng giảm bớt phần nào.
Bốn tiếng sau, Lưu Nhất được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Lưu Diễm bước theo sau các y tá, nhìn họ chuyển Lưu Nhất từ cáng lên giường bệnh, sau đó là điều chỉnh các thiết bị chuyên dụng, rồi các y tá lần lượt rời đi.
Lưu Diễm thở phào nhẹ nhõm, cầm một chai nước rỗng định đi lấy nước, nhưng trưởng y tá lại mở cửa bước vào.
Lưu Diễm ngẩn người, hỏi, "Có chuyện gì ạ?"
Trưởng y tá cầm trong tay cuốn nhật ký y tá, trên áo khoác có cài một chiếc bút, cô ấy vội vàng nói, "Chuyện là thế này, mấy lần gọi điện thoại cho em đều không được, chỉ có thể gọi cho Chu Sâm, nhưng em dù sao cũng là người thân trực hệ, chị nghĩ lại thấy không ổn, nên muốn hỏi em có đổi số điện thoại mà không báo cho bệnh viện biết không?"
Lưu Diễm lắc đầu, "Không có, số điện thoại của em đã dùng nhiều năm rồi, chưa bao giờ đổi."
Trưởng y tá cũng nghi hoặc, "Lẽ nào điện thoại của bệnh viện có vấn đề? Không thể nào, gọi cho những người nhà khác đều bình thường."
"........"
Chu Sân bận rộn hoàn thành các thủ tục, quay lại đã là buổi chiều, Lưu Diễm nói với cậu có lẽ cô phải đổi thẻ sim điện thoại.
Chu Sâm vừa dọn dẹp phòng bệnh vừa hỏi, "Đổi thẻ sim làm gì?"
Lưu Diễm đưa điện thoại cho cậu, "Không nhận được cuộc gọi."
Chu Sâm đặt hai hộp cơm tạm lên ghế, đưa một đôi đũa cho Lưu Diễm, "Em ăn trước đi, anh xem thử."
Lưu Diễm nhận đũa và mở hộp cơm, cả ngày nay chưa ăn gì, cô ăn với tốc độ gần như sét đánh.
Chu Sâm ngồi trên ghế, nghiên cứu điện thoại của cô.
Đầu tiên, cậu dùng điện thoại của mình gọi cho Lưu Diễm, kết nối không gặp vấn đề.
Sau đó, cậu mở cài đặt điện thoại của cô, dừng lại một chút, nói, "Điện thoại của em đã cài đặt chế độ từ chối cuộc gọi từ người lạ."
Lưu Diễm nói hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc này.
Chu Sâm trả lại điện thoại cho cô, "Có thể là bấm nhầm, không cần đổi thẻ sim đâu."
Lưu Diễm "ồ" một tiếng, gắp một ít thức ăn vào hộp cơm của cậu, "Anh cũng lại đây ăn đi."
Chu Sâm vừa định kéo ghế đến bên cạnh Lưu Diễm thì điện thoại của cậu đổ chuông, Chu Sâm không nghe máy.
Lưu Diễm tò mò hỏi, "Của ai vậy?"
Chu Sâm đứng dậy đóng cửa phòng bệnh, điện thoại lại rung lên, cậu nói, "Một người thân cận của Phinh Ngưng."
Trượt nút nghe, Chu Sâm còn chưa kịp ăn miếng cơm nào thì giọng của Chính ca đã vang lên từ đầu dây bên kia.
"Cậu cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi, có biết là đang ném cho tôi một quả bom hẹn giờ không?"
Đũa của Lưu Diễm dừng lại, cô nhìn thấy Chu Sâm đi đến bên cửa sổ, bóng lưng cân đối và cao ráo, nghe cậu hỏi, "Lúc đó là anh hỏi, bây giờ lại quay lại trách tôi?"
Lưu Diễm đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh Chu Sâm, nghe thấy người đầu dây bên kia nói, "Trách cậu bây giờ cũng không kịp nữa rồi, nhưng nói thật với cậu, bây giờ tôi ngày nào cũng lo lắng bất an, cậu đã kéo tôi xuống nước, vì tự bảo vệ mình tôi cũng phải làm gì đó để giảm bớt áp lực, cậu nói có đúng không?"
Chu Sâm nắm lấy ngón út của Lưu Diễm, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, vô thức nở nụ cười nhẹ nhàng.
Cậu hỏi, "Muốn giảm bớt áp lực như thế nào?"
"Tình hình là thế này, cô ba nhà họ Quý gọi điện cho tôi," hắn cười, "Chuyện này là do cậu xúi giục đúng không, nếu không thì cô ta làm sao có số của tôi?"
Edit: FB Frenalis
Chu Sâm không nói gì, hắn tiếp tục, "Nhà họ Quý nói với tôi rằng họ biết Phinh Ngưng không phải là con gái ruột của Tứ gia, ý là tất cả tài sản và cổ phần dưới tên Phinh Ngưng họ nhất định sẽ đòi lại, còn về cách đòi và thời gian đòi thì sẽ tùy cơ ứng biến, tôi đoán họ cũng biết hiện tại thực lực của mình còn yếu nên đang ẩn mình chờ thời cơ, nhưng về phía tôi, vì đã là một quân cờ công khai, họ đã thẳng thừng yêu cầu tôi chọn phe."
