Ngâm Thu nghe thấy tiếng động, vén màn nhìn ta. Giờ mới canh tư, ta chỉ bị ám ảnh bởi giấc mơ cũ.
Ta nằm lại xuống giường, trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng đã không còn sốt nữa. Ta không thể ngủ lại, đầu óc bắt đầu suy nghĩ về những việc đã xảy ra trong ngày.
Bất chợt, ta có một suy đoán. Có lẽ Hoàng thượng không thực sự yêu quý quý phi như hắn thể hiện.
Người đời đều nói "yêu nhau yêu cả đường đi", quý phi ghét ta như vậy, nếu Hoàng thượng thật sự yêu nàng, làm sao có thể khoan dung với ta chút nào?
Nhưng hành động của Triệu Minh Huy rõ ràng là muốn thu phục ta. Hắn dường như muốn hỗ trợ một lực lượng có thể đối kháng với quý phi.
Trước khi hoàn toàn bình phục, ta không dám đón Tinh Tinh về, sợ lây bệnh cho con bé.
Chiều tối, Trình Mỹ nhân đến thăm ta. Nàng khác hẳn với thái độ lạnh lùng trước đây, nói với ta rất nhiều chuyện không đầu không đuôi, đến khi Nhẫn Đông vào thắp đèn, nàng vẫn chưa có ý định rời đi.
Ta đuổi hết mọi người trong phòng ra ngoài, nói thẳng: "Mỹ nhân có gì muốn nói, thì cứ nói thẳng đi."
Trình Nguyên Chỉ cúi mắt im lặng một lúc, rồi nhìn ta nói: "Nhân Nhi, khi ngươi còn ở cùng với Lam Sung Viên, có nghe nàng nhắc đến đại nhân Từ Tĩnh không?"
Từ Tĩnh sao, nàng là người thứ hai trong cung nhắc đến cái tên này với ta.
Ta lạnh lùng lắc đầu nói: "Từ Tĩnh tham ô, đã định tội từ lâu, Mỹ nhân hà tất phải nhắc lại chuyện cũ."
Trình Nguyên Chỉ cúi đầu thở dài: "Ngươi không hiểu. Phụ thân ta từng là phó tướng của Từ đại nhân, vụ án tham ô năm đó đầy rẫy nghi vấn. Nếu hôm nay Từ Tĩnh đại nhân còn sống, thì Khương Diễn làm sao có thể có địa vị như hiện tại."
Ta cau mày.
"Phụ thân ngươi... có phải là Trình Tự Khâm đại nhân?"
Trình Nguyên Chỉ rất ngạc nhiên, hỏi ta làm sao biết được.
Ta tùy tiện bịa ra một lý do, chỉ nói là lúc trước Lam Sung Viên nói cho ta biết. Ta nhìn Trình Nguyên Chỉ, lạnh lùng nói: "Mỹ nhân, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu. Khương Diễn và quý phi hiện nay một tay che trời, dù Từ Tĩnh có oan khuất, vụ án này ngươi cũng không thể lật lại được. Lam Sung Viên đã tham gia vào chuyện này, kết cục ngươi cũng thấy rồi. Ta không muốn dính dáng tới chuyện này, ta khuyên ngươi cũng đừng dính vào, ngươi còn có phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội, đừng liên lụy đến họ."
Trình Nguyên Chỉ vặn tay, gật đầu nói: "Nhân Nhi, chuyện này ta sẽ không nhắc lại nữa."
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, ta lạnh lùng cười, quay mặt lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Nàng cũng giống như Tống Lam San, lại là một người ngốc nghếch.
Vụ án Từ Tĩnh tham ô, số tiền lớn đến mức được coi là vụ án tham ô lớn nhất trong một trăm năm kể từ khi Đại Chu khai quốc.
Năm xưa, Từ Tĩnh lãnh binh chống giặc Oa* ở vùng đông nam duyên hải, sau khi tiêu diệt giặc Oa, được tiên đế thăng chức làm Tổng đốc Chiết Trực. Thời đó, biển cả yên bình, thuyền buôn qua lại thường xuyên, vùng Giang Nam vốn đã phong phú về sản vật, tơ lụa và trà đều là những phẩm chất tốt nhất. Từ Tĩnh tiên phong mở con đường thương mại trên biển, giao thương với các nước ngoài, khiến vùng Giang Nam trở thành khu vực giàu có nhất cả nước.
