Tần Kiều Sanh nói: “Bà là con gái ruột của bọn họ, chẳng phải bọn họ vẫn đối xử rất tốt với Bội quân sao? Chắc chắn bọn họ cũng nhớ Yên Nhiên.”
Chu Vân Tường nhìn thoáng qua mẹ Triệu đã quay về phòng, giọng điệu bà ta bắt đầu oán trách: “Ông nhất định phải nhận những người thân giả đó sao?”
Dường như Tần Kiều Sanh có thể cảm nhận được sự ghen tị từ trong lời nói của Chu Vân Tường, hắn ta bất đắc dĩ nói: “Kế hoạch không theo kịp thay đổi, nếu không phải ông cụ trong nhà thì tôi cần gì phải ăn nói khép nép đi tìm bọn họ về?”
Vẻ mặt Chu Vân Tường lạnh lùng, trong lời nói mang đầy ý ghen ghét: “Vậy chẳng phải ông sẽ nuôi vợ con thay ông ấy sao? Trái lại mấy người Cố Triều Lan kia lại là người có phúc, trong khi con cái của ông mà ông còn chưa đón về.”
Tần Kiều Sanh nhẹ nhàng nói: “Đón bọn họ về đây mới vô phúc, con của tôi tất nhiên sẽ có phúc phận thâm hậu.”
Chu Vân Tường không biết về việc đổi phận, mà chỉ biết người nhà họ Tần vì ‘ngũ tệ tam khuyết’ nên con nối dõi trong nhà không dồi dào, vì vậy mà Tần Kiều Sanh mới đưa con của mình ra ngoài nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của người khác.
Đến đây, Chu Vân Tường mới chịu buông tha hắn ta: “Tôi và cả nhà Chu Chí Quốc có quan hệ không tốt, tôi có đến đó nói gì thì bọn họ cũng không nghe theo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play