Năm trước, nàng vẽ rừng trúc ở Bạch Mã tự, ai nhìn vào cũng cảm thấy cây trúc có sức sống rất mãnh liệt, có thể cảm nhận được rừng trúc thật sự rất yên tĩnh.
Nhưng hiện tại, tâm tình vẽ tranh của nàng không giống năm đó, như là một cơn sóng mãnh liệt giữa mặt hồ tĩnh lặng.
Minh Huyền đại sư nhìn ra được, trong một năm nay nàng nhất định đã trải qua chuyện gì đó.
"Đại sư." Đậu Diệu vừa mở miệng.
Minh Huyền đại sư đã chỉ vào đệm cói trên mặt đất: "Ngồi xuống đi."
Đậu Diệu ngồi xếp bằng lên.
Minh Huyền đại sư rủ mắt, gật đầu.
Lúc này Đậu Diệu mới bắt đầu nói ra.
Một hồi lâu nàng mới đi ra.
Tần Ngọc đi tới đón nói: "Sao rồi? Đại sư có nói sẽ nhận ngươi làm đồ đệ không?"
Đậu Diệu lắc đầu: "Không có, nhưng đại sư đối với sự tiến bộ của ta rất hài lòng." Nàng cười cười, cũng không có nửa điểm thất vọng, bái sư chẳng qua chỉ là hình thức, chỉ cần Minh Huyền đại sư bằng lòng chỉ giáo cho nàng, tức là đã có tình sư đồ.
Tần Ngọc nghi hoặc: "Vậy sau đó..."
"Không có gì, chỉ là ta có một số việc muốn xin Minh Huyền đại sư chỉ giáo mà thôi."
Bởi vì là chuyện riêng nên Tần Ngọc không hỏi nhiều.
Nhưng trái lại ánh mắt Tống Trạch di chuyển trên mặt nàng, mày hơi cau.
Chờ đến khi trở về Vương phủ, hắn mới nói: "Chẳng lẽ nàng muốn rời khỏi nhà?"
Đậu Diệu kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Sao lại nói như vậy?"
Trên đường trở về có chút khát, hắn cầm lấy chén trà ở trên bàn uống một ngụm, mới dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Bây giờ nàng muốn rời khỏi nhà, ta cũng không thấy kinh ngạc lắm."
Đậu Diệu khích lệ nói: "Ngươi biết rõ thật đấy."
Tống Trạch nhướng mày: "Ta đoán trúng?"
"Không." Đậu Diệu ngồi xuống, đưa tay tháo trang sức xuống, thả tóc ra, cảm thấy da đầu thoải mái hơn rất nhiều, "Ta còn chưa đến mức có thể thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, nhưng mà nếu như có thể nhìn thấu thì cũng là một chuyện tốt."
Trong đầu nàng hiện lên lời nói của Minh Huyền đại sư, "Ngươi còn chưa học được cách từ bỏ."
Mà Minh Huyền đại sư có thể trở thành một cao tăng có tiếng tăm, tất cả là bởi vì ông đã từ bỏ được chuyện cũ.
Đậu Diệu nói: "Ta chỉ hỏi Minh Huyền đại sư, vì sao ông có thể tự do tự tại như ngày hôm nay."
Cùng sống trong một thời đại, mỗi người có một cách sống khác nhau, cũng có người sống trông rất an nhàn rãnh rỗi, nhưng họ đều có mục tiêu, có theo đuổi."
Chẳng lẽ thật sự bởi vì nàng là một nữ tử sao?
Nhưng Tần Ngọc lại làm được.
Tống Trạch không đáp lại.
Hắn hỏi: "Bức tranh thợ săn hôm nay, thợ săn kia là chỉ ta?"
Lúc hắn vừa thấy, đã nghĩ lại những việc mình làm. Bởi lẽ lúc trước Đậu Diệu hoàn toàn không biết về tình cảnh của bản thân, mà hắn lại rõ như lòng bàn tay.
Khóe miệng Đậu Diệu hơi cong: "Có thể nói như vậy, cũng có thể nói không phải." Nàng nhìn Tống Trạch "Có phải trong một khoảnh khắc cảm thấy bản thân mình rất có năng lực?
Hắn có thể nắm giữ vận mệnh của chính hắn.
Tống Trạch thường xuyên bị nàng châm chọc mấy cái, bây giờ cũng đã chết lặng.
Mà hiện tại hắn cũng không rõ, rốt cuộc mình nên sử dụng thủ đoạn gì với nàng, cần cứng rắn một chút, hắn cũng có rất nhiều biện pháp để áp chế nàng. Nhưng như vậy, nàng sẽ không giao ra tấm chân tình của mình, hoặc là ngoài mặt vâng vâng dạ dạ, hoặc là dứt khoát nhảy xuống sông một lần nữa. Những điều đó thì có nghĩa gì chứ?
Đột nhiên hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
Cho dù là chuyện của Vương phủ hay chuyện của nha môn cũng chưa từng khiến hắn đau đầu như vậy.
Còn ở chiến trường...
Ở đó không biết sống chết sẽ ra sao, sợ hãi thì cũng sợ hãi nhưng lại có chút thoải mái.
Nhìn sắc mặt khó coi của hắn, Đậu Diệu buộc tóc lại: "Tống Trạch, sau khi ta gả cho ngươi, chúng ta đều thật sự không thoải mái chúng ta. Vì cả ta và ngươi đều không dễ dàng từ bỏ."
"Trên đường trở về, ta luôn thắc mắc lời mà Minh Huyền đại sư đã nói." Nàng dừng một chút, "Hiện tại ta đã rõ, quả thật là ta đã không biết cách từ bỏ. Vừa không thể từ bỏ người nhà, tôn nghiêm của chính mình, vừa không thể bỏ qua hứng thú, nguyên tắc, hay thậm chí là dung mạo của ta..."
Nàng lộ ra vẻ tự giễu, trong đầu thoáng qua bóng dáng của Hà Nguyên Trinh, Đổng Khi Đình, Trương Thế Anh, thậm chí là Chu lão phu nhân, cầm lấy một cây trâm kề vào gò má: "Ta thường hay nói với mẫu thân, xinh đẹp thì có thể ích gì, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Nếu khuôn mặt của ta sớm bị phá hủy, cả đời này cũng không bị nó liên lụy."
Minh Huyền đại sư nói, người đi như thế nào không nên hỏi người khác mà nên hỏi chính mình.
Là do nàng tham lam, trên đời này vốn không có chuyện gì hoàn hảo cả, nếu nàng không bỏ qua vận mệnh của mình thì cũng nên bỏ qua thứ khác.
Tống Trạch bước nhanh tới, mạnh mẽ đoạt lấy cây trâm của nàng, quát to: "Nàng điên rồi sao?"
Nàng thấy ở trong gương, khuôn mặt hắn kinh ngạc đến cực điểm, thấp giọng nói: "Ta không điên, ngươi yên tâm, ta cũng không có thói quen tự hại mình, chẳng qua..." Nàng cười cười, "Nếu khuôn mặt của ta có thêm một vết sẹo, ngươi còn có thể hao hết tâm tư để cưới ta sao?"
Tống Trạch không đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, nhất thời trả lời không được.
"Hiện tại cơ bản ngươi cũng hiểu rõ ta là dạng người như thế nào rồi đấy, muốn ta nhiều năm như một sắm vai hiền thê lương mẫu hầu hạ ngươi là không có khả năng. Phụ mẫu thì ta không thể chọn cho nên mấy năm kia đều tận lực khiến mình coi như là một tiểu thư khuê các, nhưng trượng phu thì ta có thể chọn. Nếu không sống đến năm mươi sáu mươi năm thì ít nhất cũng được ba bốn mươi năm, người ta gả phải đối xử tốt với ta, tôn trọng ta, cũng có thể bao dung khuyết điểm của ta, những cái đó chắc chắn ngươi sẽ không làm được."
"Dù sao thì ngươi là Thế tử cũng là Chỉ huy sứ, ngươi bận rộn như vậy cũng không có nhiều tâm tư và tinh lực, đúng chứ?" Đậu Diệu ngẩng đầu nhìn hắn.
Tống Trạch bị nàng bất thình lình nói trúng tâm tư, trở nên bối rối.
"Nếu như ngươi chỉ thích gương mặt này của ta, sao có thể không chịu hòa ly chứ? Có ai mà không già đi, chờ vài chục năm nữa, khuôn mặt của ta cũng già đến nỗi không thể nhìn, nhưng những mỹ nhân trẻ tuổi có khi nào không có sao? Đậu Diệu nghiêm túc nói, "Đây có thể là lần cuối ta nói những chuyện như vậy với ngươi, ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được ý của ta."
Gia cảnh hắn cường thế như vậy, không nên cưới nàng mà nên cưới cô nương hiểu chuyện, bằng lòng cùng hắn vượt qua khó khăn.
Tống Trạch đưa tay nhéo mi tâm, sắc mặt có vài phần mệt mỏi: "Để sau rồi nói, Hoàng hậu nương nương vừa mới qua đời, ta đã phải xử lý rất nhiều chuyện rồi."
Đậu Diệu nói: "Được."
Nhưng hôm nay Đậu Diệu lại bảo người mang nước tắm vào.
Mọi người ngoài sân thật sự rất kinh ngạc, tinh thần nhóm nha hoàn nàng mang tới bỗng chốc tăng lên.
"Người ngoài đều nói hai người chúng ta không hòa thuận..." Đậu Diệu giải thích.
Tống Trạch dở khóc dở cười: "Nàng cũng để ý chuyện này?"
"Ta chỉ sợ rước lấy phiền phức thôi, ngỗ nhỡ Vương phi lại hỏi đông hỏi tây." Đậu Diệu tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ lên nằm ở bên cạnh hắn, "Như vậy là có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, rất tốt."
Tuy rằng mỗi người đắp một cái chăn, nhưng mùi hương vẫn nhàn nhạt bao phủ chóp mũi hắn.
Hắn nghiêng người nhìn nàng một cái.
Dưới ánh trăng, xinh đẹp đến mức khó có thể nói nên lời.
Nàng hỏi hắn có phải vì thích mặt nàng hay không, hắn không thể phủ nhận. Là nam nhân có ai lại không thích tiểu mỹ nhân chứ? Nhưng tính tình này của nàng...
Hắn ngầm thở dài.
Thật sự là ngoài dự liệu của hắn, hắn vốn chỉ tưởng nàng chỉ tùy hứng một chút, không nghĩ đến con người thật của nàng là như vậy.
Hắn đã nghiêm túc cân nhắc chuyện hòa ly mà nàng nói.
Có những thứ tự cho là phù hợp, nhưng đến gần mới biết không giống như hắn tưởng tượng. Hai người đối chọi rất gay gắt, hắn ở nha môn đã đủ mệt mỏi, về nhà còn phải đối mặt với nàng.
Đoán lòng nàng, đoán liệu nàng có thể thích mình hay không, đoán nàng có phải đang suy nghĩ để gả cho Vương Thiều Chi hay không, còn phải đối phó với việc nàng đột nhiên trở mặt.
Hắn thật sự rất mệt mỏi.
Mùa hè, bởi vì Hoàng hậu qua đời mà chức vị của nhiều quan viên có chút thay đổi, nhưng cũng không tạo ra sóng gió gì.
Người Chu gia vẫn rất lo sợ, từng ngôn ngữ cử chỉ đều cẩn thận hơn.
Mắt thấy cái nóng như thiêu lại tới, hôm đó Đậu Diệu nói với Chung thị, muốn đến điền trang của hồi môn của mình nhìn xem, thuận tiện nghỉ mát. Chung thị ngoài mặt thì đồng ý nhưng quay đầu lại đi kể lể với Tống Đình.
Là người đứng đầu Vương phủ, Tống Đình đối với người con dâu này cũng không hài lòng, hôm đó thấy nhi tử trở về liền hung hăng trách mắng vài câu: "Nhìn thê tử con chọn đi! Bất kính với mẹ chồng không nói, còn không biết đối nhân xử thế."
Có đôi khi mấy nhà lui tới, Đậu Diệu lại mượn cớ không đi gặp.
Tuy Chung thị cảm thấy Tống Trạch cưới Đậu Diệu là chuyện tốt, nhưng Đậu Diệu lại bất kính với mình không phải ngày một ngày hai, trong lòng bà cũng rất tức giận.
Thấy phụ thân trút giận xong, Tống Trạch nói: "Là nhi tử nhất thời hồ đồ. "
Không phản bác mà cam chịu.
Hiếm khi thấy hắn sa sút tinh thần như vậy, Tống Đình giật mình.
Kỳ thật nhi tử rất giống ông, thông minh quyết đoán, cho nên khi còn trẻ đã có thể ra chiến trường giết địch, còn an toàn trở về. Trong lòng ông thật sự rất thích đứa con này, nhưng mà bởi vì chuyện thân mẫu nó mà giữa hai người luôn có khoảng cách. Thời gian càng trôi qua, ông càng không biết phải ở chung với nói như thế nào nữa.
"A Trạch." Một hồi lâu, hắn đưa tay vỗ bả vai Tống Trạch, "Con đã hiểu được như vậy rồi thì không bằng cưới người khác đi. Phụ thân chắc chắn sẽ chọn cho con một thê tử khác tốt hơn."
"Đa tạ tâm ý của người." Tống Trạch nói, "Hài nhi sẽ tự mình giải quyết."
Tống Đình nhíu mày, vừa mới cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, lúc này lại chống đối lại ông: "Ban đầu con nên cưới Từ tiểu thư mới đúng, thế nào cũng muốn tự mình quyết định!"
"Phụ thân! "Tống Trạch ngẩng đầu, "Nếu con còn thành thân nữa thì vẫn sẽ cưới người mà mình coi trọng, con không muốn..." Nói thẳng một mạch ra, "Con không muốn giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân..."
Khi hắn còn nhỏ, bọn họ thường xuyên cãi nhau, tuy không kịch liệt nhưng tính tình của phụ thân rất nóng nảy, lúc nào cũng đập vỡ chén đĩa trên bàn, sau đó mẫu thân sẽ trốn trong phòng khóc.
Có đôi khi phụ thân đi đánh giặc nửa năm không về, ngược lại tâm tình của mẫu thân sẽ tốt hơn, thường xuyên đánh đàn cho hắn nghe. Khi đó trong lòng hắn thậm chí còn nghĩ, có lẽ phụ thân không ở nhà sẽ tốt hơn.
Nhưng chuyện đó không có khả năng xảy ra, mẫu thân buồn bực không vui, cuối cùng lại sinh bệnh.
Trong lòng hắn cảm thấy, một nửa nguyên nhân là bởi vì phụ thân. Nếu như phụ thân có thể khoan dung một chút, mẫu thân cũng sẽ không đến nỗi chết.
Cho nên hắn không thể đi theo con đường cũ của phụ thân.
Tống Đình nghe thấy lời hắn nói cũng không kinh ngạc lắm, giọng nói ông hơi trầm xuống: "Ngươi nghĩ rằng ta không biết? Cho nên mới chọn Từ tiểu thư cho con, lấy dung mạo và tài hoa của nàng ta cũng đủ để thu hút con. Lúc trước phụ thân có phúc khí này sao? Hoàng thái hậu hạ chỉ, tổ phụ con căn bản không thể từ chối! Còn con thì có phúc mà không biết hưởng!"
"Mẫu thân con vốn muốn hứa hôn cho con và cô nương khác, lại bị ta ngăn cản. Phụ thân nghìn chọn vạn tuyển là để thay con làm chủ!"
Giọng nói của ông tràn đầy bi thương.
Tống Trạch mở to mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Đình.
Phụ thân có từng nghĩ đến, hắn cũng đã cố hết sức.
Nhưng mà nhớ tới chuyện của muội muội, Tống Trạch nói: "Vậy Vân Châu... Phụ thân biết rõ nguyện vọng của mẫu thân, vì sao còn để Vân Châu gả vào Trần gia?"
Tống Đình phất tay áo một cái nói: "Ngày ấy nếu con không ra tay, chẳng lẽ vi phụ lại thờ ơ mặc kệ sao?"
"Nhưng phụ thân người đã đánh ta rồi!"
"Là ta dạy con có xảy ra chuyện gì cũng đừng xúc động!" Tống Đình tức giận nói, "Đã nói chuyện lần trước con đi cầu Hoàng thượng, con cứ khăng khăng làm theo ý mình, hiện tại cũng không phải đang nếm trải đau khổ sao? Đối với thê tử của mình, con hiểu được bao nhiêu? Lúc đầu không lấy thì cũng đã không ra nông nỗi này!"
Tống Trạch nghẹn lời.
Tống Đình có thể có được tín nhiệm của Hoàng thượng, còn có thể nắm được binh quyền trong tay, tất nhiên phải có chút tâm tư, mắt thất nhi tử đã suy sụp, ông thản nhiên nói: "Ta biết con hận người phụ thân này, cũng biết con hận kế mẫu, nhưng vi phụ nói cho con biết, đời này ta quả thật chỉ có cảm tình với kế mẫu con, không có khả năng thích người khác. Nàng ấy có tâm với ta, lại chăm sóc ta rất tốt. Mặc dù có chút tâm tư nhưng cũng là chuyện bình thường, ta sẽ tự mình chú ý... Về phần Ngọc Hân," Ông dừng một chút, thở dài một hơi, "Năm đó phụ thân còn trẻ, tính khí nóng nảy, thật sự đã có lỗi với nàng."
Lần đầu đứng trước mặt nhi tử của mình, thẳng thắn thành khẩn như vậy.
Tống Trạch chậm rãi nắm chặt tay, hắn nghĩ đời này mình sẽ không thể nói ra những lời này với phụ thân, nhưng mà ông lại nói ra trước.
"Thôi." Cuối cùng Tống Đình nói, "Nếu con nghĩ phụ thân không thật tâm đối xử với con, cũng được, sau này thê tử của con, con tự chọn đi. Tốt hay xấu, phụ thân cũng sẽ không quan tâm nữa."
"Nhưng mà..." Tống Đình cảm thấy Đậu Diệu thật sự rất kỳ quái, tương lai không thể nào đảm nhiệm vị trí Vương phi được.
Tống Trạch tiếp lời: "Con sẽ xử lý thật tốt."
Lúc này Tống Đình mới gật đầu.
Trở lại viện, Tống Trạch nói với Đậu Diệu: "Nàng muốn đến điền trang?"
"Đúng vậy, ngày mai là đi rồi." Đậu Diệu đã bảo nha hoàn thu thập hành lý, "Lúc trước có cùng tổ mẫu đến một lần, ta thật sự thích chỗ đó, dự định ở lại một thời gian, dù sao ta ở đây cũng rất rảnh rỗi."
Nàng quay đầu lại nhìn Tống Trạch. "Ngươi sẽ đồng ý chứ?"
Tống Trạch nói: "Ta không đồng ý thì nàng sẽ không đi sao?"
Đậu Diệu cười rộ lên: "Cũng khó nói, dù sao ngươi cũng là trượng phu của ta mà, nếu ngươi kiên quyết chặn cửa..."
Nghe nàng lải nhải, Tống Trạch chỉ cảm thấy ngực khó chịu, phất tay nói: "Nàng đi đi."
Đến ngày mai, quả nhiên Đậu Diệu đi thật.
Địa phương non xanh nước biếc như vậy, không biết có bao nhiêu điều thú vị, thậm chí nàng còn cho người đi nói với Đậu Dư Hữu một tiếng. Bảo hắn có rảnh thì đến một chuyến, hai huynh muội cùng nhau trò chuyện.
Cũng đã một thời gian rồi nàng chưa về nhà.
Nàng không ở Vương phủ, hôm đó Tống Trạch trở về, ở trong thư phòng đọc sách một chút, đến giờ hợi mới trở về phòng. Trong phòng yên tĩnh, hắn nhìn cung quanh một phen, thấy những đồ vật vì thành thân mà mua thêm, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Hắn thật sự đã thành thân sao?
Cười khổ một chút, hắn lên giường nằm.
Lần này Đậu Diệu đi đã nửa tháng, chưa từng cho người về báo tin. Chắc hẳn là không nhìn thấy hắn, trong lòng nàng cực kỳ thoải mái.
Nhưng mà hắn cũng cảm thấy rất yên tĩnh, bởi vì sẽ không... Vì một câu nói của nàng mà cảm thấy không vui nữa.
Hắn nhắm mắt lại, bên tai giống như nghe được tiếng đàn của mẫu thân. Trông phút chốc hắn nhận ra, hóa ra năm đó tâm tình của mẫu thân cũng như vậy.
Thà rằng không nhìn phụ thân cũng không muốn cãi vã với ông, cho nên mỗi lần phụ thân rời nhà bà đều rất thoải mái.
Lúc này đây, thế mà hắn cũng giống bà.
Đã lâu rồi không bình tĩnh như vậy.
Đủ thấy tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Hắn đánh giá bản thân mình quá cao.
Cuối cùng lại khó xử chính mình.
Có lẽ, hắn nên từ bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT