Triệu Chí An bị vây quanh bởi đám đông. Chỉ mới nửa ngày không gặp, tóc gã trông ngắn và bết bát, vì lang thang ngoài trời quá lâu, nước tuyết tan chảy xuống trán, khuôn mặt gầy gò tím tái.

Đôi môi gã nứt nẻ, làn da phơi bày bên ngoài lở loét, toàn thân run rẩy không thành hình người, gã cúi đầu, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, ánh mắt dại điên nhưng lại đầy toan tính và cảnh giác.

Cảnh sát Tôn là một cảnh sát trẻ, anh ta cho người tìm vài chiếc áo khoác quân đội. Triệu Chí An né tránh với la hét, thần kinh căng thẳng, cuối cùng chú Cát phải đè gã xuống tấm thảm, rồi qua loa phủ áo khoác lên người gã.

Triệu Chí An khóc lớn, gã nắm chặt tay chú Cát nói, "Họ đều là người xấu, họ đều là người xấu, những kẻ ngoài kia muốn giết tôi."

Chú Cát bị gã coi là người nhà, nên trấn an gã, "Không ai muốn giết cậu đâu," nói rồi lại thở dài, "cậu nói cậu như thế này thì làm sao bây giờ, sau này ai dám thuê cậu làm việc?"

Triệu Chí An không ngừng vặn vẹo và run rẩy. Cảnh sát trẻ nhìn đám đông nói: "Hôm nay cảm ơn mọi người, tìm người thật vất vả."

Triệu Chí An run rẩy hét lên, "Các người trộm đồ của tôi!"

Gã đột ngột lao về phía đám đông, mọi người hoảng sợ tản ra, gã lao thẳng tới chậu cây cảnh lớn, "ầm" một tiếng động lớn, chậu cây bị đụng đổ, mảnh vỡ tung tóe khắp nơi. Gã nhặt lên một mảnh vỡ dài sắc nhọn, dù bàn tay bị cắt đến chảy máu, nụ cười của gã lại thoải mái mà quái dị.

Gã lại lao vào đám đông, mọi người hoảng loạn chạy tán loạn. Cảnh sát trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm, anh ta đối phó với những vụ việc gia đình nhỏ nhặt trong cộng đồng, lần này đối mặt với tình huống thực sự, anh ta cũng không biết phải làm gì.

Cảnh sát trẻ bảo gã bỏ mảnh vỡ xuống, chú Cát tiến tới ngăn cản. Triệu Chí An quay người chém một cú, mảnh vỡ sắc lẹm lướt qua mắt ông ấy, may mắn là ông ấy nhanh chóng nghiêng người tránh được.

Chú Cát hận rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu muốn làm gì hả?!"

Triệu Chí An cười man rợ, chỉ vào từng người có mặt ở đây, "Họ không có ai là người tốt, họ trộm đồ của tôi, không cần tôi nữa!"

Tất cả mọi người đều ý thức được lý trí gã đang điên loạn, chú Cát đành thuận theo: "Cậu nói ai không cần cậu?"

Triệu Chí An hét lớn, "Các người!" Nước mắt tuôn rơi, gã lại lo lắng nói, "Phải làm sao đây, tôi không tìm được đường về nhà nữa?" Rồi lại cười, "Họ không cần tôi nữa, các người không thể trộm đồ của tôi, đồ trên đất là của tôi, các người không thể trộm!"

Gã đi đến đâu, đám đông lại tản ra như bóc vỏ.

Lúc gã tới gần cửa ra vào, cuối cùng chỉ còn lại hai người trẻ đang đứng đó.

Triệu Chí An thấy thiếu niên đứng ở cửa, có chút do dự cùng nghi hoặc, bóng dáng cậu bé trong trí nhớ gã hiện lên. Đột nhiên, gã điên cuồng lao về phía hai người kia.

Chu Sâm buông Lưu Diễm ra, một kẻ lang thang không đáng để gây náo loạn như vậy.

Cậu tiến lên vài bước, vặn chặt tay phải của gã, làm mảnh vỡ rơi xuống đất. Khi gã chuẩn bị vùng lên phản kháng, một cú đá mạnh vào bụng khiến gã gục xuống.

Triệu Chí An nằm rạp trên mặt đất thở dốc, móng tay bám chặt vào nền đất, lại cố gắng đứng lên. Thiếu niên đứng trước mặt với đôi mắt lạnh lẽo, bất động.

Triệu Chí An không màng gì tiếp tục lao tới, hai tay nắm chặt dồn hết sức lực nhưng bước chân vẫn loạng choạng.

Chú Cát ho nhẹ, biết Triệu Chí An không biết tự lượng sức mình, thiếu niên kia dù không biểu lộ cảm xúc nhưng lại đang ẩn giấu một cơn giận kỳ quặc, ông ấy chỉ đành hét lên, "Đừng đả thương người, kẻo lại thêm chuyện."

Chu Sâm gần như tỉnh táo lại ngay lập tức, không thể đả thương người, nếu không lại thêm chuyện.

Nực cười thay, Triệu Chí An bây giờ vừa yếu đuối vừa vô lực, nắm đấm của gã thậm chí không chạm tới gần Chu Sâm, Chu Sâm nắm chặt tóc gã kéo mạnh một cái, gã liền đổ sụp xuống đất.

Lúc này cửa phòng mở ra, cảnh sát già bước vào, thoáng chút ngạc nhiên, sau đó bình thản lại.

Cảnh sát trẻ ngượng ngùng bước tới bên cạnh cảnh sát già, gọi một tiếng "thầy", thiếu niên đã nắm tay cô gái bên cạnh, lạnh lùng nói, "Nếu không có gì, chúng tôi xin phép đi trước."

Cảnh sát trẻ vừa định đồng ý, Triệu Chí An ngồi dậy, cơ thể lụn bại như xác sống, gã chỉ vào cô gái đang rời đi: "Là cô ta, cô ta muốn giết tôi!"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Giọng điệu gã quá đỗi bình thường, khiến mọi người thoáng ngập ngừng. Chỉ vài giây, chú Cát đã cầm chiếc giày đập mạnh vào đầu gã, "Thằng nhóc này, mày lại nói nhảm gì nữa," chú Cát ngượng ngùng cười với Lưu Diễm, "Không sao đâu, các cháu về nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi, nhớ ngủ sớm."

Tay Lưu Diễm đã chạm vào nắm cửa, vừa định mở ra thì nghe thấy ông cảnh sát già ngồi xổm trước mặt Triệu Chí An, chậm rãi hỏi, "Cậu nói cô ấy muốn giết cậu?"

Triệu Chí An cười ngây dại, chính xác chỉ vào Lưu Diễm, "Cô ta muốn giết tôi."

Ông cảnh sát già hỏi, "Cậu có quen cô ấy không?"

Triệu Chí An gật đầu, "Quen."

Lưu Diễm khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại nghe gã nói, "Cô ta là mẹ tôi."

Đám đông cười ầm lên.

Chú Cát tiếc nuối nói: "Có phải thần kinh cậu ta không tốt không, trước đây dù hư đốn nhưng không đến mức này."

Ông cảnh sát già gật đầu, nhìn Lưu Diễm hỏi, "Cô đến để tìm người à?"

Lưu Diễm gật đầu.

"Là cô tìm thấy Triệu Chí An à?"

Lưu Diễm nhìn sang Chu Sâm, không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu.

"Cô tìm thấy người tại sao không báo cho mọi người cùng khiêng lên?"

Lưu Diễm lắc đầu, "Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy."

"Cô đến bia cá sấu lúc nào?"

"Khoảng sáu bảy giờ?"

Ông cảnh sát già ngập ngừng, "Cô ở đó đến tám giờ? Ở chỗ đó cả một giờ? Nghe nói bia cá sấu là chỗ gió lùa, không thấy lạnh sao?"

Lưu Diễm nắm chặt tay Chu Sâm, thản nhiên nói, "Cũng không sao."

"Một giờ đó cô làm gì?"

"Đợi người."

Lúc này trong đám đông có người giơ tay, "Là đang đợi người, lúc đó thấy cô ấy đã nói là đang đợi người, rồi cậu thiếu niên bên cạnh đi tìm."

Ông cảnh sát già cầm tách trà trong tay, nóng đến không còn cảm giác. Ông ta vẫy tay, cười nói, "Tôi chỉ hỏi qua thôi, thanh niên như các cô các cậu nhiệt tình giúp đỡ người khác như thế này không nhiều."

Đêm khuya hai cảnh sát nghỉ lại ở nhà trọ, cũng là giường tầng.

Cảnh sát trẻ trằn trọc không ngủ được, bị ông cảnh sát già quát một tiếng, sau đó anh ta dựa vào thanh chắn nhìn xuống, gọi một tiếng, "Thầy."

Ông cảnh sát già hừ một tiếng, "Sao thế?"

"Triệu Chí An có phải nên chuyển đến bệnh viện tâm thần không?"

"Chắc là phải, nếu có người chi tiền."

"Không phải là nhà nước chi tiền sao?"

Ông cảnh sát già cười, trở mình: "Nhà nước đâu có nhiều tiền thế, cứ mười người lại có một người mắc bệnh tâm thần, cả nước Trung Quốc bao nhiêu người bệnh tâm thần, bệnh viện tâm thần không phải còn nhiều hơn cả bệnh viện à."

Cảnh sát trẻ thở dài, "Đó là bệnh tâm thần phổ biến, không nghiêm trọng như vậy."

Cảnh sát trẻ ngồi dậy, "Triệu Chí An sao lại thành bệnh tâm thần, chuyện này thật kỳ lạ, vì chút đồ bỏ đi mà không cần mạng à?"

"Cậu còn định ngủ không?"

"Thầy, thầy giải thích cho con đi."

Ông cảnh sát già nhíu mày, ngừng một lúc, bất đắc dĩ nói: "Cha mẹ cậu ta ở nông thôn, xảy ra chuyện đó dân làng đều biết, cảm thấy mất mặt nên lén đưa cậu ta đến một nơi xa lạ, cuối cùng là trẻ em nông thôn không biết đường, không nhờ ai giúp, đói thì đi bới thùng rác, lâu ngày, đồ trong thùng rác trở thành báu vật của cậu ta, thói quen ăn sâu vào tiềm thức, thậm chí là thói quen cưỡng bức."

"......"

"Cậu ta cũng thật thảm."

"Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, cậu ta như vậy nên có cha mẹ như vậy, cũng không lạ." Ngừng một lúc, ông cảnh sát già lại nói, "Nhưng cũng nghe nói là có người uy hiếp họ làm thế, ai mà biết được, đều là chuyện cũ rồi."

"......"

Cảnh sát trẻ trằn trọc mãi không ngủ được, bèn nói: "Đúng vậy, kẻ gây hại ra nông nỗi này, vậy nạn nhân bây giờ ra sao?"

Ông cảnh sát già bực bội, những vết nhơ và nỗi áy náy trong quá khứ vẫn còn dằn vặt trong lòng ông ta, lúc nào cũng không thể gượng dậy nổi. Nếu đứa trẻ tên Chu Hiệt năm đó không nghĩ quẩn, bản thân cũng không từ chối yêu cầu hợp lý của nó, có lẽ hôm nay mọi chuyện đã khác.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cảnh sát trẻ nói, "Đúng rồi, thầy có biết tên cậu thiếu niên hôm nay không?"

"Người nào?"

"Cậu thiếu niên đứng bên cạnh cô gái bị thầy hỏi đấy."

Ông cảnh sát già "ừ" một tiếng, "Cậu ta tên gì?"

Cảnh sát trẻ nghiêm túc nói: "Chu Sâm, cậu ta cũng tên Chu Sâm," Ngừng một lúc, anh ta lại nói tiếp, "Có phải là trùng hợp không?"

Ông cảnh sát già ngồi bật dậy, lục túi lấy điếu thuốc, những suy nghĩ hoang đường lướt qua đầu ông ta vài lần rồi cuối cùng bị bác bỏ. Khói thuốc lượn lờ, ông ta hỏi, "Cậu sao biết được?"

"Ồ," anh ta cười, "Gần đây có nhiều kẻ trộm, trên cục bảo em kiểm tra xem nhà trọ có gì khả nghi không, em nhìn qua đăng ký tình cờ thấy cái tên đó."

"Địa chỉ thì sao?"

Cảnh sát trẻ hiếm khi tự tin, "Cùng một địa chỉ."

*****

Trong đêm, Chu Sâm và Lưu Diễm đã ở trong phòng riêng. Lưu Diễm đang tắm, Chu Sâm nhận cuộc gọi từ quê nhà.

Khi Lưu Diễm ra ngoài, cuộc gọi vẫn tiếp tục, cô lại gần thấy cậu nhíu mày, nên nhón chân nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Quần áo cô ướt đẫm, mặc chiếc áo len của cậu rộng thùng thình, che kín các chỗ quan trọng, cổ tay áo được xắn lên nhiều lớp, lộ ra cổ tay trắng mịn với nhiều vết bầm.

Chu Sâm nói chuyện điện thoại rất ngắn gọn, nhưng không che giấu sự quan tâm dành cho ông ngoại, có lẽ lại là những chuyện phiền lòng, cậu đều đồng ý hết.

Cúp điện thoại, Chu Sâm bế Lưu Diễm lên giường, tóc cô ướt, cậu lấy máy sấy, cô đặt đầu lên đùi cậu, thư thái để cậu sấy một lúc.

Ngón tay cậu luồn vào tóc cô, động tác nhẹ nhàng ôn nhu, máy sấy kêu "vù vù", Lưu Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Anh phải về nhà à?"

Chu Sâm "ừ" một tiếng.

"Nhà nào?"

"Tây Thành," nghĩ một chút, cậu nói, "Có chút việc."

"Ồ." Cô có chút mất mát, dù sao cũng là kỳ nghỉ hiếm hoi.

Cô ngoan ngoãn nằm sấp trên người cậu, thì thầm, "Em sau này sẽ không để anh lo lắng nữa."

Chu Sâm chỉ nghe, không phản ứng.

Lưu Diễm không nhẹ không nặng nhéo cậu một cái, "Em nói thật đấy! Sau này thật sự không để anh lo lắng nữa, em cũng thấy mình có hơi bốc đồng."

Chu Sâm vỗ nhẹ vào mông cô, "Biết tự kiểm điểm là tốt."

Lưu Diễm quỳ lên, giọng nói chân thành nhẹ nhàng, "Nhưng em cảm thấy khúc mắc của mình đã được gỡ bỏ, điều này có tính là tốt không?"

Chu Sâm hiếm khi tò mò, cậu bế cô ngồi lên đùi mình, vén tóc mái của cô, khuôn mặt trắng nõn lộ ra, là một khuôn mặt tinh xảo, khuôn mẫu ngoan ngoãn.

Cậu hỏi, "Cô gái nhỏ như em có khúc mắc gì chứ?"

Môi cô mấp máy, đột nhiên cảm thấy một số lời nói ra lại trở nên sến sẩm, "Nhưng Chu Sâm, chuyện buồn em chưa bao giờ nói với ai cả." Nhưng em đã nói với anh.

Điều này có tính là lời tỏ tình chân thật nhất không?

Chu Sâm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là cố nhịn cười, Lưu Diễm "hừ" một tiếng, "Anh có thái độ gì thế?" Cô đứng lên nhéo tai cậu, giở trò gây sự, "Bắt được em rồi thì đối xử qua loa vậy sao?"

Chu Sâm bế cô lật một cái, tâm trạng nặng nề biến mất, cậu vừa tức vừa buồn cười, nhéo mũi cô, "Rốt cuộc là ai bắt ai đây, hả?"

Cuối cùng chữ "hả" kéo dài, Lưu Diễm cảm nhận được một vật cứng lạ dưới người mình, mặt lập tức đỏ lên.

Cô đẩy cậu: "Anh dậy đi."

Chu Sâm không dậy.

"Tên lưu manh này có dậy hay không?"

Chu Sâm mặt dày lắc đầu, cười cười nói, "Hôm qua đã thử rồi còn ngại ngùng gì nữa?"

Trong lúc cọ xát, chiếc áo len rộng bị nhăn nhúm kéo lên, lộ ra làn da trắng mịn, Chu Sâm nhổm dậy, với tay lấy bao cao su trên tủ đầu giường rồi tắt đèn.

Ánh sáng lập tức tối lại, cậu nói: "Chẳng phải em từng bán qua sao, nhà chắc còn nhiều lắm?"

Lưu Diễm thản nhiên nói, "Đều là mua từ chợ bán sỉ kém chất lượng."

Chu Sâm ngẩn người, trước khi hôn cô nói, "Vậy phiền em bán lại hết đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play