*Giặc Oa: Giặc Oa (倭寇) là tên gọi để chỉ các nhóm hải tặc Nhật Bản hoạt động ở vùng biển Đông Á từ thế kỷ 13 đến thế kỷ 16. Những nhóm hải tặc này thường cướp bóc, tấn công các vùng ven biển của Trung Quốc, Hàn Quốc và thậm chí cả Việt Nam.
Năm Khâm Ninh thứ ba mươi ba, Từ Tĩnh bị buộc tội tham ô, khi đó Đại Lý Tự khanh Khương Diễn được lệnh chủ trì xét xử. Khi Từ Tĩnh sắp bị áp giải về kinh thành để xét xử, hắn lại sợ tội mà tự thiêu trong phủ của mình, thê tử và con gái của Từ Tĩnh đều ch/3t trong biển lửa. Từ phủ bị thiêu rụi hoàn toàn, sau đó Khương Diễn lại tìm thấy hàng vạn lượng bạc trong đống đổ nát, xác thực tội tham ô của Từ Tĩnh.
Tháng đó, con trai cả của Từ Tĩnh là Từ Vãn Lan vừa đỗ tiến sĩ đã bị xử tử trong ngục. Từ đó, huyết mạch nhà họ Từ bị đoạn tuyệt, vụ án tham ô chấn động đó cũng xem như đã kết thúc. Sau đó tiên hoàng qua đời, tân đế kế vị, Khương Diễn trở thành tể tướng quyền thế nghiêng trời, vụ án của nhà họ Từ chỉ trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu, không ai hỏi đến nữa.
Nhưng những người sinh ra ở Giang Nam, ít nhiều đều có một sự tôn trọng đặc biệt dành cho Từ Tĩnh. Khi Từ Tĩnh còn tại chức, vùng Giang Nam giàu có, dân chúng an cư lạc nghiệp, không ai không khen Từ Tĩnh là một quan thanh liêm, ngay cả khi sau này xảy ra vụ tham ô, ít ai có lời oán trách Từ Tĩnh.
Lam Sung Viên chính là một người con nương lớn lên ở Giang Nam như vậy. Ngày đó, Giai quý phi ngẫu nhiên nhắc lại vụ tham ô của nhà họ Từ, Lam Sung Viên chỉ vì bênh vực cho Từ Tĩnh vài câu mà bị quý phi xem là kẻ thù, đày đến Bắc Uyển, và qua đời trong lãnh cung.
Nàng cùng tuổi với ta, khi sinh Tinh Tinh rồi qua đời, cũng chỉ mới mười chín tuổi. Đó là một cô nương thanh nhã như hoa phù dung, hiền lành dịu dàng, mỗi khi nói chuyện lại thích đỏ mặt.
Chắc hẳn giờ đây rất ít người còn nhớ tên của Lam Sung Viên. Nhưng ta sẽ mãi mãi nhớ rằng nàng tên là Lam San, Tống Lam San.
Thật là một cô gái ngốc nghếch, vì một người không liên quan mà ch/3t oan trong cung này, có đáng không?
Khi ta khỏe lại, ta đón Tinh Tinh về. Xoa má Tinh Tinh, ta có chút lo lắng, mới ở chỗ Triệu Minh Huy có mấy ngày mà đứa trẻ này sao lại béo lên như vậy.
Ta đang suy nghĩ, thì một túi hạt dẻ rơi xuống trước mặt. Ta ngẩng đầu lên, thấy Trần Vân Vân đã đến. Trần Vân Vân thân thiết ôm lấy ta, trách móc ta không có lương tâm, khi trở thành Bảo Lâm thì quên hết các chị em từng trải qua hoạn nạn cùng nhau.
Sau đó, Trần Vân Vân thường xuyên đến Dục Tú cung tìm ta trò chuyện, không chỉ tìm ta mà còn kéo cả Trình Mỹ nhân cùng trò chuyện.
Triệu Minh Huy thường đến Dục Tú cung thăm con, có vài lần hắn đến thì Trần Vân Vân cũng tình cờ có mặt. Trước mặt Hoàng thượng, Trần Vân Vân như trở thành một người khác, ánh mắt e thẹn, giọng nói ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT