Mà ba đứa bé một lòng, Phúc Bảo đau lòng thì cảm xúc của hai đứa bé còn lại cũng không được tốt.
Hốc mắt Phúc Khang ửng đỏ, cậu bé lặng lẽ rơi nước mắt.
Phúc An nhìn thoáng qua Phúc Bảo, nhỏ giọng thút thít: “Chị đừng khóc… Chị đừng khóc!”
Cố Triều Lan thử kéo Phúc Bảo ra, bỗng nhiên Phúc Bảo gào lên khóc lớn hơn.
Cố Triều Lan hoảng sợ không dám chạm vào cô bé nữa, bà ấy thử sờ tay lên trán và lòng bàn tay của cô bé nhưng nhiệt độ trên người Phúc Bảo vẫn bình thường: “Có phải Bảo Bảo đói bụng rồi không?”
Phúc Bảo lắc đầu, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
Lúc này ông Chu và bà Chu đã đến trường, Chu Chí Quốc ở ngoài sân nghe thấy tiếng khóc thì vội vàng vọt vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play