Ký ức về đêm đó thật hỗn loạn, Chu Thế An giành giật cái thẻ ngân hàng từ đôi tay run rẩy của ông ngoại, Chu Sâm lao vào đánh nhau với Chu Thế An, không gian chật hẹp, Lưu Diễm không kịp kéo cậu lại, chỉ cố gắng hết sức nâng ông ngoại đang nằm dưới đất lên.

Khóe miệng ông ngoại rỉ máu, lưng còng run rẩy không ngừng nói, "Số tiền đó mày không thể lấy đi, là tiền con trai và cháu ngoại lén để lại cho tao, kẻ giết người kia đừng hòng lấy đi một xu!"

Ông vỗ tay vào đầu gối, khàn giọng gào thét, nước mắt tuôn rơi, "Không thể lấy đi!"

Trong phòng vang lên những tiếng động lách cách, mỗi động tác của Chu Thế An đều tàn nhẫn, Chu Sâm không thực sự muốn mạnh tay với ông ta, nhưng vì tức giận nên cũng hành động dữ dội.

Lưu Diễm kiểm tra vết thương của ông ngoại, lo lắng nói, "Chu Sâm, ông ngoại đứng không vững."

Chu Thế An thấy tiền, đầu óc không còn suy nghĩ gì khác, hành động nhanh nhẹn và bạo lực hơn, Chu Sâm mất tập trung, lại một đợt âm thanh loảng xoảng, Chu Thế An nhân cơ hội nhanh chóng lao ra khỏi phòng, giảo hoạt như một con cáo già.

Ông ta không mang theo gì, rời đi như một cơn gió, không để lại chút bóng dáng nào.

Lưu Diễm chỉ thấy, một nhà từng vô cùng náo nhiệt bỗng trở nên lạnh lẽo, phiến cửa kia cũng lung lay sắp đổ.

Sau đó, bên ngoài tiếng chó sủa vang lên không ngớt.

Dần dần, lại trở về yên tĩnh.

Chu Thế An cầm thẻ ngân hàng chạy như bay về phía đầu làng, cùng lúc đó, cháu trai của Tạ Vinh cùng một nhóm người ngồi trên ghế phụ của một chiếc xe van màu đen, nhai kẹo cao su cùng với vẻ mặt chán nản.

Trên xe van có năm người to lớn, cầm những cây gậy nặng nề trong tay, trải qua một đêm từ Tây Thành trở về, thật là vất vả.

Đột nhiên, có người nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một bóng dáng, liền chỉ tay về phía đó hét lên, "Này, có phải người đó không?"

Cháu trai Tạ Vinh nhìn ra ngoài, người chạy trốn với vẻ mặt hoảng hốt đó, không ai khác chính là Chu Thế An.

Hắn kêu một tiếng, tài xế liền vội vàng dừng xe.

Tiếng cửa xe mở ra liên tiếp, trong đêm tối trống trải và u ám như âm thanh của thần chết.

Chu Thế An cũng nghe thấy tiếng động, ông ta vừa từ nhà chạy ra, lúc này nhìn thấy mấy bóng người cường tráng ở cách đó không xa, ánh mắt hăm dọa trong đêm tối xông đến.

Ông ta run lên, đầu thị trấn là một khu rừng rậm, ông ta nhét thẻ vào khe áo trong, lao thẳng vào rừng.

Cháu trai Tạ Vinh nheo mắt, ném đầu thuốc rơi xuống cỏ, phát ra ánh sáng le lói.

Giọng hắn khàn đục, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ác nghiệt nói: "Hôm nay bắt được ông ta, nếu mẹ nó lại nói không có tiền, thì giết chết luôn cái mạng già đó đi!"

Hắn từ trước đến nay nói được thì làm được.

****

Chu Sâm ngồi yên dưới đất, cúi đầu, đường nét khuôn mặt dưới bóng đèn quả lê yếu ớt giao thoa, trông cương nghị và quyết liệt.

Trên mặt còn vết sẹo xanh tím, cậu nhẹ nhàng thở ra, từ trên mặt đất đứng lên.

Ra khỏi phòng, đi đến bên ông ngoại mắt mờ lệ nhòa, cậu cúi người, nhẹ giọng nói: "Đừng buồn nữa, không có bao nhiêu tiền đâu."

Ông ngoại run rẩy đôi tay: "Cũng phải mười vạn, cả đời này!"

Đúng vậy, người già như ông ngoại, là giá trị cả một đời người.

Chu Sâm phủi bụi trên người, nhàn nhạt nói: "Không nghiêm trọng vậy đâu."

Rồi Chu Sâm cúi người, cùng Lưu Diễm đỡ ông ngoại lên lưng cậu, an ủi: "Không có mật khẩu ông ta cũng không rút được tiền."

Ông ngoại giải thích nỗi lo của mình: "Mật khẩu ở nhà là thông dụng, chưa bao giờ đổi, nó chắc chắn biết." Ông lại khóc ròng: "Sao không ngăn được nó chứ!"

Nhưng sao ngăn được, nhìn thấy tiền, Chu Thế An không nghĩ gì nữa, toàn thân phát lực, trong khoảnh khắc như được bơm hơi biến thành người khác.

Người khát, thì cầu nước.

Người đói, thì cầu thức ăn.

Người tê liệt, thì cầu tài.

Ông ta trở về chỉ vì mục đích đó. Không có gì đáng ngạc nhiên.

Chu Sâm bình tĩnh giải thích: "Hiện tại ông ta có rất nhiều tiền." Lúc trước cậu còn nhiều lần đưa tiền cho ông ta, tổng cộng cũng đã hai mươi vạn, nhưng có thể thấy được ông ta không hề dùng số tiền ấy để trả nợ. Hơn nữa gần đây ông ta còn cá cược một vụ cờ bạc có khả năng thắng, cộng thêm mười vạn của ông ngoại. Chu Sâm lạnh lùng và tuyệt tình nói: "Từ giờ trở đi, ông không cần lo lắng ông ta sống hay chết."

Tiền bạc nằm trong tay ông ta, chuyện với nhà họ Tạ vốn là chuyện cá nhân của ông ta, đã liên lụy đến rất nhiều người, hiện tại nên kết thúc.

Cậu kiểm tra thời gian trên điện thoại di động của mình, lúc này cháu trai Tạ Vinh chắc chắn đã gặp ông ta ở trên đường, câu hỏi cơ bản nhất là, đối với Chu Thế An, tiền quan trọng hơn hay bản thân ông ta?

Chu Sâm cho rằng chính mình đã cho ông ta một cơ hội, cũng để cho ông ta một con đường sống. Hiện tại, sống hay chết, là do ông ta quyết định.

Gỗ mục không thể khắc, bản thân mình còn có gì để nói.

Chân Ngắn hoảng sợ ở góc tường "gâu" một tiếng, do dự xoay một vòng tại chỗ, cuối cùng chui vào phòng, quanh quẩn bên chân Lưu Diễm.

Lưu Diễm nói, "Hay là gọi điện trước đã, dịp lễ tết thế này, còn có ai ở trạm y tế không?"

Chu Sâm đứng thẳng lại, Lưu Diễm cầm điện thoại của cậu bật đèn pin, nghe thấy cậu nói: "Ở gần đây vẫn có vài phòng khám chui."

Lưu Diễm đi sau, vừa tắt đèn vừa đóng cửa, Chân Ngắn cũng nhảy nhót theo sau.

Lưu Diễm nhìn ông ngoại đang thở hổn hển như chỉ còn lại hơi tàn, lo lắng hỏi cậu, "Có ổn không? Ông ngoại hình như bị tổn thương gân cốt rồi."

Nhưng trời đã tối, ông ngoại không chịu nổi chuyến xe dài, không có cách nào tốt hơn.

Lăn lộn cả một ngày, trong lòng Lưu Diễm không thể không bị ảnh hưởng, bên nhau bao lâu nay, cậu đã biết thói quen của Lưu Diễm, thời điềm cô sợ hãi, sẽ không tự giác mà đến gần cậu, một cái ôm ấm áp có thể làm cô bình tĩnh lại.

Giống như lúc này, cô nhẹ nhàng nắm lấy mép áo cậu.

Khi càng lo lắng, cô càng kiềm chế bản thân, tỏ ra có kiên cường.

Bên trái con đường nhỏ là dòng sông, bên phải là rừng cây dày đặc được trồng từ mấy chục năm trước để giữ đất.

Ông ngoại hô hấp không ngừng nặng nề, thân thể già cỗi của ông bị Chu Thế An đánh đá liên tục, yếu ớt chật vật.

Lưu Diễm chiếu đèn ở phía trước,  Chân Ngắn chạy đến cuối ánh sáng, ánh sáng yếu thì nó đợi một chút, ánh sáng mạnh thì nó chạy trước dò đường.

Đột nhiên, nó dừng lại, kêu mấy tiếng "gâu gâu gâu".

Nó hướng về phía rừng cây bên đường, không ngừng sủa lên.

Lưu Diễm gọi một tiếng "Chân Ngắn", con chó liền rụt vào bên chân cô im lặng, Lưu Diễm nói, "Đừng làm ồn nữa."

Im lặng đi bộ được một lúc, đã đến trước cửa nhà một bác sĩ chui, tiếng chó sủa bỗng nhiên vang dội.

Chu Sâm lập tức dừng chân, Lưu Diễm nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của cậu, ngập ngừng hỏi, "Có chuyện gì xảy ra à?"

Chu Sâm mím môi, nhìn vào rừng cây tối om một lát, nhàn nhạt nói, "Trước tiên cho ông ngoại khám bệnh đã."

Lưu Diễm "Ừ" một tiếng.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

****

Cùng lúc đó.

Chu Thế An chạy thục mạng, từng ánh đèn chiếu sáng từ phía sau làm ông ta hoảng hốt.

Những người đàn ông phía sau cao to, Chu Thế An vô ý vấp chân bị ngã xuống đất, đầu gối bị trầy da, máu chảy ròng ròng, nhưng ông ta vẫn lập tức đứng dậy. Nhưng bước chân càng lúc càng đau đớn, cuối cùng không còn đường lùi.

Đèn pin chiếu mạnh từ bốn phía, ông ta không nhìn thấy những người xung quanh, chỉ nghe thấy giọng nói độc ác của cháu trai Tạ Vinh từ phía trước truyền đến.

"Chạy! Ông thử chạy thêm một cái nữa xem!"

Ánh đèn phía trước chiếu xuống đất, người trước mặt cũng hiện ra rõ ràng, cao lớn thô kệch, đầu đinh, tay đeo nhiều nhẫn vàng.

Chu Thế An cười nịnh nọt, chắp tay cười nói, "Hóa ra là anh Tạ, tôi còn tưởng ai, biết là anh tôi đã không chạy rồi."

Cháu trai Tạ Vinh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, tiến lại gần, cười đểu rồi tát mạnh một cái vào mặt Chu Thế An, "Ai thèm là anh trai ông, cũng không nhìn xem ông bao nhiêu tuổi," hắn lại tát thêm cái nữa, "Sao, thấy tôi không chạy nữa à? Nợ nần ngoài kia không ít đâu nhỉ?"

Chu Thế An nghẹn một hơi, "Cậu nói thế là oan cho tôi."

Cháu trai Tạ Vinh to lớn, từ trên cao nhìn xuống ông ta, bóp lấy cằm ông ta, gằn giọng nói: "Đừng có mà vòng vo với tôi, tiền đâu?"

Chu Thế An lộ vẻ khó xử, "Tôi làm gì có tiền?" Ông ta nói với giọng đáng thương, "Nếu có tiền tôi nhất định trả cậu đầu tiên, nhưng thật sự là không có tiền, có tiền thì tôi chạy làm gì chứ!"

Không đợi ông ta nói thêm, cháu trai Tạ Vinh trực tiếp đá vào bụng ông ta khiến ông ta hét lên một tiếng, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Qua lát sau, ông tư nằm trên mặt đất, nhìn thấy một cái hố sâu dưới chân đám người đứng xung quanh, ông ta cố gắng bò dậy, cúi đầu quỳ xuống ôm bụng vài giây, rồi đứng lên, cười tươi, "Tiền cậu muốn lấy được thì có thể, nếu giết tôi thì cậu cũng không lấy được, đúng không?"

Cháu trai Tạ Vinh cười nhạt, "Ông có ý gì hay?"

Chu Thế An cười gượng, "Cũng không gọi là ý hay, chúng ta mỗi người nhường một bước, tối nay về nhà nghỉ ngơi một chút, ngày mai giải quyết việc này rõ ràng, bao nhiêu trả bấy nhiêu!"

"Haha," Cháu trai Tạ Vinh đi đến bên chân ông ta, "Nói vậy, ông còn có nhà để về à?"

Hắn biết rõ nguồn cơn, tiếp tục chế giễu, "Ông không mang theo gì, chắc chắn là trốn ra ngoài, đúng không?"

Cháu trai Tạ Vinh túm tóc ông ta, mặt lộ vẻ hung hãn, "Đừng có chơi trò lừa bịp, tôi nói thẳng luôn, hôm nay ông chỉ có hai con đường, hoặc trả tiền, hoặc đổi mạng!"

Chu Thế An sững sờ, còn cố gắng giả vờ, ông ta bị ép ngửa đầu lên: "Đừng nói nặng lời vậy, đều là người nhà cả."

Trong lúc đang nói chuyện, tay ông ta nhanh như chớp, ngay khi cháu trai Tạ Vinh thả tay trái đang túm tóc ông ta ra, ông ta liền lăn một vòng, mắt thấy có thể trượt vào hố sâu, bên cạnh liền xuất hiện hai ba người đàn ông khỏe mạnh chặn lại.

Đầu tiên là bị giữ một chân, cuối cùng toàn thân tuyệt vọng bị giữ chặt. Lăn mấy vòng đầu óc ông ta có chút choáng váng.

Cháu trai Tạ Vinh đá ông ta vài cái như đá một con chó chết, "Con mẹ nó lợn chết không sợ nước sôi, tôi không giết ông không xong."

Chu Thế An mềm oặt nằm trên mặt đất, cháu trai Tạ Vinh ra hiệu, một người đàn ông liền thành thạo lục soát người ông ta, trước là túi áo, sau là túi quần, nhưng không tìm được gì.

Cháu trai Tạ Vinh nghĩ một lúc, "Ông ta kiểu gì cũng mang theo tiền, chắc chắn là để trên người."

Suy nghĩ một chút, hắn lùi một bước, ra lệnh, "Cởi hết quần áo của ông ta ra."

Chu Thế An cứ nằm đó co giật, áo khoác, áo len, quần dài, giày... từng món rơi xuống đất, đến khi định động vào áo trong, Chu Thế An mò được một cây gậy dài, đánh mạnh vào đầu người đang cởi đồ của ông ta.

Trong nháy mắt, máu tươi tuôn ra đặc quánh, dính chặt, ấm nóng và tanh nồng.

Kẻ đến sau tiến lên, trong cơn hỗn loạn, cháu trai Tạ Vinh liên tục nói, "Chắc chắn là ở trong áo trong!"

Chu Thế An không còn đường lui, run rẩy đứng dậy, nhổ một bãi máu xuống đất: "Chết tiệt, muốn cướp tiền của tao, mẹ nó mày nằm mộng xuân thu giữa ban ngày!"

Kẻ muốn tiền không cần mạng, nhưng xung quanh đều là những cây gậy sắt, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng trắng lạnh lùng, hung hăng lao tới.

Chu Thế An ánh mắt dữ tợn, ông ta nghiêng đầu như sói như hổ, gần như cùng lúc, bạo lực đối đầu.

****

Bác sĩ vào phòng trong khám cho ông ngoại, Lưu Diễm nắm tay Chu Sâm, lặng lẽ ngồi trên ghế gỗ nhỏ.

Cô luôn nhìn cậu, một lát sau, cô vươn tay phủi bụi trên người cậu, cúi người quan sát không bỏ sót chi tiết nào.

Chân Ngắn ngây thơ ngước nhìn hai người, khàn giọng "gâu" một tiếng như đang làm nũng.

Lưu Diễm ngồi xổm xuống, nghiêm túc lướt qua mái tóc ngắn của cậu, chạm vào má cậu, cậu rên lên một tiếng.

Lưu Diễ bĩu môi, xót xa hỏi, "Đau không?"

Chu Sâm suy tư nhìn cô, ánh mắt u ám, sau một lúc như được giải tỏa.

Cậu nắm lấy tay cô áp lên má mình, giọng nói trầm thấp: "Em không phải cố ý chứ?"

Lưu Diễm đáp "Ừm," ấm ức nói, "Anh thất thần như vậy, em cố ý không được sao?"

Chu Sâm gật đầu, vẫn luôn nhìn cô, khoé môi gợi lên nụ cười tự giễu, định buông tay cô ra nhưng sau đó lại nắm chặt hơn, "Em có sợ không?"

Lưu Diễm thành thật gật đầu, "Có một chút," cô nói thêm, "Nhưng em chấp nhận được."

Chu Sâm hôn lên trán cô, "Không nên để em chịu đựng, nhưng anh muốn em biết." Cậu nhẹ nhàng nói, "Lưu Diễm, anh đã đi qua con đường này như vậy."

Lưu Diễm À một tiếng, hốc mắt ươn ướt.

Cậu nói, "Anh không muốn lừa em."

Cơ thể cậu khẽ run lên, cô thấy được sự yếu đuối của cậu, thấy cậu mở lòng ra đặt trái tim trước mặt cô.

Cậu dù không biểu hiện gì, cô vẫn đau đớn đến co thắt. Cô đứng lên ôm cậu, hôn lên tai cậu.

Cậu nghe cô nói, "Không sao đâu."

Đôi mắt cô nhoè đi, tay cô chạm vào, ướt đẫm, cô đùa nghịch áp tay mình lên mặt cậu, cười cười, "Vừa vặn, sau này chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play