Trở lại vương phủ, Đậu Diệu xuống kiệu ở cổng trong, hai người sóng vai với nhau đi về phía trước.
Xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, bọn họ phải đến thỉnh an Chung thị.
Không ngờ khi đi vào lại thấy có một vị khách, một phụ nhân trung niên, mặc một chiếc váy dài thêu hoa lan, lông mi dài tinh tế, nhìn qua có vài phần lạnh lùng nghiêm túc. Chung thị giới thiệu với Đậu Diệu, nói đó là Trần phu nhân. Phu thê hai người tiến lên hành lễ.
Trần phu nhân gật đầu, không nói một câu nào. Khiến Đậu Diệu đột nhiên nghĩ tới mẫu thân của Hà Nguyên Trinh.
Hai người có chút giống nhau.
Chung thị cười nói với Trần phu nhân: "Sau này phải làm phiền bà rồi."
Trần phu nhân gật đầu.
Phu thê hai người ở lại đây cũng không biết nói gì liền nhanh chóng cáo từ.
Chỉ là mới ra ngoài sân đã thấy Tống Vân Châu vội vã chạy tới, bước chân loạng choạng, sắc mặt nàng cũng không tốt lắm, miễn cưỡng gọi một tiếng ca ca tẩu tử, Đậu Diệu nhìn nàng một cái, đi vào trước.
Vừa vào trong phòng liền nghe thấy tiếng khóc của Tống Vân Châu.
Đậu Diệu kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nhìn thấy nàng nhào vào trong ngực Tống Trạch.
Có chuyện gì ủy khuất sao?
Nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp Tống Vân Châu, chỉ thấy nàng ta ngầm chịu đựng Tống Vân Tú.
Làm đích nữ Ung vương phủ cũng không dễ chịu gì.
Nàng lắc đầu, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến nàng.
Tống Trạch đứng bên ngoài một lúc mới tiến vào, cũng không nói với nàng cái gì cả. Nhưng đến ngày chuẩn bị đi ra ngoài làm khách, Tống Trạch mới nhắc tới: "Đến Trần gia, nàng hãy chú ý Vân Châu một chút, chỗ của các nữ quyến, ta không tiện tới đó.
Đậu Diệu miễn cưỡng dựa vào sạp nhỏ: "Ai nói ta muốn đi?"
Nàng đang dự định lát nữa sẽ giả bệnh.
Nàng cũng không thật sự muốn làm thê tử của Tống Trạch, loại gặp gỡ này nàng sẽ không đi.
Về cái nhìn của Chung thị, đương nhiên càng không quan trọng.
Tay Tống Trạch đang tháo đai lưng bạch ngọc dừng lại một chút, hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua Đậu Diệu.
Dáng vẻ của nàng lười biếng như một con mèo nhỏ, thời điểm nhìn hắn lại kiêu căng ngạo mạn, hắn quay đầu thản nhiên nói: "Nếu nàng đi, tính ra ta sẽ nợ nàng một cái nhân tình. Không phải nàng nói Vân Châu, nửa năm sau muốn hòa ly với ta sao?"
Tiểu cô nương này không kín miệng chút nào, thế mà lại nói cho ca ca nàng ta biết. Đậu Diệu nhíu mày nhưng cũng không phủ nhận.
"Có lẽ ta sẽ cân nhắc." Hắn treo đai ngọc lên.
Đậu Diệu kinh ngạc.
Dù sao thì trước đây Tống Trạch vẫn không chịu,
Nàng nói: "Được, dù sao ta cũng rảnh rỗi."
Nàng đứng dậy khỏi sạp nhỏ, đi đến chọn trang sức.
Tống Trạch bước tới, thấy nàng thả lỏng cơ thể, sắc mặt hắn có chút u ám, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ. Dù sao kể từ khi thành thân đến nay, đây cũng là lần đầu tiên nàng hợp tác như vậy. Tuy rằng là vì có điều kiện, nhưng mấy ngày nay hắn cũng đã thăm dò tính tình của nàng."
Nếu sau hắn lùi lại một chút thì có lẽ Đậu Diệu sẽ sập bẫy của hắn, sao lúc trước lại không nghĩ ra chứ.
Hắn nhìn tình hình lại nói thêm một câu: "Gần đây tâm tình Vân Châu không tốt lắm. Nàng bồi muội ấy nhiều một chút.
