Hiện tại, so với mấy nhà khác thì chỉ có một mình nhà họ Lâm đã thành công ban ơn với cục trưởng Tần, tốt xấu gì cũng có thể vãn hồi tổn thất trước đó rồi.
“Lâm Lâm! Lâm Lâm!” Trong phòng, bà Chu hốt hoảng gọi Tần Lâm, trong giọng nói đầy vẻ chấn động.
Tần Lâm đi vào mới biết được lý do vì hậu di chứng sau khi linh hồn quay về cơ thể Chu Chí Quốc, Chu Chí Quốc chẳng những không nhận ra ông Chu và bà Chu mà còn quên luôn ba đứa bé.
“Mẹ, cha không nhận ra An An nữa!” Phúc An tủi thân rơi nước mắt.
Phúc Khang kiên cường mím môi mà không khóc sướt mướt như Phúc An nhưng vành mắt đã ửng đỏ rồi.
Phúc Bảo khá hơn rất nhiều, vì cô bé đã nghe ông Lâm nói rất rõ, tình trạng của cha bây giờ rất bình thường, chờ hơn một tháng nữa thì cha có thể nhận ra bọn họ rồi.
Tần Lâm tưởng mất trí nhớ như ông Lâm nói chỉ là một phần của trí nhớ mà không ngờ Chu Chí Quốc đã quên luôn ông bà và con của mình. Cô phải trấn an Phúc An và Phúc Khang trước, bởi vì cha bị bệnh nên mới quên bọn họ, cô còn bảo đảm với hai đứa bé nhiều nhất là hai tháng nữa, cha sẽ nhớ lại bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT