Lúc cha nguyên chủ còn sống, bởi vì cô ta là con gái cả, cho nên cô ta cũng rất được cưng chiều.
Nhưng từ sau khi cha nguyên chủ mất tích, cuộc sống trong nhà nguyên chủ liền xuống dốc không phanh.
Nguyên chủ từ con gái cả được cưng chiều, biến thành con gái cả phải chăm sóc người nhà, chăm sóc em trai em gái.
Nguyên chủ nhìn thấy Kiều Đình Đình sẽ nghĩ đến bản thân lúc trước.
Cô ta vô cùng ghen tị với Kiều Đình Đình, ghen tị đến mức chẳng phân biệt được thị phi, điên cuồng nói chuyện thị phi của Kiều Đình Đình, nói xấu Kiều Đình Đình sau lưng.
Có rất nhiều người trong thôn ghen tị với Kiều Đình Đình như nguyên chủ, nhưng những người nịnh bợ kết giao với Kiều Đình Đình càng nhiều hơn.
Những lời mà nguyên chủ nói đều truyền đến tai Kiều Đình Đình.
Kiều Đình Đình là người được sáu anh trai cưng chiều.
Cho nên, nguyên chủ bị mấy anh trai của Kiều Đình Đình đánh không ít.
Kiều Đình Đình chính là nữ chính trong sách gốc.
Nguyên chủ ghen tị với Kiều Đình Đình như vậy, nhưng cô ta không biết, mặc dù chuyện gì cô ta cũng kém Kiều Đình Đình, nhưng có một điểm cô ta lại mạnh hơn Kiều Đình Đình.
Đó chính là nguyên chủ được gả cho người Kiều Đình Đình thích.
Hoặc là nói, trước khi sống lại, Kiều Đình Đình rất thích Chu Chí Quốc, thích đến mức độ có thể nói là yêu đương mù quáng.
Không giống với những người khác có lẽ thích Chu Chí An, Kiều Đình Đình thích Chu Chí Quốc.
Trong sách gốc Chu Chí Quốc từng cứu Kiều Đình Đình, vì vậy Kiều Đình Đình sinh ra lòng ái mộ đối với Chu Chí Quốc.
Chỉ tiếc khi đó, Chu Chí Quốc đã cưới nguyên chủ.
Kiều Đình Đình chịu cho nguyên chủ vay tiền, chỉ sợ cũng vì cô ta nhìn ra nguyên chủ muốn bỏ trốn.
Tần Lâm có chút cạn lời, nguyên chủ tự cho mình thông minh, trên thực tế đã có vài người nhìn ra cô ta có ý định bỏ trốn.
Nhà trưởng thôn Kiều nhiều con trai, phòng trong nhà cũng nhiều, sân vườn ngăn nắp chỉnh tề.
Lúc này, những người còn lại trong nhà họ Kiều đều đã xuống ruộng làm việc, chỉ có Kiều Đình Đình và mấy đứa nhỏ ở trong viện làm việc vặt.
“Đình Đình!” Tần Lâm chào hỏi.
Kiều Đình Đình ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Lâm, cũng nhìn thấy Chu Chí Quốc bên cạnh Tần Lâm, nhất thời ánh mắt trở lên ảm đạm.
Anh Chu tốt như vậy, sao lại cưới loại phụ nữ như Tần Lâm chứ?
“Tôi đến trả tiền cho cô.” Tần Lâm nhìn ra tiếc nuối trong mắt đối phương.
Trong lòng cô có vài phần đắc ý khó hiểu, người đàn ông mà nữ chủ thích, bây giờ đã là của cô.
Loại tâm lý nhân vật phản diện này… Có phải không nên hay không?
Kiều Đình Đình là người duy nhất chủ động cho nguyên chủ vay tiền.
Lúc trước Tần Lâm lại dựa vào bản lĩnh cướp một cơ duyên của cô ta, cho nên cô có ý định bù đắp cho nữ chủ một chút.
Cô hào phóng cho Kiều Đình Đình năm xu tiền lãi.
“Tôi không cần tiền lãi.” Kiều Đình Đình không thèm chiếm lợi của Tần Lâm.
Tần Lâm cũng không miễn cưỡng, chia năm xu cho năm cháu trai, cháu gái của Kiều gia, “Cô không muốn, cho mấy cháu trai, cháu gái cô đổi kẹo ăn cũng được mà.”