Đây là được một tấc lại muốn tiến một thước?
Đậu Diệu nói: "Tâm tình của ta cũng không tốt, bọn ta cũng không thân lắm, hay là bảo nàng ta tới đây giúp ta nghĩ ra biện pháp sớm một chút.”
Đột nhiên lại đâm hắn một cái.
Tống Trạch nói: "Có lẽ nếu nàng không nhắc đến chuyện này, ta sẽ sớm buông tha cho nàng, dù sao thì nàng cũng biết, ta ăn mềm không ăn cứng.
Đậu Diệu nghi ngờ nhìn hắn một cái.
Tuy rằng nàng thật sự hy vọng hắn có thể nghĩ thông suốt, nhưng hắn lại làm ra loại chuyện này, nàng không thể tin tưởng được.
Chung thị nhìn nàng, ánh mắt sáng lên, quả nhiên là tìm không ra một điểm xấu nào. Đậu Diệu mỉm cười không nói lời nào.
Mọi người ngồi lên kiệu xuất phát đến Trần gia.
Trần gia cũng là danh môn vọng tộc, nhưng mấy năm nay gia cảnh có chút sa sút. So với hiển hách lúc trước thì kém hơn nhiều. Tống Vân Tú nhìn Đậu Diệu, che miệng cười nói: "Ai nha, càng nhìn càng thấy đại tẩu càng xinh đẹp, ta còn đang nghĩ sao đại ca lại đi cầu Hoàng thượng nữa chứ."
Khóe miệng Đậu Diệu giật giật.
Cười cũng không giống cười, không biết lại có ý gì nữa.
Tống Vân Tú mím môi, ngầm hừ một tiếng.
Dung mạo của vị Đậu tiểu thư này đúng là đẹp thật nhưng tính tình lại cổ quái. Ngày đó mẫu thân khách khí nói sau này không cần phải đến thỉnh an mỗi ngày, vậy mà nàng ta lại một mực đồng ý, khiến mẫu thân xấu hổ không thôi. Vài ngày sau cũng không thấy nàng ta ra khỏi viện, gặp người khác cũng không chủ động nói chuyện.
Người nào không biết còn tưởng nàng ta bị câm đấy.
Nhưng mà người như vậy sẽ không gây ra phiền phức gì, coi như là chuyện tốt.
Lúc này đã có rất nhiều khách đến Trần gia, Chung thị dẫn các nàng vào chào hỏi. Nhất thời bên tai không yên tĩnh nổi, Đậu Diệu phát hiện người đến đây nịnh nọt rất nhiều. Dù gì cũng là vương phủ, chỉ là từ trước đến này nàng không thích chuyện này tí nào, liền dẫn Tống Vân Châu đến chỗ vắng vẻ ngồi.
Tống Vân Châu kỳ quái: "Chỉ có hai chúng ta ngồi đây?"
"Thêm một người lại phiền." Đậu Diệu nói, "Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ca ca ngươi nhờ ta chăm sóc ngươi."
Tống Vân Châu giật mình.
Qua một lúc, thật sự rất buồn chán, nàng nói với Đậu Diệu: "Mẫu thân đem ta gả cho Tam công tử Trần gia. Ta không thích vị Tam công tử kia, hơn nữa Trần gia ngày càng suy bại, ta không biết tại sao lại phải gả cho hắn."
Đậu Diệu nhíu mày: "Vương gia đồng ý?"
Nhắc tới phụ thân mình, Tống Vân Châu nhịn không được mà đau lòng: "Ta cũng không biết nữa, nhưng phụ thân luôn nghe lời nàng."
Quả nhiên là trước có mẹ kế sau có cha ghẻ, mà Tống Đình này cũng thật tùy tiện, chỉ sợ là cũng không để tâm mấy. Nhưng mà nói đến đây thì cũng thừa nhận sự lợi hại của Chung thị, cho nên mới khiến cho trượng phu thật sự tin tưởng bà ta, Đậu Diệu nói: "Khó trách, đây là Trần gia, chắc chắn là ca ca ngươi lo lắng Trần gia giở trò gì đó."
Tống Vân Châu bị dọa nhảy dựng: "Ý ngươi là..."
"Có lẽ là vậy, ngươi cứ theo ta tránh ở đây đi, chịu đựng một lúc rồi về nhà." Nàng tựa vào cột gỗ.
