Sắt mặt Cố Triều Lan hơi thay đổi, nhưng vẫn nói: “Năm đó tôi gặp chuyện ở dưới quê, suýt bị hại chết trên núi Long Bối...”
Cố Triều Lan cẩn thận kể cho Tần Giác nghe chuyện lúc đó: “Tôi rất chắc chắn rằng người đã cứu tôi trên núi năm đó chính là chồng tôi, anh ấy còn về nhà cùng tôi... Năm ngoái, ba đứa cháu ngoại của tôi bị bắt cóc, cũng nhờ linh hồn anh ấy phù hộ cho nên bọn nhỏ mới bình an vô sự.”
Tần Giác nhíu mày, cố gắng giải thích với bà ấy: “Nếu chuyện cô nói xảy ra vào ban ngày thì không thể có chuyện linh hồn xuất hiện, trước khi kiến quốc, còn có một số thứ giống yêu quái xuất hiện, nhưng sau khi kiến quốc, động vật không thể thành tinh, ma quỷ không thể hiện hình, cho dù là ban đêm, khi ma quỷ xuất hiện, nếu bọn chúng bị người thường nhìn thấy thì cũng sẽ tan biến.”
Cố Triều Lan không tin, bà ấy tin vào những gì mình nhìn thấy, không thể là giả được.
Tần Giác thấy bà ấy kiên quyết thì hỏi: “Cô tận mắc nhìn thấy Tần Bách Xuyên à?”
Cố Triều Lan nói: “Tuy tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng ngoài anh ấy ra, thì không còn ai khác nữa.”
Đối phương còn về nhà với bà ấy, thậm chí còn ngủ trên giường với bà ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play