Sau khi hoàn tất thủ tục đơn giản, Lưu Diễm vội vã nhìn Lưu Chính lần cuối.
Khi hiểu được hoàn cảnh gia đình của Lưu Diễm, cảnh sát đã giải thích chi tiết các thủ tục tiếp theo cho cô, chủ yếu là việc hỏa táng. Còn về tang lễ, đó là việc riêng của gia đình cô, họ không thể can thiệp.
Cả đêm đó, Lưu Diễm như một cái máy, thần kinh cô tê liệt hoàn toàn. Cô đóng tiền phí, sau đó ngồi rũ rượi trên ghế hành lang bệnh viện, không có chút sức sống nào.
Không lâu sau, có tiếng giày cao gót vang lên từ cuối hành lang. Âm thanh đó quá quen thuộc, Lưu Diễm nhìn móng tay nhợt nhạt của mình, không chút phản ứng.
Gần đến nửa đêm, bệnh viện gần như trống rỗng, chỉ còn lại những y tá và bác sĩ trực đang thấp giọng nói chuyện, tiếng nói xa vời gần như không nghe thấy.
Khi ngước mắt lên, Lưu Diễm thấy một đôi giày cao gót đen dừng lại trước mặt, Hứa Diễm đổi tay cầm túi xách rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Lưu Diễm ngồi thẳng lên một chút, khoác áo ôm lấy mình và dựa vào tường, không động đậy suốt một thời gian dài. Hứa Diễm ngồi bên cạnh, im lặng mà không nói gì.
Khi cảnh sát ra ngoài, Hứa Diễm vội vàng tiến lên đón. Lưu Diễm mặt mày nhợt nhạt, đầu dựa vào tường, chỉ liếc nhìn sang một cách mệt mỏi khi nghe cảnh sát hỏi, "Bà là Hứa Diễm?"
Hứa Diễm gật đầu, "Phải, là tôi."
"Cụ thể là thế này, chồng bà, Lưu Chính..."
Hứa Diễm ngắt lời, "Quá trình tai nạn tôi đã biết rồi, tôi chỉ muốn biết chi tiết về việc bồi thường."
Cảnh sát do dự rồi nói, "Trong vụ tai nạn này có ba xe chịu trách nhiệm chính: chiếc Audi dừng đột ngột trên làn xe nhanh, xe tải nhỏ chuyển làn phía sau, và xe tải lớn dừng trên làn khẩn cấp. Theo quy định hiện hành, Audi không phải chịu trách nhiệm pháp lý vì chỉ dừng trong một giây, còn hiệu ứng liên hoàn phía sau là ngẫu nhiên. Xe tải lớn chỉ bị phạt hành chính."
Hứa Diễm chau mày hỏi, "Còn xe tải nhỏ đâm phải thì sao?"
Cảnh sát nhìn nhau, một người nói, "Hiện tại, xe tải nhỏ cũng là nạn nhân. Việc không kịp phanh là hợp lý. Thêm nữa, Lưu Chính lái xe khi đã uống rượu, không thắt dây an toàn, thậm chí biển số xe cũng vi phạm. Chúng tôi không thể buộc tội xe tải nhỏ, chưa nói đến bồi thường."
Hứa Diễm không nói gì, cảnh sát tiếp tục nói, "Tiền đã nộp đầy đủ, ngày mai thi thể Lưu Chính sẽ được chuyển đến lò hỏa táng. Nếu có thắc mắc, hãy liên hệ với chúng tôi."
Hứa Diễm đứng yên một lúc lâu, rồi miễn cưỡng mỉm cười cảm ơn, "Dù sao cũng cảm ơn các anh, nhưng Lưu Chính chết một cách mơ hồ thế này, tôi không cam tâm."
Lưu Diễm kìm nén cảm xúc, nhìn chằm chằm vào vết hằn nâu sẫm trên móng tay, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy.
Hứa Diễm lịch sự tiễn cảnh sát ra khỏi bệnh viện, Lưu Diễm đứng lên, đi tới chỗ tiếp tân bệnh viện nói với y tá trực, "Cho tôi mượn điện thoại."
Y tá nhìn lên, đáp, "Cứ tự nhiên."
Sau đó, Lưu Diễm bình thản lấy từ trong túi ra số điện thoại của nhà tang lễ, gọi qua.
Người bắt máy cũng là người đã liên hệ mấy ngày qua.
Lưu Diễm đọc tên và địa chỉ, đối phương hỏi cách liên lạc, điện thoại của cô bị hỏng nên chỉ có thể báo số của Hứa Diễm.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Hứa Diễm đợi ở cổng bệnh viện. Khi Lưu Diễm bước ra, bà ta nói một câu chia buồn qua loa.
Lưu Diễm liếc nhìn Hứa Diễm, ánh mắt khinh thường và chế giễu của cô khiến bà ta bồn chồn không yên.
Hứa Diễm trách móc: "Thái độ của cô là sao? Cô nghĩ tôi đến đây là giả tạo à?"
Lưu Diễm bước chậm rãi về phía trước, bước chân mệt mỏi nhưng nét mặt vẫn bình thản. Cô càng thêm tỉnh táo, trong đầu tràn ngập những ký ức quá khứ, sự trốn tránh, đau đớn, khổ sở, trộn lẫn vào nhau.
Không phải là giả tạo sao? Bà ta phạm tội trùng hôn, Lưu Chính theo đuổi không buông, bà ta lại vừa mới mang thai, nóng lòng muốn ly hôn.
Bây giờ Lưu Chính đã chết, vấn đề cấp bách đã được giải quyết, ngay cả những yêu hận trước đây cũng tan thành mây khói.
Có lẽ Hứa Diễm không biết, niềm vui trong ánh mắt của bà ta không thể giấu nổi.
Hứa Diễm đi theo cô ra cổng bệnh viện. Trên đường phố đông đúc, Lưu Diễm vẫy được một chiếc taxi. Cô mở cửa xe, giọng mệt mỏi nói với Hứa Diễm: "Bà về trước đi."
Hứa Diễm nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích.
"Bà ra ngoài lâu như vậy, bác sĩ Hồ có biết không?" Lưu Diễm khẽ cười nhạt. "Đêm giao thừa đấy."
Hứa Diễm lộ vẻ khó xử. Trong đêm lạnh gió rét, bà ta bất ngờ dịu dàng nắm tay Lưu Diễm, do dự một lát rồi nói: "Vậy hai chị em sau này tự giải quyết cho tốt nhé."
Lưu Diễm khẽ gật đầu, nhìn Hứa Diễm lên xe.
Ngay khi chiếc xe sắp lăn bánh, Lưu Diễm nhớ ra điều gì đó, cô gõ cửa xe. Hứa Diễm hạ cửa kính xuống.
Lưu Diễm dặn dò: "Hôm nay điện thoại của tôi bị hỏng. Ngày mai xe của nhà tang lễ sẽ đến bệnh viện khoảng 10 giờ sáng. Nếu họ gọi cho bà, nhớ báo cho tôi biết."
Hứa Diễm cụp mắt xuống, khó xử hỏi: "Sao không đưa số của Nhất Nhất?"
Lưu Diễm nhìn bà ta hồi lâu, tự giễu nói: "Bà và Lưu Chính đã từng nói sẽ là vợ chồng cả đời, chẳng lẽ không muốn tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng sao?" Cô cười nhạt. "Sau ngày mai, tương lai của bà sẽ thật sự yên ổn, kê cao gối mà ngủ."
Hứa Diễm im lặng, không nói gì.
Lưu Diễm không mảy may bận tâm, cô cúi người, hai tay chống lên mép cửa sổ, nhìn những ngọn đèn lộng lẫy của thành thị qua khung cửa sổ. Gió lạnh luồn qua mái tóc cô, từng câu nói thốt ra đều lạnh buốt tận xương. Cô hạ giọng, đủ để người bên cạnh nghe thấy, "Cái chết kỳ lạ của Lưu Chính, là ngoài ý muốn sao?"
Hứa Diễm trừng mắt, nghi hoặc nhìn đứa con gái lớn của mình.
Bà ta nghe con gái nói tiếp, "Bà luôn mong điều này thành sự thật. Lưu Chính là cái gai trong mắt bà, bà còn năm lần bảy lượt về nhà tìm tôi để hỏi về ông ấy..." Im lặng một lúc, Lưu Diễm nói tiếp, "Giờ thì ông ấy đã chết thật rồi."
Hứa Diễm lông tơ dựng đứng. Phản ứng đầu tiên của bà ta không phải phủ nhận, mà là gằn giọng, "Cô dám nghi ngờ tôi?"
Lưu Diễm tái mặt, các ngón tay siết chặt, "Sao lại không thể? Dù sao chiếc xe đó là của bà, bà và ông ấy đã đường ai nấy đi, tại sao bà lại đưa xe cho ông ấy?" Cô ngừng lại, rồi nói tiếp, "Lưu Chính lái xe 20 năm chưa từng xảy ra chuyện gì. Vậy mà tháng trước, sau khi lấy xe của bà, ngày đầu tiên đã đâm vào cái cây lớn, ngày hôm sau lại gặp tai nạn. Làm sao tôi không nghi ngờ bà được, không phải xe có vấn đề chứ?"
Hứa Diễm lạnh lùng, mái tóc uốn xoăn khiến bà ta vừa sắc sảo vừa quyến rũ. Im lặng một lát, bà ta cười khẩy, "Nếu cô nghi ngờ như vậy, cứ đi báo cảnh sát. Tốt nhất là cung cấp cho họ chút manh mối, biến vụ tai nạn giao thông thành án hình sự. Chắc chắn họ sẽ rất vui mừng vì được thăng quan tiến chức."
Lưu Diễm lùi lại, khóe miệng nhếch lên, "Tôi sẽ làm vậy, không cần bà phải lo."
Cửa xe đóng lại, chiếc taxi lao đi.
Hứa Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu. Bà ta biết Lưu Diễm dù có nghi ngờ cũng sẽ không làm gì bất lợi cho mình, nhưng cảnh sát có thể sẽ điều tra kỹ lưỡng.
Bà ta nhìn vào gương chiếu hậu, nghĩ đến lão Hồ đang đợi ở nhà, trong lòng ấm áp, bèn nói với tài xế, "Làm phiền cậu lái nhanh hơn."
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Lưu Diễm về nhà đã quá nửa đêm. Nhà nhà đều đã tắt đèn, chỉ có cửa nhà cô vẫn mở. Bước vào nhà, nhìn thấy Lưu Nhất đã ngủ gục trên bàn, Cao Xuyên ngồi trên ghế xem TV.
Lưu Diễm tắt TV, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Cao Xuyên nhìn cô. Cô vẫn bình tĩnh, ngữ điệu điềm đạm. Cậu ta chỉ nói, "Đến xem cậu."
Lưu Diễm "ừ" một tiếng, cười nói: "Cảm ơn cậu, bàn ăn cũng là cậu dọn à?"
"Ừ, vừa ăn xong thì..."
Nụ cười trên môi Lưu Diễm tắt ngấm. Cô gật đầu, "Trời tối rồi, cậu về đi."
Cao Xuyên do dự hỏi: "Ngày mai có cần giúp gì không? Bố tôi biết chuyện chắc chắn cũng sẽ đến. Chuyện lễ tang..."
Lưu Diễm lắc đầu, "Không có lễ tang."
Cao Xuyên ngạc nhiên, "Không có lễ tang?"
Lưu Diễm gật đầu, "Ngày mai hoả táng, ai muốn đến thì đến. Địa điểm tôi sẽ gửi cho cậu sau." Cô giải thích, "Bố tôi cả đời phù phiếm, tôi muốn lúc ra đi ông ấy được thanh thản. Vài người ông ấy quan tâm là đủ rồi."
Cao Xuyên gật đầu, "Vậy cũng được."
Hai người nói chuyện khe khẽ. Khi Cao Xuyên ra về, cậu lo lắng hỏi, "Cậu ổn chứ?"
Lưu Diễm nhún vai, "Cậu thấy tôi có gì không ổn sao?"
Cao Xuyên không nói gì, bước ra khỏi cửa.
Cậu ta bước vội trên hành lang, nhanh chóng khuất bóng.
Vị cay xộc lên, cô ho dữ dội khiến Lưu Nhất ngẩng đầu.
Cậu bé vẫn còn thức, mắt ngấn lệ. Cậu ôm lấy cô, khẽ gọi "Chị ơi".
Lưu Diễm xoa đầu cậu, hỏi: "Không ngủ được à?"
Lưu Nhất lắc đầu.
"Buồn sao?"
Lưu Nhất gật đầu.
"Vậy sao không khóc thật to?"
Lưu Nhất lại lắc đầu: "Em không dám."
Lưu Diễm cười chua chát, bảo: "Khóc đi, có chị đây, không ai cười em đâu."
Lưu Nhất vẫn lắc đầu, nước mắt trào ra. Cậu nói "Không được khóc, con trai không dễ rơi lệ, sau này em phải bảo vệ chị."
"Con trai không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc đau lòng thôi, không sao đâu."
Lưu Nhất không ngừng lau nước mắt. Có lẽ vì xúc động, cậu được Lưu Diễm ôm vào lòng, đầu tựa vào ngực cô. Đứa trẻ năm, sáu tuổi gần như treo trên người cô, nước mắt giàn giụa, ướt cả áo cô.
Khóc mệt, Lưu Nhất nói "Chị, anh Chu Sâm gọi cho em."
Lưu Diễm cúi xuống nhìn cậu: "Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy không nói gì, chỉ bảo em sau này phải nghe lời, rồi nhắc chị nhớ gọi lại cho anh ấy, anh ấy đợi chị."
Lưu Diễm ngẩn người, im lặng.
Lưu Nhất gọi, cô mới đáp lại: "Điện thoại chị hỏng rồi."
"Vậy chị dùng của em đi."
Lưu Diễm lắc đầu "Không gọi."
Lưu Nhất ngẩng lên, tò mò hỏi: "Vì sao?"
Lưu Diễm cười chua xót, "Chị sợ hãi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT