Lý Dung bị nhốt trong thư phòng đến nay đã là ngày thứ bảy.

Quyển tấu tiêu thổ vẫn nằm trên bàn, chưa đóng dấu. Lý Miên nói, ngày nào Ngự hoàng chưa đóng dấu thì không được ra ngoài.

Phải hạ lệnh kỵ binh đuổi hàng ngàn người sống quanh Trường Xà Cốc, đốt nhà cửa, san phẳng thành trấn… Chiến lược tiêu thổ là chuyện thường tình với nhà binh, thậm chí không cần Ngự hoàng cho phép, tướng soái có thể tự quyết định.

Nơi bị san phẳng không còn gì tiếp tế cho địch, người dân ở đó cũng không thể phản kháng, đuổi họ đi còn dễ hơn đuổi kẻ địch. Bởi vậy nhà binh thường dùng, cũng là “nhất tướng công thành vạn cốt khô” như vẫn nói.

Đêm khuya, Lý Miên đến thăm hắn. Phòng không thắp nến, nhưng Lý Dung vẫn chưa ngủ.

Lý Miên: Đến giờ ngủ rồi, giờ không cần con lo nghĩ nữa.

Lý Dung ngồi cạnh giường, đăm đăm nhìn ông ta.

Nam nhân thở dài, ngồi xuống bên cạnh và ôm vai hắn, bảo hắn gối lên đùi mình, giống như ngày nhỏ.

Lý Miên: Đến giờ ngủ rồi, chuyện lớn tới đâu vẫn có thúc phụ ở đây.

Lý Miên: Con không làm việc xấu. Dung Nhi là đứa trẻ ngoan, chẳng qua thúc phục bảo con làm như vậy.

Lý Dung: Còn họ thì sao?

Lý Miên: Họ sẽ hy sinh. Nhưng sự hy sinh của họ không hề vô nghĩa mà có thể cứu rất nhiều người. Hy sinh một phần nhỏ cứu lấy nhiều người hơn, đây là đạo làm vua hiền.

Lý Miên khẽ cười, cúi xuống hỏi hắn: Sợ sử quan mắng con?

Lý Miên: Không đâu. Chỉ mấy ngàn người thôi, nghe thì nhiều nhưng so với người trong thiên hạ thì chẳng khác nào bụi bặm. Có người sinh ra đã là sao, có người sinh ra đã là bụi, không phải thúc phụ từng kể con nghe từ nhỏ rồi à? Bụi và sao…

Những câu chuyện ấy đều làm Lý Dung sợ hãi. Nhưng hắn không dám thể hiện ra nỗi sợ, giống như con mồi bị rắn theo dõi, chỉ cần tỏ ra mệt mỏi là sẽ bị giết ngay tắp lự.

Điều này khiến Lý Miên rất buồn. Ông ta không biết vì sao đứa trẻ này sợ mình như thế… Ông ta sẽ không đoạt ngôi vua, khi được gửi gắm, ông ta đã thề không có con nối dõi trước mặt Tiên đế.

Lý Miên: Sử quan sẽ không mắng con. Những người kia không lên tiếng, chẳng mấy ai nhớ mãi chuyện này. Mà có thì có sao? Cho họ mắng, con cứ coi đó là tiếng côn trùng. Mấy năm, mười mấy năm qua đi, Dung Nhi của chúng ta sẽ là vị vua hiền, chuyện này có đáng là gì?

Lý Dung kéo chăn trùm lên đầu. Hắn chưa từng giết người, tuy cũng từng sai tâm phúc tiêu diệt vài kẻ địch, nhưng lần này thì khác… một khi đóng dấu sẽ là cảnh trăm họ lầm than.

Lý Dung: Những người khác đều thủ vững biên ải, trẫm không làm được…

Lý Miên cười khổ: Sao con biết tổ tiên đều thủ được? Cũng vậy cả thôi, đã thành vua hiền được người đời ca tụng rồi, còn ai quan tâm những chuyện đó nữa.

Lý Miên: Đứa ngốc, không ai trên đời là hoàn hảo. Vả lại, có thúc phụ nữa mà.

Lý Miên: Thúc phụ sẽ chặn Đào thị thay con, thúc phụ cũng sẽ gánh tiếng mắng chửi thay con. Dung Nhi của chúng ta là đứa bé ngoan, mọi người đều biết. Thúc phụ làm người xấu, ép con… hoặc hạ chỉ thay con.

Lý Dung vừa khóc vừa lắc đầu: Trẫm không muốn làm vua hiền, trẫm không muốn làm vua hiền!

Lý Miên: Thế con định sống thế nào? Ra đường xin ăn?

Lý Dung nghẹn ngào: Ở bên cạnh Liễu Ô…

Lý Miên: Xử lý xong chuyện thành, con sẽ thành Ngự hoàng đẩy lùi Đào thị, tự khắc nó sẽ thích con. Dương Kích là giặc, sao bì được với Dung Nhi của chúng ta?

Ông ta dìu Lý Dung ra bàn, thắp nến, bảo hắn đóng dấu. Lý Dung gục đầu ngồi trước tấu chương, mãi không nói gì.

Lý Miên: Con sợ à? Con có biết tổ tiên chúng ta đã sắp xếp cho hoàng tử, công chúa tiền triều không thế nào?

Lý Dung biết. Tổ tiên từ bi, đặc xá cho những hoàng tử, công chúa đó được sống ngoài Đế lăng của tiền triều, miễn tội chết.

Lý Miên nhìn hắn, ánh mắt lúc sáng lúc tối dưới ánh nến, như chứa đựng rất nhiều lời muốn nói. Nhưng cuối cùng, ông ta chỉ mỉm cười, gật đầu: Phải, là thế đấy.



Liễu Ô, Dương Kích, túi thơm, A Phiếm, chim ưng…

Mọi suy nghĩ lập tức quấn bện vào nhau. Lưng Trương Dẫn Tố lạnh toát, tuy trước kia y vẫn giả vờ đầu hàng Đào thị trước mặt hai người này, nhưng sự tồn tại của Liễu Chí khiến lớp vỏ bọc này vô cùng khiên cưỡng.

Tại sao túi thơm của Liễu Ô lại có vấn đề như vậy? Vấn đề nằm ở chính Liễu Ô? Hay là…

Mặt cô lạnh lùng, có vẻ không vui lắm. Khi thấy Trương Dẫn Tố thì vẻ mặt trở nên hoảng sợ.

Đột nhiên, Liễu Ô hất tay Dương Kích muốn thoát khỏi hắn, song lại bị kéo trở về.

Cô sợ Dương Kích? Liễu Ô vô tội?

Nếu Liễu Ô không có vấn đề thì tại sao túi thơm của cô lại bất thường như thế?

Không, nếu không phải Liễu Ô giở trò với túi thơm, hoặc không phải chính Liễu Ô mà có người khác giả mạo đưa túi thơm thì sao? Ví dụ như A Phiếm, người mang túi thơm tới đây…

Nếu vậy, A Phiếm sẽ là nội gián của Đào thị, biết Trương Dẫn Tố là nội gián giả nên muốn mượn chuyện túi thơm để y nghi ngờ Liễu Ô.

Dù A Phiếm hay Liễu Ô là nội gián thì chắc chắn một điều thân phận của Trương Dẫn Tố đã bị phát hiện. Đào thị giữ y lại chỉ để y truyền tin giả vào trong thay họ.

“Đào thị muốn đào hầm tấn công”… Trương Dẫn Tố đưa tin giả này về, Lý Hàn sẽ phân chia bớt binh lực để chú ý đến đường hầm ở góc tường.

Y phải giả vờ không biết chuyện túi thơm mới có thể sống tiếp ở đây, mới có thể tiếp tục truyền tin giả cho Đào thị.

Đây là một cuộc chơi so lòng can đảm, vừa phải cược kẻ nào là nội gián, vừa phải cược tin mình đưa về có phải giả hay không…

Chẳng qua ván cược này đã không tồn tại từ khi bắt đầu.

Y quay người bước vội… Không cần chậm trễ thêm nữa, tất cả đã sáng tỏ. Trương Dẫn Tố tin A Phiếm, tin người này không thể là nội gián.

Nhưng còn Liễu Ô? Một tiểu thư chẳng bước chân khỏi cửa lại là nội gián khiến cả triều đình sứt đầu mẻ trán sao? Dương Kích trở thành nội gián đã đủ khác lạ rồi, y càng khó hiểu nổi động cơ phản bội và cách làm của Liễu Ô…

Không, làm rõ việc này là chuyện của Đại Lý Tự. Chức trách của Trương Dẫn Tố chỉ là tìm ra bọn họ.

Gần như ngay lúc đó, giọng nói dịu dàng vang lên phía sau y.

Liễu Ô: Trương tiên sinh, tiên sinh phải đi rồi à?

Cô đã đứng lại bên cạnh Dương Kích, màn kịch tỉ mỉ này đã bị phá vỡ từ khoảnh khắc Trương Dẫn Tố bỏ đi rồi. Không ai cần diễn nữa, tất cả đã rõ ràng.

Không cần Trương Dẫn Tố vẫn có thể chiếm đoạt ải Trường Xà Cốc. Giữ y hay không đều được. Ngay từ đầu, Trương Dẫn Tố đã không có đường lui.

Trương Dẫn Tố: Nam Phật tiểu thư, đệ đệ của cô bệnh nặng phải về kinh khám chữa. Phụ thân của cô vẫn còn ở trong triều. Dừng lại đúng lúc, rời khỏi Đào thị cùng Dương Kích, Ngự hoàng sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ, không thật sự đi tới bước đó đâu.

Liễu Ô mỉm cười nhìn y, rồi bất chợt, cô cười thành tiếng.

Liễu Ô cười không ngừng, Dương Kích phải đỡ mới đứng vững được. Lâu sau, Liễu Ô ngẩng đầu, đôi mắt vẫn dịu dàng như trước.

Liễu Ô: Ta không quan tâm.

Trương Dẫn Tố: Phụ thân, đệ đệ, cô đều không quan tâm?

Liễu Ô lắc đầu: Tại sao ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm? Ai quy định rằng ta phải quan tâm đ ến họ?

Trương Dẫn Tố: Không, chỉ hỏi vậy thôi… Liễu Chí, ngươi nghe rõ câu trả lời của tỷ tỷ ngươi chưa?

Liễu Ô quay sang nhìn Liễu Chí đứng dưới bóng râm phía sau. Đôi mắt không có sự sống của nó bắt đầu thối rữa, cái bóng đen hơn bất cứ thứ gì hiện ra bên trong. Không biết vì sao, Liễu Ô cảm giác dường như đôi mắt đã thối rữa kia rất đau buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play