Chị dâu cả Kiều nghe hiểu rồi, cô ấy hơi ngạc nhiên vì Tần Lâm biết làm người như vậy, cười nói: “Là em quá khách sáo rồi, Đồng Đồng, các con cảm ơn chị chưa?”
Tần Lâm nói: “Bọn họ rất ngoan, đều cảm ơn cả rồi, nhà tôi còn có việc, chúng tôi đi trước đây.”
Tần Lâm kéo Chu Chí Quốc đi, không thèm nhìn Kiều Đình Đình dù chỉ một lần.
Người vừa đi, Kiều Đình Đình có sắc mặt khó nhìn mà nói: “Chị dâu! Đều là người cùng một thôn, sao em có thể không biết xấu hổ nhận tiền lãi được chứ? Sao chị có thể để bọn nhỏ nhận lấy chứ?”
Chân trước cô ta không cho phép mấy đứa nhỏ nhận lấy, chân sau chị dâu cả Kiều để bọn nhỏ nhận lấy, đây không phải là tát vào mặt cô ta trước mặt Tần Lâm sao?
Chị dâu cả Kiều lại nói: “Năm xu cũng là tiền, người ta thật lòng cảm tạ, nhận cũng không sao cả.”
Kiều Đình Đình tự cảm thấy không còn mặt mũi, cô ta tức giận trở về phòng.
Tần Lâm rời khỏi nhà họ Kiều.
[Kiểm tra được ký chủ khiến đứa con do trời chọn mất mặt, nhận được một ngàn điểm tích lũy!]
Trong lòng Tần Lâm vừa mừng vừa sợ, như vậy cũng có thể kiếm điểm tích lũy?
Hai người về nhà, những người khác trong nhà họ Chu cũng đã xuống ruộng.
Chị em nhà họ Chu vốn thay phiên nhau ở nhà chăm sóc ông bà nội Chu cũng không thấy bóng dáng.
Vẻ mặt Chu Chí Quốc có chút khó nhìn.
“Không phải em ở nhà sao? Để em chăm sóc.” Tần Lâm nói.
Chị em nhà họ Chu đang ra oai phủ đầu với Chu Chí Quốc, ai bảo anh không chịu nghe lời bọn họ mà dạy dỗ Tần Lâm một trận?
Chu Chí Quốc có chút lo lắng.
Tần Lâm nhướng mày: “Anh còn sợ em ngược đãi ông bà nội anh à?”
Chu Chí Quốc ngượng ngùng, “Không phải, bọn họ vẫn chưa biết chuyện của anh và Chu Chí An, em đừng nói lỡ miệng.”
Chu Chí Quốc rất hiếm khi đến gặp ông bà nội, vì anh sợ bọn họ nhìn ra được rồi nóng giận xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tần Lâm cảm xúc lẫn lộn, anh quan tâm đến ông bà nội nhiều như vậy, thà cắt đứt tương lai cũng phải ở bên cạnh ông bà nội chăm sóc bọn họ.
Nhưng sau này ông bà nội của anh vẫn chết trong tay cha Chu và Lý Cầm.
“Em biết rồi, em sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.” Có cô ở đây, mấy người cha Chu đừng hòng hại chết ông bà nội anh.
Trong lòng Chu Chí Quốc có chút mềm mại, ôm cô vào trong lòng.
Nếu đây là giấc mơ, anh hy vọng...có thể tỉnh dậy muộn một chút.
Có lề mề hơn nữa thì Chu Chí Quốc cũng phải xuống ruộng làm việc.
Trong số người nhà họ Chu, ngoại trừ ông bà nội Chu ốm đau nằm liệt giường thì mọi người đều không có tư cách nghỉ ngơi ở nhà.
Chu Chí Quốc xuống ruộng, Khỉ Gầy từ bên cạnh chạy đến, “Anh Chu, chuyện vợ anh rốt cuộc là sao vậy?”
Chu Chí Quốc hút một điếu thuốc, dường như gương mặt lạnh lùng bị bao phủ bởi một tầng khói mờ khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc, “Hiểu lầm thôi.”
Khỉ Gầy há miệng, muốn nói với đức hạnh của người phụ nữ kia, trông không giống như hiểu lầm gì đó.
Nhưng nếu anh Chu cũng đã nói là hiểu lầm, nếu anh ấy lại phản bác, chẳng phải khiến anh Chu cảm thấy mất mặt hay sao?
Chu Chí Quốc chìm vào trạng thái im lặng đáng sợ, sau khi hút thuốc xong, anh nói: “Không phải nhà cậu có một cô em gái sao? Bảo con bé bình thường trông chừng Tần Lâm một chút.”