Ôn Trúc Khanh mỉm cười nhẹ, thản nhiên nói: “Tôi là vợ cũ của Tần Kiều Sanh, vì mãi vẫn không thể sinh con cho nhà họ Tần, cho nên mặc dù tôi vợ cũ, nhưng tôi không hề oán hận cô Chu đã thay tôi gả đến nhà họ Tần, ngược lại tôi còn rất biết ơn cô ta vì đã sinh cho chồng cũ của tôi một cô con gái.”
Nói xong, vẻ mặt Ôn Trúc Khanh càng trở nên chân thành hơn: “Vì vậy, tôi mới mong rằng cô Chu có thể yên nghỉ dưới suối vàng.”
Ông cụ Tần mở mắt ra, vẻ mặt có chút hài lòng, Ôn Trúc Khanh vốn là người vợ mà ông ta chọn cho Tần Kiều Sanh, đến lúc quan trọng thì vẫn có thể dùng đến bà ta được.
Bà Chu nói: “Cô muốn một sự thật hay là muốn một sự thật mà cô mong muốn?”
Ôn Trúc Khanh thất vọng nói: “Dù sao thì cô Chu cũng con gái ruột của bà, cho dù cô ấy có phạm bao nhiêu lỗi khiến bà và ông Chu mất mặt, nhưng nể mặt cô ta cũng do bà mang thai mười tháng sinh ra thì bà cũng không nên để sự thật bị che giấu.”
Bà Chu cau mày: “Cô nói cái chết của con gái tôi là do người khác gây ra, có bằng chứng gì không? Cô đã báo án chưa?”
Ôn Trúc Khanh chỉ muốn mọi người nghi ngờ cha con Tần Giác, nhưng nói về bằng chứng, nếu bà ta có bằng chứng thì đã sớm đưa ra từ lâu rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play