Bây giờ mọi người đều không có điều kiện tốt, những thứ có thể vứt đi, phần lớn đều không thể sử dụng được nữa, Phúc Bảo còn nhặt chúng về như bảo bối, trong nhà cũng bốc mùi rồi, cũng khó trách mẹ cô tức giận đến mức bốc hỏa.
Tần Lâm còn chưa kịp nghĩ ra lý do để vứt bỏ những thứ Phúc Bảo nhặt về, thì ông bà Chu đã trở về, khuôn mặt của bọn họ đều rất kỳ quái.
Nhìn thấy Phúc Bảo, ông Chu vẫy tay gọi cô bé đến, “Phúc Bảo, sao con lại đến nhà ông Cát và những người khác để nhặt phế liệu về vậy?”
Lúc ông Chu trở về, ông Cát còn tưởng nhà ông ấy xảy ra chuyện gì, cho nên để một đứa nhỏ ba tuổi đi nhặt phế liệu kiếm sống!
Phúc Bảo không vui sửa lại: “Ông cố ơi, con không phải nhặt phế liệu, con nhặt bảo bối đó!”
Ông Chu cười khổ nói: “Nhà người ta có bảo bối cũng không vứt ra ngoài đâu.”
Phúc Bảo rất kiêu ngạo nói: “Họ không nhận ra bảo bối, nhưng con nhận ra đó!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT