“Cha!” Phúc An rưng rưng nước mắt nhìn anh, hai cánh tay nhỏ đã vươn ra muốn anh ôm cậu bé.
Chu Chí Quốc nhìn thoáng qua Tần Lâm, thấy cô không phản đối mới nhanh chân đến ôm Phúc An vào lòng mình.
Phúc An duỗi hai cánh tay để anh có thể nhìn thấy cánh tay đã đỏ bừng của cậu bé, miệng mếu máo, nước mắt đọng lại trên mi như chiếc quạt nhỏ, khổ sở tựa vào ngực Chu Chí Quốc.
Giờ phút này, linh hồn của người cha Chu Chí Quốc cũng bắt đầu bị đốt cháy rồi.
Anh nhìn hai cánh tay đã bị đánh đến mức đỏ bừng thì đau lòng không chịu được, Chu Chí Quốc thổi vào cánh tay cho cậu bé rất nhiều lần, sau đó lại nhìn Tần Lâm, muốn nói lại thôi: Con còn nhỏ, có thể từ từ dạy dỗ, cũng nên đánh nhẹ một chút, cánh tay đã đỏ hết lên rồi!
Trong lòng Tần Lâm rất khó chịu. Nếu bây giờ không dạy dỗ thì sau này Phúc An vẫn tiếp tục bắt rắn cho vào miệng mình.
Đúng vậy, con rắn là do tự Phúc An bắt được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play