Khoan đã, bà Chu suýt chút nữa đã nghĩ lan man, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện hầm canh! Bây giờ là lúc giáo dục phê bình Phúc Bảo!
“Cháu có biết ông bà cố đã tìm cháu bao lâu rồi hay không? Cháu có biết chú Hàn cũng đi tìm cháu rồi không?” Bà Chu bế Phúc Bảo về nhà, bà ấy hung hăng đánh hai mươi cái vào mông Phúc Bảo trong phòng khách!
Phúc Bảo bị đánh rất đau, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng tay cô bé vẫn ôm chặt rùa đen.
Hốc mắt bà Chu đỏ lên, bà ấy chất vấn: “Lần sau cháu còn chạy ra ngoài một mình nữa không?
Phúc Bảo lắc đầu, nước mắt rơi xuống, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngây thơ đơn thuần như hiểu như không giống như được nước rửa qua.
Lúc này bà Chu còn chưa nguôi giận, nhưng bà ấy lại rất vô lực, “Bây giờ cha cháu còn chưa tỉnh, hơn nữa có thể có người xấu đang chờ bắt con ở bên ngoài, sau này cháu không thể lẻn ra ngoài nữa, nếu xảy ra chuyện gì không may thì cháu bảo mẹ cháu làm sao bây giờ? Cháu bảo bà ngoại cháu phải làm sao bây giờ?”
Bây giờ thần trí của Cố Triều Lan không rõ ràng cho lắm, dù bà Chu có nôn nóng hơn nữa thì cũng không nói chuyện của Phúc Bảo với bà ấy, nếu không thì chưa tìm được đứa nhỏ mà người lớn cũng mất tích, vậy thì thật sự xong rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play