Mưa càng lúc càng nặng hạt, gột rửa mọi thứ thành tấm màn trong suốt, ồn ào và đan xen làm mờ tầm nhìn. Dòng người vội vã trên phố dần thưa thớt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đều đều.

Cao Xuyên thức trắng đêm thi đấu, ngủ đến trưa mới dậy cơm nước rồi lại đi ngủ tiếp, đến tối mới ra quán bar của mình. Tài xế là tay lái chuyên nghiệp nhưng nói nhiều khiến Cao Xuyên đau đầu. Quá mệt mỏi, cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ tên lắm mồm kia, chỉ thấy mưa như trút nước, cây xanh rợp bóng và những tòa nhà cao tầng san sát.

Xe quẹo qua khu biệt thự, Cao Xuyên bỗng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghi hoặc.

Đi thêm một đoạn, càng nghĩ càng thấy quen, cậu ta bảo dừng xe.

Tài xế không nghe thấy.

Cao Xuyên đá vào ghế, quát: "Bảo dừng xe có nghe không hả?"

Chiếc xe phanh gấp, dừng lại giữa cơn mưa lớn.

Cầm ô bước xuống, Cao Xuyên vội vã đi về phía vừa nhìn thấy.

Cô gái ngồi co ro dưới mái hiên, cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh, ướt sũng trong bộ đồng phục trường Tân Trung.

Cậu ta thấy ngờ ngợ, càng đến gần, bước chân càng chậm lại, đến khi cậu ta không thể tin nổi mà gọi: "Lưu Diễm?"

Lưu Diễm ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác, cố gượng cười nhìn cậu ta không nói.

Cao Xuyên kéo cô dậy từ trên mặt đất, nhìn bộ dạng lôi thôi, trách móc: "Sao lại ở đây giữa trời mưa?" Cậu ta chỉ vào quán nướng phía sau nơi có mấy bà đang ngồi tán gẫu "Vào đó trú mưa cũng được, não úng nước à?"

Nước từ mép ô rơi xuống trán Lưu Diễm, cô đưa tay lau, nhìn về phía khu biệt thự, ánh mắt thoáng buồn rồi lại tỏ ra mạnh mẽ.

Cậu ta nghe cô nói, thanh âm khàn đặc: "Không có ô."

Cao Xuyên đưa ô về phía cô, có nhiều câu muốn hỏi nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Cậu ta nắm tay cô: "Vậy đi với tôi trước đã."

******

Tiếng gõ cửa vang lên nhiều lần, mẹ Tôn đang nấu ăn trong bếp, gọi vọng ra: "Kỳ Kỳ, ra mở cửa nào!"

Tôn Kỳ đang đeo tai nghe chỉnh sửa ảnh, mãi mới nghe thấy mẹ gọi lần nữa, cô mới lầm bầm: "Biết rồi."

Tôn Kỳ lười biếng xỏ dép lê, đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo. Mẹ Tôn hỏi: "Ai đấy?"

Một lúc sau lại hỏi: "Sao con không mở cửa?"

Người ngoài cửa như biết Tôn Kỳ đang đứng phía sau cánh cửa, lại gõ nhẹ, giọng trầm thấp nhưng ngạo mạn: "Là tôi, mở cửa đi."

Tôn Kỳ thở dài, mở cửa, đối diện với khuôn mặt vênh váo của Từ Tiệp. Cô ta nhìn vào trong: "Không mời chúng tôi vào à?"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Tôn Kỳ tránh ra, Từ Tiệp dẫn theo hai người nữa bước vào.

Họ ngửi thấy mùi thức ăn, đi vào bếp.

Tôn Kỳ nghe Từ Tiệp nói: "Dì nấu ăn thơm quá." Edit: FB Frenalis

Mẹ Tôn hỏi: "Cháu là...?"

Từ Tiệp đáp: "Chúng cháu là bạn học của Tôn Kỳ, đến chơi ạ."

Mẹ Tôn  "À" một tiếng, cười cười: "Vậy hôm nay ở lại ăn cơm với nhà dì nhé. Nhà dì ít người, phải náo nhiệt một chút."

Từ Tiệp đồng ý.

Từ Tiệp nhanh chóng từ bếp đi ra, nụ cười giả tạo biến mất, nghe Tôn Kỳ lạnh lùng hỏi: "Sao các người biết nhà tôi ở đâu?"

Từ Tiệp "chậc" một tiếng: "Khó gì?" Cô ta gật đầu: "Hay là cậu không hoan nghênh chúng tôi đến?"

Tôn Kỳ im lặng, Từ Tiệp lại cười chế nhạo, tay đặt lên vai cô ta, "Thế này mới đúng chứ, chúng ta là bạn tốt, vốn dĩ nên hiểu rõ nhau, không thể chỉ có cậu lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng muốn có qua có lại đúng không? Cậu tới nhà tôi, tôi tới nhà cậu, tăng thêm tình cảm rất cần thiết."

Tôn Kỳ hất tay cô ta ra, nhìn sang hai người còn lại, "Tùy các cậu, muốn ngồi đâu thì ngồi, tôi đi pha trà cho các cậu."

Khi trà được mang ra, đám người Từ Tiệp đã vào phòng ngủ của cô ta, một người đang xem phim, một người lật giở sách, người còn lại nằm trên giường cô ta chơi điện thoại.

Tôn Kỳ cảm thấy những món đồ quan trọng của mình đều đã được khóa lại, cô ta thà nhốt mấy người này trong phòng, nhắm mắt làm ngơ. Cô ta đặt trà xuống, đóng cửa lại và đi vào bếp.

Từ Tiệp tắt phim, mở gần như tất cả các thư mục, kể cả những thư mục ẩn. Một lúc sau, cô ta bĩu môi, "Máy tính sạch sẽ thế, đến một tấm ảnh nóng cũng không có?"

Có người phụ họa, "Chắc giấu kỹ lắm."

Từ Tiệp gật đầu, kéo xuống menu Start, dừng lại, cô ta quay đầu hỏi, "Này, hai cậu có ai biết khôi phục file đã xóa không?"

Cô gái đang chơi điện thoại có vẻ am hiểu công nghệ, ngồi dậy, mắt sáng lên, "Có chứ, tôi biết!"

******

Lưu Diễm bước ra từ phòng thay đồ, tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng trông đã thoải mái hơn nhiều.

Cô thấy Cao Xuyên đang ngồi uống rượu một mình trong góc, liền đến ngồi đối diện cậu ta.

Cao Xuyên không để ý đến cô, nhưng cô lại lên tiếng trước, mắt ánh lên ý cười, nhẹ nhàng hỏi: "Ngon không?"

Ánh đèn quán bar mờ ảo, có lẽ vì trời mưa nên khách không đông, cũng không quá ồn ào.

Cao Xuyên nhìn Lưu Diễm vài giây. Cô đang mặc bộ đồ mượn từ nhân viên cửa hàng, vốn là thiết kế ôm sát vòng eo nhưng trên người cô lại rộng thùng thình. Thân trên là một chiếc áo mỏng màu đen, thân dưới là quần jean xanh, tóc lau qua vẫn còn ướt, buông xõa trên vai, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh và hàng mi dày đậm.

Dưới ánh đèn, hàng mi in bóng xuống, Cao Xuyên đẩy chai rượu về phía cô: "Uống thử chẳng phải sẽ biết?"

Cậu ta nói đùa, nhưng rồi lại thấy Lưu Diễm không chút do dự ngửa đầu tu một ngụm lớn.

Cao Xuyên giật chai rượu lại, quát: "Cậu điên à, cậu có biết rượu này bao nhiêu độ không?"

Lưu Diễm cười ngây ngô, chỉ vào chai rượu màu đen nói: "Sao uống không ra, còn có chút ngọt?"

"Pha chế làm đấy," ánh mắt cậu ta tối lại, nhẹ giọng nói, "Chính là để lừa các cô gái như cậu."

Lưu Diễm nhún vai: "Thế à?" Cô lẩm bẩm: "Tôi tửu lượng tốt lắm, cho tôi thêm chút nữa đi."

Cao Xuyên không để ý, gọi nhân viên đổi sang mấy chai bia độ cồn thấp.

Lưu Diễm cầm một chai, dùng răng cạy nắp, nuốt một ngụm lớn.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nhìn lên trần nhà hình vòm cao cao, khóe mắt cô bất giác chảy nước mắt xuống.

Lưu Diễm đưa tay lau, nói là bị sặc.

Hai người cụng chai, Lưu Diễm nhìn quanh: "Làm ăn luôn thế này à?"

Cao Xuyên gật đầu: "Dạo này cứ thế này, lay lắt qua ngày."

"Thật sự không ổn." Lưu Diễm nghĩ ngợi, hỏi: "Vậy có thu hồi vốn được không?"

Cao Xuyên lắc đầu: "Nhanh thế nào được, đất vàng, riêng tiền thuê mặt bằng đã mất mấy trăm vạn."

"Bác gái đâu?"

"Mẹ tôi đi chơi với trai trẻ rồi, giờ bà ấy chẳng quan tâm chuyện này."

Lưu Diễm nhàn nhạt gật đầu: "Không phải ngay từ đầu đã đoán được rồi sao, mỗi người đừng nghĩ tốt quá."

"Cậu nói mẹ tôi?"

"Đúng vậy."

Cao Xuyên cười khẩy, tự giễu: "Đâu có đơn giản như vậy. Ban đầu bà ấy muốn cướp hết cơ nghiệp của ông già. Cả nửa đời bà ấy chỉ làm mỗi việc đó, giờ bảo bà ấy buông bỏ, bà ấy biết làm gì khác?" Cậu ta nhấp một ngụm rượi rồi nói tiếp: "Đây là lựa chọn bất đắc dĩ. Hơn nữa, ông già áy náy với bà ấy nên chuyện gì cũng phải nhường nhịn, việc làm ăn cũng vậy thôi."

Edit: FB Frenalis

Lưu Diễm ngẩn người: "Ý cậu là, ngay từ đầu hai người đã có ý định kiếm tiền?"

"Ừ," Cao Xuyên gật đầu, "Chúng tôi đều là người trưởng thành cả rồi, ai lại ngây thơ đến mức mang cả đống tiền ra đấu đá để rồi cùng thiệt hại."

"Lúc đó cậu..." không nói với tôi như vậy.

"Lúc đó không muốn cậu suy nghĩ nhiều," Cao Xuyên thở dài, nhìn Lưu Diễm, bộc bạch nỗi nghi ngờ trong lòng: "Nhưng ai mà ngờ được, công việc làm ăn thuận lợi lại liên tục có người đến phá rối. Điều đáng nói là từ lời khai của họ, tôi chẳng tìm ra manh mối gì, cứ như là mâu thuẫn cá nhân, mà tôi lại là người gây ra mâu thuẫn đó." Cậu ta cười nhạt, "Cậu thấy có nực cười không?"

"Là vụ kiện mà cậu đã nhắc tới ở buổi gặp mặt trước?"

Cao Xuyên lắc đầu: "Không phải, có nhiều vụ rồi."

Cậu ta chỉ tay về phía phòng VIP: "Phòng bị đập phá tan tành, tôi phải cho người vào sửa chữa."

Lưu Diễm bối rối: "Chẳng lẽ có người cố tình làm vậy?"

"Không thì sao?" Cậu ta uống cạn chai rượu, chán nản nói: "Quán bar của tôi giờ cũng ế ẩm rồi, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ, có kẻ nào đó đang cố tình hãm hại tôi?"

Men rượu bắt đầu sôi sục trong dạ dày, đôi môi nhợt nhạt của Lưu Diễm nay đã ửng hồng. Cô gập người, cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng.

Cô hỏi: "Ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy?"

Ngón tay Cao Xuyên khẽ động đậy: "Chỗ cậu đang ngồi, trước đây tôi không thể nào mua được, nhưng cậu còn nhớ ai đã giúp tôi không?"

Lưu Diễm cúi đầu, mắt ngân ngấn nước, khẽ gọi tên ra, đầy lưu luyến và đau xót: "Chu Sâm."

Cao Xuyên gật đầu: "Tôi đã điều tra lai lịch của Chu Sâm."

Lưu Diễm ậm ừ.

Cao Xuyên nắm lấy tay Lưu Diễm: "Lưu Diễm, Cao Xuyên là người của Phinh Ngưng."

Nước mắt bất giác rơi xuống, cô rút tay về, miễn cưỡng chống cằm, cười nhạt nói, "Phinh Ngưng? Phinh Ngưng là ai?"

"Cậu của Chu Sâm là tình nhân của Phỉnh Ngưng, mất vì tai nạn nhiều năm trước. Sau đó, Chu Sâm luôn sống bên cạnh Phinh Ngưng. Bên ngoài có hai lời đồn, một là Chu Sâm là con trai của Phỉnh Ngưng."

Lưu Diễm lắc đầu: "Điều này tuyệt đối không thể."

Cao Xuyên ngập ngừng nói: "Còn một lời đồn nữa."

Cậu ta nhìn Lưu Diễm đang ngái ngủ, ngừng một lát rồi nói: "Chu Sâm cũng là tình nhân của Phinh Ngưng."

Lưu Diễm đã say, cô gục xuống bàn như ngủ thiếp đi, không biết có nghe thấy gì không.

Cao Xuyên nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng thở dài.

Cậu ta đứng dậy, bước qua bàn ngồi xuống bên cạnh cô, mở vài chai rượu, dựa lưng vào ghế sô pha, một mình uống hết chai này đến chai khác, cho đến tận đêm khuya.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play