Triệu Văn Chính hết lần này đến lần khác móc mỉa Tần Lâm, nhưng lần nào cũng bị người khác dỗi lại, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất, nửa cười nửa không nói: “Vậy thì khó làm được, tôi cũng không giống như bí thư Tần không phải ra ruộng làm việc, chỉ cần ở trong bếp nấu cơm là được, ngày nào tôi cũng phải ra đồng làm việc, nếu ăn ít quá thì ngày mai không có sức để làm việc.”
Mẹ Phan bưng món cuối cùng đặt lên bàn, cố nén tức giận nói: “Tần Lâm nhà chúng tôi bận rộn cả buổi sáng chưa được nghỉ, chỗ thịt trên bàn này đều là do con bé bắt từ trên núi, từ dưới sống, từ hồ nước mang về. Con bé cũng là kỹ thuật viên nông nghiệp của xã, mấy ngày gần đây đàn lợn của đại đội sắp đẻ, suốt cả buổi sáng con bé đều phải chạy đi chạy lại. Trời nóng như vậy, con bé còn quanh quẩn ở trong bếp nấu nhiều món như thế này, mồ hôi con bé đổ ra cũng không ít hơn với những người làm việc trên đồng như mọi người đâu.”
Xa trưởng Hầu liên tục gật đầu nói: “Bà nói đúng! Sự cống hiến của Tiểu Tần thì ngoài người mắt bị mù ra, mọi người ở đây đều nhìn thấy!”
Phó xã trưởng Thường ăn mấy miếng thịt hươu kho, cả miếng thịt hươu đều không có một chút mỡ thừa nào, vừa mềm vừa tươi ngọt, ăn mấy miếng thì ông ấy vẫn không nhịn được muốn chảy nước miếng, thật sự quá thơm!”
“Tay nghề của Tiểu Tần chính là như này!” Phó xã trưởng Thường không có thời gian để nói, chỉ có thể giơ ngón tay để bày tỏ sự khen ngợi.
Triệu Văn Chính thấy ngay cả phó xã trưởng Thường đều lên tiếng khen ngợi Tần Lâm thì bản thân anh ta hoàn toàn không còn tự tin, không dám nói thêm gì nữa.
Người trên bàn ngay cả miệng đều không đủ để ăn, sao có thời gian rảnh để nói chuyện chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT