Cả ngày nay Nguyên Hoắc còn chưa ăn cơm nên không thể khống chế được.
“Tôi mang đến chợ đen bán giúp cô.”
Vừa nghe anh ấy nói câu này thì trong lòng Tần Lâm có cảm giác ‘rẽ mây thấy mặt trời’ rồi.
Lúc Tần Lâm mang nồi đất và hộp cơm trống không trở về, vẻ mặt cô rất buồn bực.
[Đó thật sự là con chó trung thành của Kiều Đình Đình kia sao?”
[Ký chủ, không thể giả được.]
[Anh ta vừa nói sẽ bán đồ giúp ta nhưng lại nói không phải bây giờ, còn cầm nhiều đồ của ta như thế mà không trả tiền cho ta, cũng không trả phiếu nào, nếu so với những người khác… Có phải ta đã bị lừa rồi không?”
Tần Lâm càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, chỉ sợ tên Nguyên Hoắc này là sói mắt trắng muốn lừa một cô gái nông thôn ‘ngây thơ lương thiện’ lại ‘không có nhiều kinh nghiệm sống’ như cô đây mà.
Tần Lâm muốn bỏ cuộc giữa đường: [Chỉ sợ hạng người như chó trung thành thế này chỉ thuộc về nữ chính, nếu đổi thành ta thì biến thành sói mắt trắng rồi.]
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT