Chu Chí Quốc thấy cô đã biết thì anh cũng không tiện đứng lại mà vội vàng ra ngoài.
Ra ngoài chưa được một giây thì anh đã trở về.
Anh cứ vậy mà ra ngoài mà quên thay quần áo trên người.
Chu Chí Quốc cởi áo trước mặt Tần Lâm, chỉ mặc một cái quần, để lộ lồng ngực rắn chắc to lớn, bả vai rộng lớn, eo bụng thon gầy.
“...” Tần Lâm nhìn chằm chằm, cô hơi thèm muốn thân thể người ta rồi.
Chu Chí Quốc thay quần áo ra ngoài, nhường không gian cho Tần Lâm.
Tần Lâm xuống giường khóa cửa phòng, mới yên tâm vào nhà vệ sinh tư nhân, thay băng vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh riêng có đồ dùng vệ sinh cá nhân mà cô lấy từ siêu thị bách hóa.
Cô rửa mặt chải đầu đơn giản rồi mới ra ngoài.
Không lâu sau, Chu Chí Quốc cầm một chén nước đường đỏ vào.
Tần Lâm hơi ngạc nhiên, anh còn rất hiểu chuyện này?
“Đây là đường đỏ anh hỏi mượn nhà bên cạnh, em uống trước đi, lát nữa anh đi mua đường đỏ về.” Chu Chí Quốc hơi lo lắng nói.
Mỗi tháng Chu Hồng Tinh luôn có vài ngày sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt.
Mỗi khi đến mấy ngày đó, Lý Cầm đều nghĩ cách chuẩn bị chút đường đỏ cho chị em Hồng Tinh uống.
Chu Chí Quốc cảm thấy chắc Tần Lâm cũng giống như vậy, mấy ngày này cô chắc chắn cũng vô cùng khó chịu, vô cùng yếu ớt.
Tần Lâm bị ánh mắt mong đợi của Chu Chí Quốc nhìn đến mức không suy yếu cũng không được, cô yếu ớt nói: “Chu Chí Quốc, anh tốt với em quá.”
Chu Chí Quốc nhìn cô thật sâu, chuyện này gọi là đối xử tốt với cô sao?
Chỉ cần cô không trở lại như lúc trước thì anh có thể đối xử với cô tốt hơn, cả đời đều đối xử tốt với cô.
Uống nước đường đỏ xong, Tần Lâm lại nhận lấy chai nước muối Chu Chí Quốc đưa đến.
Chai nước muối chứa đầy nước nóng, nóng hầm hập, không phải rất nóng, chính là nhiệt độ vừa đủ để áp vào người.
Đây lại là một loại dịu dàng chu đáo.
Trong lòng Tần Lâm ngạc nhiên, cũng có vài phần mềm mại.
“... Dì Lý lúc nào cũng chăm sóc Chu Hồng Tinh như vậy.” Chu Chí Quốc hơi ngượng ngùng giải thích, anh cũng không biết mình làm có đúng hay không, đây là lần đầu tiên anh chăm sóc phụ nữ vào thời điểm này.
Tần Lâm mi mắt cong cong: “Có chai nước muối này thì em thoải mái hơn nhiều rồi, bụng cũng không đau nữa.”
Chu Chí Quốc giống như đã làm chuyện gì đó rất ghê gớm mà được khẳng định, khiến trong lòng anh có chút vui mừng.
Lúc ăn sáng, Tần Lâm có thêm một quả trứng luộc, Chu Hồng Tinh nhìn mà thèm, cô ta là loại người trong lòng có chuyện thì tuyệt đối không để qua đêm, “Anh, trứng gà của anh ở đâu ra vậy? Trong nhà, ông bà nội đều bị bệnh, cha mẹ cũng đều ở đây, anh cũng không chuẩn bị trứng gà hiếu thuận bọn họ, ngược lại cho vợ anh ăn, anh không sợ người ta nói anh bất hiếu à?”
Tần Lâm nói trước khi Chu Chí Quốc kịp mở miệng: “Tôi không khỏe, cho nên tôi bảo anh ấy sang nhà bên cạnh mượn cho tôi đó, tôi sẽ tự trả lại.”
Tần Lâm từng nghe nói có một số phụ nữ ở thời đại này sinh con xong cũng chưa chắc có cơ hội ở cữ, bọn họ phải lập tức xuống đồng làm việc.
Cho nên nếu cô nói dì cả đến không thoải mái thì không biết sẽ bị vùi dập như thế nào.
“Gả đến nhà chúng tôi hơn một năm, bản thân chị đã đẻ trứng chưa vậy, chị còn không biết xấu hổ nói mình sẽ trả lại trứng gà cho người ta?”
Sắc mặt Tần Lâm lạnh lùng lại thản nhiên, “Sáng sớm cô kiếm chuyện với tôi, là muốn bị mắng hay muốn bị đánh, hay là muốn ép tôi làm loạn đòi phân gia?”
Chu Hồng Tinh nghĩ đến chuyện mình từng bị cô đánh, sắc mặt thay đổi, cắn răng nửa ngày, không lên tiếng nữa.
Tần Lâm bóc trứng gà, trực tiếp nhét vào miệng Chu Chí Quốc, “Sáng sớm đã nghe tiếng quạ kêu, vừa xui xẻo vừa ảnh hưởng đến tâm trạng, em không muốn ăn nữa.”
Chu Chí Quốc bị nhét cả quả trứng gà vào miệng, nhất thời nói không nên lời.
Chu Hồng Tinh không nhịn được mà tức giận nói: “Chị nói ai là quạ đen?”
Tần Lâm còn không thèm năng mí mắt lên: “Nói cô chứ ai!”