Bà Chu kéo tay Tần Lâm lại, hốc mắt đã ửng hồng, bà ấy tự trách mình nói: “Tiểu Lâm, trước kia Chí Quốc bị ông bà dạy thành quá ngốc rồi. Lúc đó ông và bà sợ đứa nhỏ này lớn lên bên cạnh ông bà thì không thân thiết với cha và em trai nó nữa, cho nên trước mặt đứa nhỏ này, ông bà chỉ nói những lời có ích về cha nó, nói tốt về em trai nó. Ông bà tưởng làm như vậy thì tình cảm cha con, tình cảm anh em giữa họ sẽ không có gì ảnh hưởng, sau này ông bà có mất rồi thì Chí Quốc vẫn còn cha và em trai làm bạn. Thế nhưng không ngờ… Ông bà không ngờ…”
Bà Chu không khống chế được nước mắt, bà ấy giơ tay lên lau nước nước, bà Chu muốn muốn nói những lời này cho Tần Lâm nghe, không bằng nói bà ấy càng muốn nói những lời này cho Chu Chí Quốc nghe.
Trước đây bà ấy đã tạo nên một giấc mộng đẹp cho cháu trai, bây giờ cũng là bà ấy tự tay mình đánh tan giấc mộng đẹp này.
Trong lòng Tần Lâm vừa chua xót vừa khó chịu, cũng vừa đau lòng.
Trong truyện gốc, lúc Chu Chí Quốc từ từ phát hiện những lời nói dối thiện ý của bà mình, không biết anh đã khó chịu đến mức nào, đau đớn cỡ nào?
“Đây là những thứ mà ông bà giữ lại cho cháu, như vậy ông bà mới yên tâm, mới không có tiếc nuối.” Bà Chu kiên định nói.
Ông Chu cũng nói: “Ông không nói đây là đền bù tổn thất gì đó, cháu là đứa cháu ông bà đã nuôi lớn, cũng là người ông bà quan tâm nhất, ông bà càng không vì người khác mà đền bù tổn thất cho cháu, ông bà chỉ muốn chuyển những vật này lại cho người mà chúng ta quan tâm nhất.
Tần Lâm vốn dĩ đã bị bầu không khí (vàng thỏi) này làm cho cảm động, bây giờ cô lại càng bị những lời nói của ông Chu làm cảm động.
Ông Chu đúng là quá cẩn thận, ông ấy đã suy tính mọi mặt vì Chu Chí Quốc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT