“Lục Đạt!” Chu Văn Tường chỉ có thể ôm hận nghiến răng nghiến lợi, tự mình lên tiếng yêu cầu: “Cậu cũng là con rể của tôi, cậu cũng không thể kém hơn người ở nông thôn trồng trọt như nó đúng không? Cậu giúp tôi dạy cho bọn họ một bài học!”
Vẻ mặt Lục Đạt tràn đầy khó xử, từ chối nói: “Dì Chu, có lẽ dì còn không biết, Chu Chí Quốc từng là đội trưởng của cháu, còn có ơn cứu mạng với cháu, anh ấy là ân nhân cứu mạng của cháu, cho dù thế nào đi chăng nữa cháu cũng sẽ không ra tay với anh ấy, hơn nữa cháu cũng không đánh lại anh ấy.”
Lục Kỳ Niên đang muốn đứng dậy thì bị Lục Đạt giữ lấy, “Đến cháu đều không phải là đối thủ của Chu Chí Quốc thì tên phế vật như Kỳ Niên đi lên cũng chỉ có nước bị đánh thôi.”
Mặt của Lục Kỳ Niên đỏ bừng, muốn lên tiếng phản bác, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, nếu để cậu ta đi…….không phải là tự mình đưa đến cửa để bị đánh răng!
Chu Văn Tường hoàn toàn không biết Chu Chí Quốc chính là ân nhân cứu mạng của Lục Đạt, nếu như bà ta biết sớm hơn……..
Thẩm Bội Quân lại lần nữa bị Chu Văn Tường trừng mắt, bà ta cho rằng Thẩm Bội Quân nhất định biết chuyện này, nhưng lại không nói cho bà ta biết.
Ở đây bà ta có một cô con gái, một người chồng, hai người con rể tương lai và một đứa cháu trai, nhưng lại không ai giúp bà ta trút giận, không ai đứng ra bảo vệ bà ta, trong lòng Chu Văn Tường tràn ngập sự bi thương, tủi thân đến mức rơi nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT