“Con xem, đối với con thì những thứ này đều là bảo bối cả, nếu là bảo bối thì không thể chất đống lung tung như vậy được đúng không? Hơn nữa những thứ này còn bẩn như vậy, có phải cũng cần được lau sạch không?” Chu Chí Quốc đề nghị.
Anh không tin rằng, khi Phúc Bảo cần phải dọn dẹp lau chùi những thứ này thì cô bé vẫn sẽ mang đủ mọi thứ về nhà.
Khuôn mặt Phúc Bảo tràn đầy suy tư, một lúc sau mới nói: “Cha ơi, con thấy cha nói rất đúng! Vậy thì con có thể nhờ bà ngoại và các cậu giúp con dọn dẹp lau sạch được không?”
Chu Chí Quốc đồng cảm với mẹ vợ và mấy cậu em vợ, đứa nhỏ nghịch ngợm này thật sự biết cách kiếm việc cho bọn họ: “Bọn họ có thể giúp con, nhưng bọn họ... Không có mắt nhìn giống như con đâu, con quên mất chuyện bọn họ đã lén vứt bảo bối của con rồi à.”
Phúc Bảo chợt hiểu ra, lập tức từ bỏ ý định nhờ bọn họ giúp đỡ, lỡ như bọn họ không biết nhìn hàng rồi lén vứt bỏ toàn bộ bảo bối của cô bé thì sao?
“Cha mẹ có thể giúp con không?” Phúc Bảo ngập ngừng hỏi.
Sắc mặt Chu Chí Quốc hơi cứng lại, không thể hiện bất cứ cảm xúc nào mà hỏi ngược lại: “Cha mẹ đi học đi làm đều rất mệt rồi, con còn muốn cha mẹ làm việc giúp con nữa à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT