Chu Hồng Kỳ có chút hối hận, thời gian cô ta chăm sóc ông bà nội là nhiều nhất, chuyện đưa cơm đều do cô làm, lúc đầu trong tay ông bà nội còn có chút đồ anh trai cho, cô ta cũng xem như chăm sóc tận tâm, đến khi cô ta dỗ dành lấy hết đồ trong tay ông bà nội thì cô ta cũng không còn tận tâm như trước nữa, còn thường xuyên nuốt riêng đồ anh trai cho ông bà nội.
Nếu cô ta chăm sóc ông bà nội thật tốt, nếu ông bà nội thật sự có vàng, có lẽ sẽ nói cho cô ta biết? Cho dù không nói cho cô ta biết, cũng sẽ để lại một ít cho cô ta đúng không?
“Tình trạng bây giờ của cha con, nếu còn không đưa ông ấy đến bệnh viện thì có khi không giữ được chân của ông ấy nữa đâu.” Lý Cầm nhìn chằm chằm Chu Chí Quốc.
Chu Chí Quốc cảm thấy không khỏe, anh không muốn đáp lại.
“Chu Chí Quốc!” Lý Cầm thấy anh không lên tiếng, bà ta càng thêm nóng giận.
Chu Chí Quốc mở to mắt, hai ngày không ngủ khiến đáy mắt anh đỏ ngầu, sắc mặt âm trầm, “Từ đầu đã không có vàng gì đó, mấy người muốn tôi nói gì?”
Lý Cầm hoàn toàn không tin lời của anh, chỉ nghi ngờ anh muốn nuốt riêng mấy thứ này, bà chất vấn: “Nếu không có vàng, bọn họ sẽ hỏi chúng ta đòi vàng à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play