Tưởng Tinh Nguyệt không thể nói ra nguồn gốc của năm trăm đồng này, không thể chứng minh chuyện năm trăm đồng của cô ta và năm trăm đồng trong miệng đám buôn người không phải là cùng một khoản tiền.
“...” Tưởng Tinh Nguyệt có chút luống cuống, chuyện này thật sự quá khác so với suy nghĩ của cô ta, mấy kẻ buôn người này con mẹ nó đều mù à? Ngay cả người cũng nhận lầm sao?
Khi Tưởng Tinh Nguyệt biết mình sắp bị kết án hơn mười năm tù thì thái độ lập tức thay đổi, bất chấp tất cả mà cô ta trực tiếp khai Tô Vân Vi ra, cũng nói rõ ràng chuyện năm trăm đồng tiền đến từ Tô Vân Vi.
Tô Vân Vi bị mời đến đồn cảnh sát, nhìn thấy Tưởng Tinh Nguyệt, cô ta bình tĩnh phủ nhận nói: “Đồng chí cảnh sát, quan hệ giữa tôi và Thanh niên trí thức Tưởng cũng không tốt cho lắm…
Cũng có thể nói, thanh niên trí thức chúng tôi đều không có quan hệ tốt với cô ta, tôi không biết tại sao cô ta lại kéo tôi vào, có lẽ... Bình thường tôi nói chuyện với cô ta rất không khách sáo chăng? Cho nên cô ta mới muốn tìm một người mình không vừa mắt nhất làm đệm lưng?”
Thái độ phủ nhận của Tô Vân Vi hoàn toàn chọc giận Tưởng Tinh Nguyệt, “Tô Vân Vi! Là cô muốn nhận được sự công nhận của Tần Lâm, cho nên mới dùng tiền mua chuộc tôi đến nhà họ Chu trộm đứa nhỏ, sau đó cô lại ra mặt tìm thấy đứa nhỏ, để cô trở thành ân nhân của nhà họ Chu, để Tần Lâm xem trọng cô hơn!”
Tô Vân Vi không hiểu tại sao Tưởng Tinh Nguyệt phải nói như vậy, cô ta buồn cười nói: “Thanh niên trí thức Tưởng, cô nói lời này quá buồn cười rồi, tôi cũng không phải có mâu thuẫn với nhà họ Tần giống như cô, mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Chu rất tốt, mối quan hệ giữa tôi và chị cả Lâm cũng rất tốt, tôi có cần thiết phải làm như vậy không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT