Hôm nay, Chu Chí Quốc đã cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, cơ thể không còn uể oải như trước, cũng không động một chút là buồn nôn nữa, chỉ là anh vẫn buồn ngủ, mí mắt luôn muốn đánh vào nhau, cực kỳ buồn ngủ…
Ông Chu thấy Chu Chí Quốc thức dậy còn chưa được bao lâu mà bây giờ đã ngáp.
“Đồng chí Chu Chí Quốc, cho dù đồng chí là đàn ông có triệu chứng thai nghén nhưng đồng chí cũng phải biết mình là đàn ông, người đang mang thai chính là vợ của đồng chí. Vợ cháu nấu cơm cho cháu, còn phải đi làm, mệt mỏi biết bao! Vất vả biết bao! Cháu nhìn lại mình xem! Cháu có thể giống…” Ông Chu mới nói được một nửa thì phát hiện Chu Chí Quốc đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi rồi.
Bà Chu ra hiệu cho ông Chu nói nhỏ một chút, bà ấy đến gần gọi Chu Chí Quốc về phòng nghỉ ngơi.
Chu Chí Quốc quay về phòng, đầu vừa đặt lên gối đã ngủ ngon. Ông Chủ ở bên ngoài thấy bà Chu đã đi ra thì bước lên mấy bước: “Nó thật sự ngủ rồi sao?”
Bà Chu gật đầu. Đây là lần đầu tiên bà Chu thấy tình huống thế này, nghĩ đến lại khiến bà ấy buồn cười. Không ngờ còn có thể nhìn thấy cháu trai trưởng của mình mang thai!
“Nó như vậy làm sao được, người khác nhìn thấy sẽ cười chê, Lâm Lâm cũng sẽ mệt mỏi.” Ông Chu chỉ cảm thấy một người đàn ông làm sao lại để người vợ mang thai chăm sóc mình như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play