Ngày hôm sau bọn tôi trở lại Bắc Kinh, sau đó tôi nộp đơn xin nghỉ việc với A Giang, sau Tết Trung thu tôi có thời gian rảnh, Đường Tự Đình đưa tôi thẳng đến công ty của anh ấy, anh ấy làm việc trong văn phòng còn tôi ngủ trong phòng nghỉ.
Mặc dù tôi thật sự rất buồn ngủ nhưng có thế nào tôi cũng không ngủ được.
Đêm hôm kia, Đường Tự Đình đã giày vò tôi không ít, trời sắp sáng tôi mới được ngủ, cũng có lẽ không phải là ngủ mà là ngất đi, mệt đến mức mí mắt còn không mở nổi nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Loại cảm giác thoải mái đó không chỉ là về mặt sinh lý, tôi và Đường Tự Đình đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, anh ấy biết tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể tôi, Đường Tự Đình luôn có thể dễ dàng khiến cho tôi nói ra những lời anh ấy muốn nghe trên giường.
Đêm hôm đó ở Thanh Đảo cũng vậy, cậu em nằm trong tay anh ấy, chỉ có thể để anh ấy quyết định.
Ngoài sự thoải mái về mặt sinh lý, nhiều hơn hết là sự thoả mãn về mặt tâm lý, cũng như cảm giác nương tựa khó diễn tả được, là cảm giác có nơi để trở về.
Khi Đường Tự Đình ở bên tôi, tôi cảm thấy bản thân rất an toàn, sẽ sinh ra một sức mạnh không sợ hãi một cách khó hiểu, dường như chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì, tôi làm gì cũng có Đường Tự Đình ở đây mà, anh ấy có thể gánh vác cho tôi.
Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, suy nghĩ đầu tiên của tôi chỉ có một điều, chính là còn có Đường Tự Đình ở bên cạnh tôi.
Anh ấy vẫn còn ở đây, vậy nên tôi không có gì phải sợ cả.
Đêm đó, khi kéo cô gái kia bơi vào bờ, tôi đã rất sợ, nỗi sợ hãi trong lòng lúc đó còn đáng sợ hơn cả nước biển xộc vào mũi, bởi vì Đường Tự Đình không ở bên cạnh tôi, thứ vây quanh tôi là nước biển lạnh ngắt chứ không phải vòng tay của Đường Tự Đình.
Bây giờ cảm giác an toàn đó đã quay trở lại, tình yêu đẹp sẽ cho bạn sức mạnh vô hạn để tiến về phía trước và cũng khiến cho bạn quay đầu trở lại một cách hiên ngang.
Đường Tự Đình chính là người có thể tiếp thêm sức mạnh cho tôi và cũng khiến cho tôi hiên ngang quay đầu lại.
Nghĩ ngợi lung tung như vậy, đã hai tiếng trôi qua mà tôi vẫn chưa ngủ được, tôi nghe thấy tiếng Đường Tự Đình đang họp bên ngoài, chắc là đang thảo luận kế hoạch tiếp theo của một dự án nào đó.
Giọng nói của Đường Tự Đình mơ hồ vang lên, sau đó tôi ngủ thiếp đi trong khi nghe giọng nói của anh ấy.
Thật thần kỳ, giọng nói của anh ấy còn có tác dụng thôi miên.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên tôi đã mơ về trước đây.
Lần đầu tiên của tôi và Đường Tự Đình là ba tháng sau khi bọn tôi bắt đầu hẹn hò, lúc mới bắt đầu khởi nghiệp, Đường Tự Đình vô cùng bận rộn, còn bận cả việc tốt nghiệp, anh ấy thường làm việc không ngừng nghỉ nhiều đêm và cũng ngủ rất ít.
Anh ấy thuê một căn nhà nằm giữa phòng làm việc và trường học, đôi khi tôi sẽ đưa đồ ăn cho anh ấy, đôi khi cũng ở lại qua đêm, hai tháng đầu đều ở lại qua đêm một cách vô cùng trong sáng.
