Giờ đây, Tần Lâm thấy rõ khuôn mặt của Chu Chí Quốc, đầu đinh cứng rắn, làn da màu đồng cổ, ngũ quan tinh xảo, hình dáng lập thể, dưới đôi lông mày ưu việt là một đôi thâm thúy mắt……
Đây là một khuôn mặt vô cùng hợp với thẩm mỹ của Tần Lâm, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã chạm vào đôi mắt âm lãnh của Chu Chí Quốc, như là ẩn giấu hai cái hầm băng, lạnh đến mức khiến cả người cô đều run lên, dọa cô nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.
Cô không muốn nhìn thấy cây gậy gỗ mà Chu Chí Quốc đang nắm chặt trong tay, Tần Lâm nghĩ tới kết cục của nguyên chủ trong sách thì một hơi lạnh lan từ chân lên đỉnh đầu khiến cô đột nhiên rùng mình một cái, trước mắt giữ được chân mới là quan trọng nhất.
Tần Lâm đem kết cục của nguyên chủ áp lên người mình thì hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt, nước mắt ấm ức muốn rơi nhưng lại không rơi, cô liều mạng chớp mắt để nước mắt không chảy xuống, “Ai nói với anh là em chạy trốn cùng người ta chứ?”
Khuôn mặt của Chu Chí Quốc tràn đầy châm chọc mà nhìn cô, thể hiện rõ sự tức giận, “Cô còn muốn phủ nhận sao?”
Tần Lâm tựa hồ muốn rút nước mắt trở về, nhưng lại chịu không được sự ấm ức lớn như vậy, nhất thời cô đúng là không khống chế được cảm xúc, khụt khịt mà nói: “Anh nói em có tính tình không tốt thì em nhận, anh nói em cố ý lăn lộn anh thì em cũng nhận, nhưng anh nói em chạy trốn cùng người khác thì em không nhận.”
Đối tượng chạy trốn cùng với nguyên chủ có vấn đề, nên hiện tại Tần Lâm phủ nhận thì cũng có nắm chắc khiến đối phương không dám nói thật.
Chu Chí Quốc tức tới bật cười, đã bị anh bắt tại trận như vậy mà cô vẫn còn dám phủ nhận sao?
Tần Lâm hàm chứa nước mắt mà nói với giọng nghẹn ngào: “Anh ta là do em gái Chu Hồng Kỳ của anh giới thiệu cho em biết, em gái anh khen anh ta ở trước mặt em, nói là nhà anh ta có điều kiện rất tốt, sẽ có biện pháp giúp gia đình các anh gỡ được cái “mũ địa chủ” xuống.
Cho nên em mới lấy lòng anh ta…… Hôm nay em và anh ta cùng đi vào trong huyện là muốn đi gặp cha mẹ của anh ta để nhờ cha mẹ anh ta hỗ trợ.
Em vì cầu người ta hỗ trợ còn mượn trong thôn không ít tiền……”
Thời gian quá gấp, Tần Lâm phải vắt hết óc mới bịa ra được lý do như vậy, miễn cưỡng có thể che được lỗ hổng.
Không biết Chu Chí Quốc có tin tưởng không.
Đương nhiên là Chu Chí Quốc không tin, trong mắt tràn đầy trào phúng, nói với giọng mỉa mai: “Cô sẽ có lòng hảo tâm như vậy sao?”
Tần Lâm vừa tức lại oán mà bật thốt lên: “Em không có lòng hảo tâm sao? Nếu em không có lòng hảo tâm thì em đã sớm đem chuyện anh không phải là Chu Chí An cử báo ra ngoài rồi, đến lúc đó cả nhà các anh cũng không được sống một ngày tốt lành!”