Hai người đang ngồi trong một cái đình nhỏ.
Chỉ là yên tĩnh không được bao lâu thì có người tìm đến đây, là nha hoàn của Trần gia, cười nói: "Thì ra Tống tiểu thư đang ở chỗ này."
Lại hành lễ với Đậu Diệu, "Thiếu phu nhân, mấy tiểu thư muốn đi xem cá, Thiếu phu nhân và Tống tiểu thư cũng đi xem đi."
Tống Vân Châu nói: "Không đi."
Nha hoàn Trần gia cười: "Là Vương phi bảo nô tỳ đi tìm hai người, nếu hai người không đi thì nô tỳ không biết phải ăn nói ra sao."
Nghe được danh xưng mẫu thân, Tống Vân Châu theo bản năng ngậm miệng lại, nàng đã mất mẫu thân từ nhỏ, nhưng lại được Chung thị một tay nuôi lớn. Tuy trong lòng căm ghét bà ta nhưng cũng có chút sợ hãi. Vì nàng biết hơn phân nửa vận mệnh của mình nằm trong tay kế mẫu này.
Đậu Diệu liếc qua nha hoàn này một cái: "Cái gì mà không biết phải ăn nói ra sao chứ, ta đang không thoải mái, muốn muội phu ở đây chăm sóc ta.
Nha hoàn ngẩn ra: "Vậy người có cần mời đại phu không?"
"Không cần." Đậu Diệu thấy nha hoàn không tự giác, từng bước ép sát bọn nàng, muốn không rập bẫy cũng khó, đơn giản đứng dậy nói: "Ta muốn trở về, Vân Châu, muội đi về với ta đi, Hương phụ, ngươi tới chỗ mẫu thân báo một tiếng."
Nàng trực tiếp kéo tay Tống Vân Châu đi.
Nha hoàn chỉ đành phải vội vã trở về bẩm báo.
Tống Vân Châu do dự: "Như vậy hình như không tốt lắm, bà ấy..."
"Ngươi cứ đổ hết mọi chuyện lên người ta đi." Đậu Diệu nói, "Là do ta bảo ngươi trở về."
Nàng không sợ hãi một chút nào, Tống Vân Châu nhịn không được quan sát nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không sợ bà ấy quở trách sao?
Đậu Diệu nói: "Quở trách càng tốt, tốt nhất là bảo ca ca ngươi hưu ta đi."
Nàng nói toạc ra, con mắt mở to, dường như có một đốm sáng lóe lên.
Tống Vân Châu biết nàng là chi thứ hai của Đậu gia, phụ thân là con vợ lẽ, không ngờ tính cách của nàng ấy lại kỳ quái như vậy, bản thân mình quả thật có chút khâm phục nàng. Lúc trước chỉ sợ chuyện Tống Trạch lấy Đậu Diệu, đối với huynh ấy không có lợi gì cả, chính mình cũng muốn một tẩu tử có thực lực.
Bây giờ tình cảnh của nàng càng khó khăn hơn.
May mắn ca ca đồng ý giúp nàng.
Nàng đi theo sau Đậu Diệu, băn khoăn chồng chất.
Thật là một cô nương đáng thương, Đậu Diệu nghĩ, đứa nhỏ không có thân mẫu cũng chỉ là rơm rạ. Lại nhớ đến mẫu thân kén cá chọn canh nhà mình, so với kế mẫu của Tống Vân Châu còn tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ không gài bẫy hãm hại nữ nhi.
Hai người ngồi kiệu trở về.
Tống Trạch đến tối muộn mới trở về, nhưng lại được Đặng Nhung đỡ vào.
Đậu Diệu kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Hôm nay ra cửa còn đang lành lặn, trở về lại biến thành người tàn tật thế này.
Đặng Nhung dìu hắn lên trên giường, cáo từ đi ra ngoài.
Tống Trạch nói: "Ta đánh nhau với Tam công tử Trần gia, khiến phụ thân tức giận, nói bản lĩnh của ta không phát huy đúng chỗ, quở trách một trận."
Hắn cởi áo ra.
Đậu Diệu vội xoay người sang chỗ khác.
"Cũng không phải cởi q,uần." Tống Trạch tức giận. "Nàng bôi cho ta một chút thuốc, ở trên lưng."
Đời trước, Đậu Diệu đi biển cũng nhìn thấy rất nhiều nam nhân lõ.a thể, đối với chuyện này cũng không có gì kinh ngạc. Nhưng dựa vào đâu mà bảo nàng bôi thuốc cho hắn chứ? Nàng nói: "Ngươi gọi tùy tùng của ngươi..."
"Hắn đi rồi." Tống Trạch nói, "Chính nàng đã nói sợ Hoàng thượng sẽ nghi ngờ, sao," hắn dừng một chút, "Ngay cả việc này cũng không chịu?"
Giọng nói có chút cô đơn.
Đậu Diệu hỏi: "Ngươi nói sẽ cân nhắc, là thật sao?
Im lặng trong chốc lát, Tống Trạch trả lời: "Đúng vậy, ta cưới nàng cũng không dễ chịu gì."
Nhưng mà, muốn hắn buông tay thật sự rất khó.
Thứ càng khó có được thì càng khiến người ta khó có thể buông tha.
Đậu Diệu đỡ nghi ngờ hơn, xoay người lại.
Hắn nằm một chỗ, trên người có hơn mười mấy vết thương, trừ những vết thương mới ra còn lại là vết thương cũ, nhưng cũng không hẳn là cũ lắm. Đậu Diệu thầm nghĩ, như là mới bị thương trước đó không lâu lắm, nàng châm chọc nói: "Phụ thân ngươi nói đúng, lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau."
"Lớn bao nhiêu chứ?" Tống Trạch thản nhiên nói, "Năm nay ta mới mười chín."
Tay Đậu Diệu cầm thuốc mỡ dừng lại một chút.
Thì ra hắn cũng mới mười chín.
Ở hiện đại, mười chín tuổi mới chỉ là sinh viên đại học.
Đang độ tuổi ngây ngô.
Nhưng mà thời đại này không giống, mười chín tương đương với hai mấy tuổi, đã có thể thần thân. Sao hắn lại có thể không lý trí như vậy chứ? Dù thế nào cũng muốn thành thân với nàng? Nàng hung hăng nhấn xuống một cái, Tống Trạch bị đau, nhịn không được cứng người lại, cắn răng nói: "Không bảo nàng mưu sát phu quân."
Đậu Diệu cười nhạo một tiếng: "Ta bôi thuốc cho ngươi là may lắm rồi, đừng có đòi hỏi."
Nàng lại dùng lực ấn vài cái.
Nghe hắn rên vài tiếng, nàng phát ra tiếng cười vui vẻ, mang theo chút đắc ý vì được phát tiết.
Tống Trạch nhắm mắt lại nói: "Nàng có biết vết thương lúc đầu trên lưng ta vì đâu mà đến không? Là bởi vì ta đi cầu Hoàng thượng mà không được sự đồng ý của phụ thân."
"Không phải rất xứng đáng sao?" Đậu Diệu nói, cho dù ở hiện đại, không được phụ thân đồng ý thì cũng bị như thế này.
Đương nhiên đáng bị đánh.
"Ta biết nàng quan tâm đến chuyện này..."
"Không phải quan tâm mà là căm ghét! Ngươi đã sớm biết chuyện đó thì không nên giấu giếm làm gì."
Tống Trạch cười rộ lên: "Không giấu diếm? Vậy muốn ta tận mắt nhìn nàng gả cho Vương Thiều Chi sao? Hay là, ta thiếu nàng nhân tính nên phải dùng chuyện đó để trả nợ?"
Đậu Diệu nghẹn lời
Đúng vậy, Tống Trạch không có nghĩa vụ phải nói cho nàng.
"Nhưng ngươi lại không nói, một khi ta biết chuyện này sớm hơn thì ta..."
"Thì nàng sẽ dùng cái biện pháp ngu ngốc kia." Tống Trạch nhớ tới chuyện bọn họ hôn nhau, giọng nói càng trầm, lại tràn đầy trách cứ, "Nàng cho rằng bà mụ không nhìn ra được đó là dấu vết tự tạo sao? Nàng chỉ biết đắc tội Hoàng thượng! Trước khi ta đến cầu xin thì Hoàng thượng đã nhìn thấy bức chân dung của nàng. Nếu không phải ta nói hai chúng ta đã làm chuyện thân mật da thịt thì Hoàng thượng cũng sẽ không tác thành. Nàng nói xem, nếu ta không đi cầu xin, đến lúc đó Hoàng thượng hỏi nàng, bà mụ kia không nói, bị Hoàng thượng nhìn thấu tâm tư. Nàng cảm thấy, Đậu gia sẽ có kết quả tốt sao?
Bị mấy lời này làm cho sững sờ, Đậu Diệu mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần.
Chuyện đó mà cũng có thể nhìn ra hả? Bà mụ ở cổ đại lại cao siêu như vậy sao?
Khí thế của nàng không tự chủ mà yếu đi một chút.
Tống Trạch nhếch miệng: "Cho nên, là ta đã cứu nàng."
Trong phòng yên tĩnh lại, Đậu Diệu đã bôi thuốc cho hắn xong, lấy tay chùi lên áo, nói: "Không có chuyện gì xảy ra thì nói ra làm gì? Hôm nay... Ta không ngờ ngươi lại quan tâm muội muội mình như vậy."
Giọng nói của nàng nhàn nhạt: "Không muốn muội muội mình gả cho người nàng không thích. Ha hả, nếu ta là muội muội ngươi, không phải ngươi cũng muốn ta hòa ly sao?
"Ngươi đang suy bụng ta ra bụng người."Giọng nói của nàng mềm mỏng, "Ngươi cũng nên hiểu tình cảnh của ta, còn chuyện vừa rồi, ta nợ ngươi thì nhất định sẽ dùng cách khác trả lại. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự, không thể dùng ân tình để tính toán được.
"Ta hy vọng ngươi thử đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà suy nghĩ một chút, chúng ta nên hòa ly hay không nên hòa ly."
Quanh đi quẩn lại vẫn bị nàng chiếm lý.
Tống Trạch vốn đã nguôi giận hơn một chút nhưng cơn giận này lại bùng lên một lần nữa, hắn mạnh mẽ đè Đậu Diệu xuống đặt ở dưới thân.
Đậu Diệu kêu một tiếng, muốn rút cây trâm trên đầu ra.
Hắn ngăn nàng lại: "Ta cảm thấy như thế này mới " đặt mình vào hoàn cảnh người khác" mà suy nghĩ một chút!"
Mắt hắn bùng lên một ngọn lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể đem nàng cắn nuốt.
Đậu Diệu không dám động, ngược lại uy hiếp nói: "Đừng quên Hoàng Thượng."
Hắn lạnh lùng cười một tiếng: "Nàng thật sự cho rằng ta sợ sao? Cứ xem như là ta khi quân phạm thượng thì chỉ bằng nàng, Hoàng thượng sẽ tin? Lại nói đó là Hoàng thượng, người nhất định sẽ nhìn mặt mũi của cha ta mà không truy cứu chuyện này, cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi."
Nàng vào cung còn không phải là trở thành một món đồ chơi của Hoàng thượng sao?
Đậu Diệu tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng rất nhanh nàng lại cười một cách khinh thường, nhắm mắt lại nói: "Được thôi, vậy ngươi cư cưỡng gian ta đi! Chỉ cần ngươi làm xong, hai ta hòa ly là được!"
Thậm chí nàng còn mở tay ra ngẩng đầu lên, mặc kệ hắn.
"Như nàng muốn!" Tống Trạch cúi đầu hôn môi nàng.
Nàng vẫn không chịu nhúc nhích, mặc cho hắn khuấy đảo miệng mình cũng không thèm phản ứng.
Giống như một cỗ thi thể.
Nhưng trong đầu nàng lại nhớ đến Vương Thiều Chi.
Hắn hôn nàng nhẹ nhàng lại nhiệt tình.
Bây giờ mỗi lần nhớ lại, luôn có một loại cảm giác tan nát cõi lòng.
Khóe môi nàng lạnh lẽo.
Biến thành thi thể là cảm giác gì nhỉ?
Tống Trạch đột nhiên dừng mọi động tác lại, bởi vì quá trình nhất định sẽ không vui vẻ gì, hơn nữa hậu quả còn rất nghiêm trọng.
Trên người nữ nhân này có một loại hương vị cuồng loạn, điên cuồng. Hắn khó có thể tưởng tượng được nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Nàng lại mở to mắt, khóe miệng hơi cong lên: "Ta đã nói từ trước, chúng ta không thể diễn trò được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT