Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Lưu Diễm gặp Chu Thế An. Cô chỉ kịp chào một tiếng "Chào bác" rồi thôi, không có ấn tượng sâu sắc về ông ta. Chỉ từ vẻ bề ngoài, ông ta dường như là một người lớn không tự kiềm chế, nhưng vẫn cố tỏ ra có ảnh hưởng tương xứng với tuổi tác của mình.

Thực tế, có những người trưởng thành, có những người già đi, nhưng tâm trí thì chẳng bao giờ chín chắn.

Lưu Diễm nhìn vào bức tường gồ ghề, rồi nhìn sang góc phòng đầy bao tải chứa thạch cao và bột trét tường. Lúc Chu Sâm ra ngoài, cô bắt lấy tay cậu nói: "Lát nữa em sẽ nấu cơm, anh trộn xi măng quét lớp ngoài cùng của bức tường nhé. Mấy hôm nay trời nắng, chắc khô nhanh thôi."

Chu Sâm không phản ứng lại, tự mình lấy ra cái nồi hình trụ tròn từ nhà bếp, bên trong trống rỗng.

Cậu đưa cái nồi cho Lưu Diễm, bảo cô ra giếng múc nước đổ đầy vào.

Lưu Diễm nghe lời, đi tới bơm vài lần rồi hỏi: "Chu Sâm, không thấy nước?"

Chu Sâm đang xếp gạch, liếc nhìn qua, chỉ vào xô nước bên cạnh: "Thấy cái gáo trong đó không?"

Lưu Diễm cầm lấy cái gáo múc nước.

"Em múc thêm hai gáo nước đổ vào bơm áp lực."

Lưu Diễm làm theo, có nước tràn ra ngoài, cô vội bơm thêm vài lần, nước giếng tươi mới trào ra.

Lưu Diễm phấn khích, nhìn Chu Sâm đang quay lưng lại: "Có nước thật này, Chu Sâm!"

Chu Sâm hờ hững đáp lại: "Ừ."

Lưu Diễm lại gọi thêm một tiếng: "Chu Sâm, anh không nhìn em à?"

Chu Sâm bèn chống nạnh, quay người lại nhìn về phía cô gái nhỏ đứng dưới ánh mặt trời nhu hoà.

Chu Sâm vào bếp lấy ra vài cành củi khô, đặt vào giữa những viên gạch để nhóm lửa, Lưu Diễm hớn hở xách nước giếng tới, Chu Sâm nhận lấy, đặt nồi lên trên lò gạch, quạt một cái, lửa bùng lên khói đen mịt mù, Chu Sâm nhân cơ hội thả cục than vào.

Cả hai người sưởi tay trước bếp lò, Lưu Diễm cười nói: "Nước giếng ấm áp thật."

Chu Sâm đáp: "Ừ, mùa hè nước giếng mát mà."

Lưu Diễm gật đầu: "Đông ấm hè mát, thích thật."

Cô ngồi xuống, chân hơi mỏi, liền vào phòng lấy ra hai cái ghế nhỏ, vừa nhìn thấy Chu Thế An và ông ngoại đang ngồi trong phòng. Ông ngoại thì lo âu, còn Chu Thế An nằm trên ghế mây vui vẻ thoái mái xem tin tức thời sự.

Lưu Diễm hỏi ông ngoại trưa muốn ăn gì, ông ngoại thì ngại ngùng nói: "Còn sớm mà, không cần vội đâu."

Lưu Diễm cười, nói biết rồi, lại nhìn qua Chu Thế An, bất giác nghĩ đến Lưu Chính, cúi mặt xuống.

Cô ra ngoài, đặt ghế dưới mông Chu Sâm, cậu ngồi xuống, nghe Lưu Diễm lại bắt đầu lải nhải: "Chúng ta quét tường ngoài trước, mấy chữ đỏ trên tường rõ quá, dù có sơn lên cũng vẫn còn dấu vết, chi bằng làm một lần cho xong, anh thấy sao?"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Chu Sâm nhìn bếp lò, thật ra cậu cũng không rành lắm về chuyện sơn nhà, ánh lửa đỏ rực bập bùng trên mặt cậu, khiến cậu trông ôn hoà hơn nhiều.

"Sao anh không trả lời em?"

Chu Sâm lắc đầu: "Trả lời em làm gì, em không chịu ngồi yên, con gái gì mà vừa vào nhà đã đòi làm việc."

Lưu Diễm mặt dày bám vào, khoác tay cậu nói: "Anh đang khen em à?"

Cô che mặt: "Thật ngại quá!"

Chu Sâm bị cô làm cho vừa tức vừa cười: "Những việc này không cần làm vội, đợi em đi rồi anh gọi người tới làm, nhanh lắm."

"Tại sao phải đợi em đi, mấy ngày này là xong, hơn nữa, anh không muốn em có ấn tượng tốt về nơi này à?"

Chu Sâm lắc đầu, đứng dậy kiểm tra lửa: "Anh chẳng có ấn tượng gì tốt với nó."

Lưu Diễm "ồ" một tiếng: "Nhưng em muốn có."

Chu Sâm bất đắc dĩ, trên tay đen thùi lùi vì cầm than, cậu dùng cánh tay ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: "Lát nữa làm, em đừng dính tay vào."

Lưu Diễm cười tít mắt: "Vâng", rồi vòng tay ôm eo cậu, cả hai yên lặng một lúc.

Lưu Diễm quan sát cái sân, cổ kính, giống hệt trong những cuốn sách về các thị trấn ven sông ngày xưa.

Lưu Diễm chỉ vào cây đào, nói: "Đây là lần đầu tiên em thấy cây đào cao thế này, vẫn sống chứ?"

Chu Sâm cũng nhìn qua: "Chắc còn sống."

"Vậy đào có to và ngon không?"

Chu Sâm lắc đầu: "Anh chưa bao giờ thử."

"Nhà mình mà chưa bao giờ thử à?"

"Anh không thường ở nhà, hồi nhỏ ở nhà lâu nhất là một tháng, lúc đó đào còn nhỏ, chưa ăn được."

Lưu Diễm "ồ" một tiếng: "Anh đã chơi xích đu chưa?"

Chu Sâm gật đầu: "Thấy hai cây kia không, hồi nhỏ anh và Chu...," cậu khựng lại, nói tiếp: "và Chu Hiệt, mỗi người một bên, vì dây thừng không chặt nên cuối cùng cả hai đều ngã."

Cậu ngừng quạt bếp lò, nói: "Mẹ anh lúc đó giận lắm, đánh cả hai một trận, còn nói không đánh thì không nhớ."

Lưu Diễm im lặng lắng nghe, bỗng nghe Chu Sâm hỏi: "Em sợ nước từ khi nào vậy?"

Lưu Diễm suy nghĩ: "Cũng không rõ, từ khi em chuyển trường tiểu học, lúc đó vào lớp mới không quen ai, tính tình vẫn như cũ dễ bị ghét. Cao Xuyên lúc đó rất ghét em, thường xuyên trêu chọc em."

"Trêu chọc thế nào?"

"Để rắn đồ chơi trong ngăn kéo của em, giống y như thật, khi em lấy sách chạm vào thì mềm nhũn, sợ chết khiếp. Có khi để ếch nữa...," cô ngừng lại, nói tiếp: "Cậu ấy còn tìm em đánh nhau, nhưng con gái phát triển sớm hơn con trai, em cao hơn cậu ấy nên cậu ấy không đánh lại em."

Lưu Diễm nhẹ mỉm cười, thời gian đó thực sự không vui, nhưng giờ như kể chuyện người khác, cô không quên tình tiết, nhưng cố quên đi nỗi đau.

Cô tiếp tục: "Sau giờ học, Cao Xuyên đẩy em xuống nước, rồi chính cậu ấy cũng trượt ngã, để cứu cậu ấy, em suýt chết đuối."

Lưu Diễm đẩy Cao Xuyên lên bờ, bản thân cô lại ngã xuống nước, sức lực yếu dần, cặp sách bị bung ra, sách vở bên trong nổi lên mặt nước, rồi nhanh chóng chìm xuống.

Lúc đó Lưu Diễm thực sự nghĩ rằng mình sắp chết. Đầu óc cô mờ mịt, cơ thể từ từ chìm xuống đáy nước trong suốt, tóc xõa tung, gần như bất tỉnh.

May mắn là có người tốt bụng cứu cô lên.

Khi ấy Lưu Diễm như con gà rời khỏi nước, được Cao Xuyên thực hiện hô hấp nhân tạo. Khi cô cuối cùng ho khan lấy lại hơi thở, nhìn thấy Cao Xuyên sợ hãi đến rơi nước mắt.

"Sau đó em bị ám ảnh, mấy ngày liền không dám chạm vào nước."

Chu Sâm nắm tay cô, "Vì thế mà em và Cao Xuyên trở thành bạn."

Lưu Diễm lắc đầu, "Không, lúc đó em ghét cậu ấy đến tận trời. Nhưng dù sao em cũng là ân nhân cứu mạng của cậu ấy, cậu ấy đối xử tốt với em, không làm điều gì khiến em ghét nữa. Trí nhớ của em cũng kém, lâu dần chúng em trở thành bạn."

Im lặng một lúc, Lưu Diễm như phát hiện ra điều mới lạ, cô reo lên, "Ở đằng kia có một cái chuồng gà kìa!"

Phớt lờ sự ngạc nhiên của cô, Chu Sâm lại nghe thấy cô hỏi, "Gà con có tự vào chuồng không, tối đến chúng không chạy lung tung chứ?"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Chu Sâm không trả lời, cô đẩy cậu một cái, "Hỏi anh mà?"

Chu Sâm lắc đầu, "Không, chúng rất nghe lời."

"Giống như vịt con ấy?"

"?"

"Vịt con mà, người đầu tiên chúng nhìn thấy sẽ nghĩ đó là mẹ của mình, em đọc sách thấy vậy."

Chu Sâm lại lắc đầu, "Không biết, có thời gian thì mua một quả trứng vịt về ấp thử."

"Ấp thế nào?"

"...."

Dừng lại một chút, Chu Sâm thản nhiên nói, "Nếu không ấp được thì luộc ăn, trứng vịt cũng ngon lắm."

Lưu Diễm gật đầu đồng ý, cô xoa bụng, "Nghe anh nói làm em muốn ăn trứng hấp buổi trưa quá."

"Dễ nuôi thật." Chu Sâm kéo cô hôn một cái, "Trong tủ còn ba quả trứng, lát nữa anh luộc cho em một quả."

Lưu Diễm đồng ý, rồi hỏi, "Bác trai là nợ vay nặng lãi à?"

Chu Sâm gật đầu.

"Vay nặng lãi không phải là bất hợp pháp sao?"

Khói đen dần nhạt đi, Chu Sâm nhìn vào góc tường nơi xa, "Pháp luật quy định vay mượn dân sự không vượt quá bốn lần lãi suất cho vay của ngân hàng cùng loại, phần vay đó là hợp pháp, phần vượt quá thì nhà nước không bảo vệ."

"Vậy bác có thể kiện không?"

Chu Sâm cũng từng ngây thơ nghĩ vậy, nhưng không thể kiện, "Ông ta vay mười vạn, nhưng trên giấy vay viết hai mươi vạn, hai bên đều đồng ý, lãi suất bình thường."

"Chuyển khoản ngân hàng à?"

Chu Sâm cười lạnh lắc đầu, "Những kẻ cho vay nặng lãi đều có đội ngũ luật sư, chúng tìm cách lách luật. Ngân hàng chuyển khoản để lại chứng cứ, nên thực tế chúng thích dùng tiền mặt hơn."

Lưu Diễm cảm thấy trong lòng lạnh băng, cô hỏi, "Nếu không có tiền trả thì sao?"

"Không có tiền trả?" Chu Sâm ném hai cây củi vào lửa, nhàn nhạt nói, "Có cách văn minh và cách thô bạo, bọn họ sẽ tùy tình hình mà chọn."

"Cách văn minh là gì?"

Chu Sâm nhìn cô một cái, nói nhẹ nhàng, "Cách văn minh ví dụ như em vay nặng lãi không trả tiền, chúng sẽ đón Lưu Nhất từ trường về, giữ hai tiếng, rồi trả lại. Hai tiếng đó đủ để em phát hoảng. Khi trả lại, chúng còn mua kẹo đồ chơi cho Lưu Nhất, không tính là bắt cóc hay giam giữ trái phép, không thể báo mất tích, vì trẻ con sau hai tiếng mới có thể báo mất tích, chúng tính giờ kỹ lắm. Chơi vài lần như vậy, em có sợ không?"

"Nếu nhà em có công ty, chúng sẽ cử người đến công ty quấy rối, đây không phải là nơi riêng tư, dù chúng có chặn cửa đòi tiền, không làm gì khác, bật video khiêu dâm, cởi quần áo, những việc này quá hai mươi tư giờ mới có thể báo cảnh sát, nhưng bọn họ sẽ không ở lại đủ hai mươi tư giờ, hôm sau lại đến, cứ thế lặp lại."

Lưu Diễm nghe mà run rẩy, Chu Sâm nhìn ánh lửa leo lét: "Chúng có nhiều cách để em không thể báo cảnh sát, nhiều cách chơi lách luật lắm, cực đoan hơn thì giết người phóng hỏa cũng không chừa."

Ngừng một chút, lại nói tiếp: "Những người vay tiền, có người vì công ty, có người vì gia đình, những người vô tội đó có thể hiểu được, nhưng....," cậu nhìn cô, "cũng có những kẻ mê muội không đổi, như cờ bạc, mại dâm, ma túy – trong mắt người ngoài, họ đều là con nợ."

Lưu Diễm ngẩn ra một lúc, rồi hỏi, "Vậy bác là?"

Chu Sâm dù không muốn thừa nhận, nhưng Chu Thế An đúng là, "con nợ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play