"Bên nào?"
Chính ca cười nhạt, "Chẳng phải rõ ràng rồi sao? Bây giờ tôi chỉ có thể giả vờ nghe theo cả hai bên, nếu không thì kiểu gì cũng chết. Mấy người nhà họ Quý có ai dễ chọc đâu, làm ăn phát đạt, tôi nghe nói họ có quan hệ rộng, quen biết cả với mấy ông lớn ở Trường Than, giờ lại từng bước lôi kéo họ về phe mình, tôi không thể tự chuốc họa vào thân."
Chính ca dừng lại một chút, thở dài, "Ý của họ là, nếu tôi theo họ, sau này mọi việc suôn sẻ thì sẽ chia cho tôi một ít cổ phần, nếu không thì kết cục của tôi sẽ giống như con chó săn bị giết sau khi bắt được thỏ."
Chu Sâm cúi đầu, bàn tay nhỏ bé của Lưu Diễm nắm chặt lấy bàn tay to lớn của cậu, tay cô luôn lạnh một cách yếu ớt, cậu cau mày nắm lại tay cô, "Anh không cần vòng vo, lần trước tôi hỏi, anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Chu Sâm bật loa ngoài điện thoại đặt trước mặt Lưu Diễm, Lưu Diễm nghe thấy Chính ca chép miệng do dự một lúc mới nói, "Ý cậu là vụ tai nạn xe của Lưu Chính à?"
Thần kinh của Lưu Diễm lập tức căng thẳng, cô tập trung cao độ, nghe thấy Chính ca nói bằng giọng điệu lơ đãng, "Tài xế xe tải và tài xế Audi đều do tôi liên hệ cho Phinh Ngưng, nhưng cụ thể họ làm thế nào thì tôi không tham gia, chuyện này khá bí mật, Phinh Ngưng một mình làm mà không nói với ai, tôi cũng chỉ sau khi xem tin tức mới thấy nghi ngờ..." Nghĩ đến đây hắn lại sợ hãi, "Chuyện này, bây giờ tôi nói với cậu mà Phinh Ngưng biết được thì tôi cũng chết chắc, mẹ kiếp bây giờ tôi thật sự là đang liều mạng để chơi với cậu đấy."
"Hai người đó liên lạc bằng cách nào?"
"Không được, cậu phải nói cho tôi biết làm thế nào để đảm bảo an toàn cho tôi đã?" Chính ca đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, người bên cạnh đến rồi đi, hung hiểm nhiều hơn may mắn, hắn đương nhiên biết bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.
"Không có an toàn," Chu Sâm nói, "Nếu phải chết, tôi sẽ chết trước anh."
Chính ca mấp máy môi, dừng lại một lúc, có chút lúng túng nói, "Cũng không cần nói nặng lời như vậy, tôi chỉ nói vậy thôi," đi vào vấn đề chính, hắn nói, "Chủ yếu là người lái Audi đó, hắn...."
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
*****
Người lái Audi tên là Triệu An, tốt nghiệp ngành máy tính, có chút tài năng nhưng tính cách khá lập dị, lúc mới ra trường tự cao tự đại, ngoại hình không nổi bật, cũng không giỏi ăn nói, dẫn đến thất nghiệp nửa năm ở nhà, sau đó tìm được một công ty nhỏ nhận vào làm, cảm thấy không có đất dụng võ nên đã thể hiện bằng cách phát triển một con virus máy tính, tấn công nhiều máy tính khác, sau đó bị bắt và ngồi tù hai ba năm.
Người này thông minh, làm việc cẩn thận không để lại dấu vết.
Nhưng cũng rất cực đoan, rõ ràng tự ti nhưng lại tỏ ra tự phụ.
Chiếc Audi của Triệu An là mua lại từ chợ đen, giá hơn ba mươi vạn, ngoại hình được tân trang kỹ lưỡng không có gì đáng ngờ, chỉ là dùng lâu nên hao xăng, hiệu suất kém, động cơ cũng thỉnh thoảng gặp trục trặc, gần đây mỗi lần khởi động còn phát ra tiếng ồn ào khó chịu.
Xe vừa chuyển số nhanh trên cao tốc thì đột nhiên tắt máy, bị một cú xóc, vợ Triệu An tỉnh dậy, cô ấy liếc nhìn hắn một cái, không dám lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng "tin tin" của xe, trước khi tiếng còi xe phía sau vang lên, xe đã khởi động lại và rời đi.
Vợ Triệu An ngồi thẳng dậy, cô ấy bình tĩnh nói, "Lúc đầu em đã bảo anh đừng mua Audi rồi, mua một chiếc xe mới thì lái thế nào chẳng được, tại sao nhất định phải thể hiện? Mua một chiếc Toyota mới, hoặc không thì mua một chiếc Volkswagen, đưa đón con đi học về cũng được mà? Còn chở được nhiều người hơn."
Triệu An không để ý đến cô ấy, rít một hơi thuốc, "Em chỉ cần lo chăm sóc gia đình là được, chuyện của đàn ông em đừng xen vào, em cũng không xen vào được, bây giờ ra ngoài ai cũng cần có chút mặt mũi, không thì ai thèm để ý đến em, chỉ biết nói những lời châm chọc."
Vợ hắn vẫn dịu dàng, "Anh nói xem chiếc Audi của anh có tác dụng gì? Anh chỉ là một nhân viên quèn, chúng ta sống tốt là được rồi, đừng có mơ mộng hão huyền."
"Thôi, thôi em đừng nói nữa."
"Anh nói anh muốn tiết kiệm tiền để mở công ty, anh chỉ thích mơ mộng viển vông..."
Triệu An bực bội, "Anh bảo em đừng nói nữa có nghe không!"
Vợ hắn lập tức im lặng như quả bóng xì hơi, uất ức một lúc rồi dựa lưng vào ghế.
Xe rời khỏi cao tốc, đi qua vài con đường nhỏ rồi hướng về khu dân cư bên cạnh khu đại học ở quận Phổ Ninh, Triệu An thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, hắn hỏi, "Chiếc xe phía sau có phải đã theo chúng ta suốt chặng đường không?"
Vợ Triệu An ngẩng lên nhìn, "Em không để ý."
Triệu An liếc nhìn cô ấy, tiếp tục lái xe về phía trước, sắp vào khu dân cư thì lại vòng ra ngoài, quả nhiên, chiếc xe phía sau vẫn bám theo không rời.
Lưu Diễm hỏi, "Anh ta đã nhận ra?"
Chu Sâm gật đầu, đứng dậy vỗ vai tài xế dặn dò một câu, tài xế hiểu ý, đánh lái sang phải chín mươi độ, dừng xe ngay ngắn bên lề đường.
Chu Sâm dựa lưng vào ghế, hai chân dang rộng hơi chật chội, cậu nói, "Nhà anh ta đã đến rồi mà vẫn chưa xuống xe, điều đó nói lên điều gì?"
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, "Nói lên rằng những gì Khâu Chính Đạo nói là sự thật."
Chu Sâm gật đầu, theo thói quen nắm lấy tay cô nói, "Chúng ta cứ đợi ở đây, để anh ta đi một vòng, suy nghĩ lại mọi chuyện rồi quay lại."
Khi Triệu An quay lại, chiếc taxi vẫn dừng ở đó chắn đường, không còn cách nào khác, Triệu An xuống xe, gõ cửa xe phía trước, "Bác tài, bác chắn đường rồi đấy có biết không?"
Ban quản lý khu chung cư m vì kinh doanh không tốt nên đã phá sản vài ngày trước, vì vậy khu chung cư trở nên lộn xộn, xe đậu lung tung, rác thải vứt bừa bãi, trước đó còn xảy ra tranh chấp vì chuyện này, hắn không dám làm loạn.
Tài xế taxi chỉ về phía sau,m, "Họ bảo tôi dừng ở đây, đợi người."
Triệu An liếc nhìn hai người phía sau xe, thấy là hai người trẻ tuổi nên giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn, hắn hỏi, "Đợi ai vậy?"
Chu Sâm nhếch mép cười lạnh, đẩy cửa xe bước ra, "Đợi anh đấy."
Người thiếu niên bước xuống, Triệu An thấy cậu cao lớn, mấp máy môi hỏi, "Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì? Cậu có quen tôi không?"
Chu Sâm lắc đầu, Lưu Diễm cũng bước ra khỏi xe, cô nói, "Chúng tôi thật sự không quen anh, nhưng mà, Khâu Chính Đạo anh có nghe nói qua không, anh ta nói anh đã gọi điện cho anh ta, nên chúng tôi đến đây để hỏi rõ tình hình."
"Anh Chính à!"
Triệu An chợt hiểu ra, "Ồ" lên một tiếng, nghe thấy người thiếu niên kia chế nhạo, "Không ngờ tông chết người rồi mà lại nhát gan đến vậy?"
Triệu An vội vàng ra hiệu cho vợ lên lầu nấu cơm, rồi nói, "Không phải sợ đâu, các cậu không nói rõ ràng mà cứ đi theo như vậy, chẳng phải khiến người ta lo lắng sao."
Vẫn còn biết lo lắng à, Lưu Diễm lạnh lùng nhìn hắn, nghe hắn nói tiếp, "Vậy các người đến nhà tôi trước đi, ở đây không tiện lắm."
Hai người không có ý kiến gì, liền được Triệu An dẫn vào khu chung cư.
Đột nhiên giữa đường nảy sinh nghi ngờ, Triệu An nhìn họ dò xét, "Chuyện này tôi có nên gọi điện cho Phinh Ngưng để xác nhận không?"
Không khí im lặng trong giây lát.
Lưu Diễm và Chu Sâm nhìn nhau, trong lòng không khỏi run lên, sợ bị lộ tẩy, nhưng lại nghe Chu Sâm bình tĩnh nói, "Được, nếu anh không sợ làm phiền bà ta."