Mặc dù ngủ chung giường nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Anh ấy thường bận đến nửa đêm mới đi ngủ, lúc đó thì tôi đã ngủ rồi.
Lễ Quốc khánh anh ấy nghỉ ngơi hai ngày, tôi nói với ba mẹ tôi rằng tôi đi du lịch với bạn học nhưng thật ra là ở lại căn nhà Đường Tự Đình thuê.
Đêm hôm đó vô cùng thuận theo tự nhiên, nhưng quá trình lại không suôn sẻ chút nào.
Sau đó Đường Tự Đình có nói với tôi rằng trước đó anh ấy đã tra cứu rất nhiều thông tin trên mạng, cái gì mà "hướng dẫn cho người mới", "những điều cần lưu ý cho lần đầu tiên", thậm chí anh ấy còn đặc biệt nhờ người làm video để xem, chỉ để học xem rốt cuộc phải làm thế nào.
Nhưng đêm hôm đó, bọn tôi toàn dựa vào cảm giác và bản năng nguyên thuỷ nhất.
Tôi đau đến mức khóc không ngừng, tôi vừa khóc thì Đường Tự Đình cũng không biết phải làm thế nào nữa, sau đó liền dừng lại dỗ tôi.
Cả một đêm hỗn loạn, mãi đến khi trời sáng mới đi ngủ, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi có hơi mất mặt.
Đường Tự Đình nằm đè lên tôi cách một cái chăn, hôn tôi vài cái, lại dùng răng ngậm lấy môi tôi, hỏi tôi có thể thêm một lần nữa không.
Mắt anh ấy đỏ ửng, tôi mới nhận ra anh ấy không hề nói đùa, anh ấy thật sự muốn thêm một lần nữa.
Tôi thẳng chân đá anh ấy một cái, nói với anh ấy một tháng nữa cũng không nổi.
Nghĩ cũng biết chắc chắn là không nhịn nổi một tháng, hai đứa bọn tôi phải mất một tháng mới trở nên hoà hợp trên giường.
Ngủ mãi cho đến khi trời tối tôi mới dậy, Đường Tự Đình vừa họp xong, hai đứa bọn tôi đi thẳng đến một nhà hàng thường đến để ăn tối.
Giữa đường có nhận được cuộc gọi của Hề Hữu, nói rằng cậu ấy và ba đã đến Bắc Kinh rồi, muốn đến đưa cho bọn tôi ít đồ.
Tôi bảo bọn họ nửa đêm không cần vất vả mà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày hôm sau tự tôi đi lấy, Hề Hữu lại gửi cho tôi một địa chỉ.
Ba Hề Hữu phải đợi lúa mì ở nhà bán hết mới đồng ý đến đây, Hề Hữu trở về nhà trước Tết Trung thu rồi mới đưa ba đến Bắc Kinh.
Lăng Tử Quân đã tìm nhà cho cậu ấy xong từ lâu, ở gần trường học của bọn họ, chỉ cần đi bộ mười mấy phút là đến nên tôi cũng không xen vào, tôi nhờ mẹ tôi giúp tìm một chuyên gia và lấy số thay cho ba Hề Hữu.
Hề Hữu đưa ba đến bệnh viện, tôi và Lăng Tử Quân cũng đi theo, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói hồi phục khá tốt, sau này phối hợp thêm châm cứu và phục hồi chức năng thì việc tự lo liệu cuộc sống hoàn toàn không thành vấn đề.
Kết quả kiểm tra có thể xem như lạc quan, Hề Hữu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi lái xe chở bọn họ về, Hề Hữu và ba cậu ấy ở lại ăn tối với tôi, buổi tối tôi và Đường Tự Đình còn có một bữa xã giao nên phải rời đi.
Trước khi đi, ba Hề Hữu lại nhất quyết cho tôi một túi nấm và mộc nhĩ lớn mà ông ấy mang từ nhà đến, tôi không từ chối được nên đành phải nhận.
Tôi nghĩ đến việc mang một ít cho ba mẹ khi về nhà, phần còn lại thì gửi về nhà ba mẹ Đường Tự Đình ở Thành Đô.
Tôi biết gia đình Đường Tự Đình vẫn luôn không chấp nhận việc anh ấy ở bên một người đàn ông, Đường Tự Đình tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng thật ra trong lòng tôi biết rõ, ba mẹ anh ấy mãi vẫn chưa đồng ý chuyện của bọn tôi.
Nhưng ba mẹ Đường Tự Đình chưa bao giờ tìm tôi nói chuyện riêng gì cả, tôi đoán Đường Tự Đình và ba mẹ anh ấy nhất định đã cãi nhau không ít lần.
Tên ngốc Đường Tự Đình đó còn nói dối trước mặt tôi, nói rằng ba mẹ anh ấy thích tôi như thế nào, thật ra có thích một người hay không rất dễ nhận ra, huống chi mỗi lần mẹ Đường Tự Đình nhìn tôi, trên mặt luôn là nụ cười mỉm vừa miễn cưỡng vừa xấu hổ, đã rõ ràng đến mức đó rồi, cũng chỉ có tên ngốc Đường Tự Đình kia không nhận ra thôi.
Mỗi lần Đường Tự Đình nhận điện thoại của ba mẹ đều trả lời sau lưng tôi, chạy ra ban công hoặc phòng làm việc, nghe điện thoại xong lại dựa người lên lan can hút vài điếu thuốc. Nhà anh ấy không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, sức khoẻ ba mẹ đều tốt nên sẽ không đến mức khiến cho Đường Tự Đình mỗi lần điện thoại của gia đình đều như vậy, vậy nên tự tôi suy nghĩ cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mỗi lần anh ấy mặt ủ mày ê trả lời điện thoại xong và hút thuốc xong ngoài ban công, quay đầu lại còn giả vờ vô cùng vui vẻ, nói là ba mẹ anh ấy nhắc nhở bọn tôi chú ý sức khỏe, còn muốn gửi thịt gác bếp cho bọn tôi ăn.
Đường Tự Đình sợ tôi áp lực không vui nên tôi cũng giả vờ như không biết, thậm chí tôi còn không dám hỏi anh ấy khi anh ấy thừa nhận xu hướng tính dục của mình với ba mẹ đã xảy ra chuyện gì, những thứ anh ấy cho rằng tôi không biết, thật ra tôi đều biết cả.
Nhưng mỗi dịp lễ Tết, bọn tôi không thể không có qua có lại, trong hai năm đầu tiên bọn tôi ở bên nhau, cứ Tết đến thì ai sẽ về nhà nấy, sau này khi bọn tôi nói với gia đình cả rồi thì đôi khi Đường Tự Đình còn đưa tôi về nhà anh ấy đón năm mới.
Bề ngoài thì giống như một gia đình ăn tối cùng nhau, đoàn viên hoà thuận bên nhau nhưng đến nửa đêm giao thừa, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Đường Tự Đình nói chuyện với ba mẹ trong phòng khách, cửa đang đóng nên không nghe rõ nhưng chỉ cần vài từ tôi cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Đường Tự Đình sẽ lén lút nhét một bao lì xì đỏ mừng tuổi dưới gối của tôi, sau đó ngày hôm sau sẽ nói với tôi rằng đó là của ba mẹ anh ấy cho nhưng thật ra đó lại là bao lì xì do chính Đường Tự Đình đưa cho tôi.
Mấy năm nay đêm giao thừa nào cũng vậy, anh ấy đều nhét một bao lì xì đỏ mừng tuổi dưới gối tôi, sáng mùng Một vừa ngủ dậy, anh ấy hôn lên trán tôi một cái, nói một câu "Mỗi năm bình an, mỗi năm có em".
Ừm, bây giờ suy nghĩ của tôi đã không còn nhiều như trước nữa, chỉ hy vọng có thể mỗi năm bình an, mỗi năm đều có Đường Tự Đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT