Trước khi Kiều Đình Đình kịp mở miệng thì Tần Lâm lại bổ sung: “Lúc tôi nhặt được bút máy này, có vài người cũng nhìn thấy, không biết lúc cô nhặt được bút máy, có ai ở bên cạnh nhìn thấy không?”
Gương mặt Kiều Đình Đình giống như rất ngạc nhiên: “Tôi không nhặt được bút máy này, tôi chỉ chuyển giúp anh Chu thôi!”
Đáy lòng Tô Thất dâng lên sự thất vọng khiến anh ta khó thở: “Nhưng lúc đó cô lại không nhắc đến đồng chí Chu.”
Mục Tĩnh Dao giễu cợt nói: “Cô cố ý gạt chúng tôi, cô nói cô đã nhặt được bút máy, cô khiến Trình Hạc Linh xem mình như ân nhân, còn khiến anh ấy tặng phiếu xe đạp đến nhà các người!”
Sắc mặt Kiều Đình Đình lúc trắng lúc xanh, cô ta không biết làm sao, ánh mắt mờ mịt, bất lực nhìn về phía Trình Hạc Linh, trước kia anh ta sẽ luôn bảo vệ cô ta.
“Anh Trình, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy nhặt được của rơi trả lại cho người bị mất là việc mà mọi người đều nên làm nên tôi mới không nhắc đến anh Chu… Không phải tôi cố ý.”
Trong mắt Trình Hạc Linh có sự thất vọng, đau lòng: “Cô nên nói cho tôi biết người thật sự nhặt được cây bút máy này là ai, mà không phải…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT