Hai bên nói chuyện, Ngu San không hề có phản ứng gì nhưng sắc mặt của cô ta không khác gì phường nhuộm với đủ mọi màu sắc, cực kỳ khó coi.
“Chú Lục, dì Lục, chuyện của cháu và Kỳ Niên…” Ngu San còn chưa dứt lời đã bị mẹ Lục cắt ngang: “Dì nghe nói Bội Quân đang làm việc trong trại nuôi heo phải không? Dì muốn đi thăm con bé!”
Tần Lâm nói: “Đúng vậy ạ, mặc dù cô ấy là thanh niên trí thức từ thành phố xuống đây nhưng cũng là người yếu ớt, ngoại trừ lúc mới ra đồng làm việc vẫn thường xuyên khóc nhè ra thì bây giờ cô ấy đã quen với cuộc sống ở nông thôn rồi. Hiện tại cô ấy cũng giống như những thanh niên trí thức khác, góp một viên gạch vào công cuộc kiến thiết nông thôn. Để cháu đưa mọi người đi thăm cô ấy!”
Hiện tại có thể nói đại đội Thanh Sơn là đại đội đi đầu trong số mười mấy đại đội của huyện Mai Lũng cũng không phải nói quá, chỉ riêng trại nuôi heo này cũng được huyện phê duyệt cho đại đội Thanh Sơn, thư ký Trịnh trong huyện đã trực tiếp để người của lò gạch chuyển gạch đến cho đại đội Thanh Sơn.
“Trại nuôi heo này lớn quá!” Sau khi bước vào trại nuôi heo, cha Lục phát hiện trại nuôi heo này hơn các trại nuôi heo khác, bên trong đều là phòng gạch ngói.
Lục Kỳ Niên ngồi trên xe lăn, vẻ mặt cậu ta hơi ngượng ngùng, bởi vì cậu ta đã bị Chu Chí Quốc đánh gãy chân ngay nơi này, cho nên cậu ta không muốn nhìn thấy nơi này.
Lúc này Thẩm Bội Quân đang dọn rửa bên trong chuồng heo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play