Sau khi kết thúc tiệc liên hoan, Tô Đào rời khỏi nhà hàng.
Lúc nãy cô bận tiếp một cuộc điện thoại nên nhóm nhân viên đã ra về trước. Thế nên khi cô ra đến cửa, phía bên này đã chẳng còn ai. Đang định gọi xe thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói, “Làm phiền cô một chút.”
Tô Đào ngoảnh đầu lại, nom người này có hơi quen mắt.
Cô cố gắng lục lại trí nhớ, hình như anh ta là người đứng cạnh Trần Gia Hữu khi nãy.
“Có chuyện gì thế?” Cô chần chừ lên tiếng.
Lâm Hưng Văn mỉm cười, đưa tay chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn, trông cũng khá giống người quan tâm đến hình tượng bên ngoài.
Thấy anh ta chuẩn bị lên tiếng tự giới thiệu, Tô Đào nghiêng đầu nhìn.
Tuy Lâm Hưng Văn rất muốn giới thiệu bản thân cho đàng hoàng, nhưng tối nay anh ta hơi quá chén, ý thức chẳng còn mấy tỉnh táo, nói chuyện cũng lộn xộn, mang cho người ta một cảm giác rằng… Đây là một tên sâu rượu lảm nhảm luôn mồm.
Anh ta cũng muốn giữ phong độ lắm chứ, nhưng mùi rượu nồng nặc trên người lại không sao giấu được.
Cuối cùng.
Anh ta ngại ngùng lấy điện thoại ra, hỏi ý cô, “Hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé?”
Lòng vòng hồi lâu, hóa ra mục đích của anh ta nằm ở đây.
Tô Đào, “…”
Tuy hiện giờ cô đang độc thân, nhưng cô không sa đọa đến mức cảm thấy hứng thú với một tên ma men.
Tô Đào đang tính từ chối khéo, sau lưng lại vang lên giọng nói đầy hờ hững của đàn ông.
“Phiền hai người một chút…”
Chất giọng của người đàn ông cực kỳ êm tai, trong trẻo như dòng suối len lỏi trong khe núi.
Nãy giờ chịu trận nghe tên ma men này lải nhải cả buổi trời, âm thanh xuất hiện đầy bất ngờ này lại khiến người ta cảm thấy mong đợi.
Tô Đào xoay người.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng tựa vào chiếc Mercedes màu đen, đốm lửa nhỏ lập lòe ánh sáng màu vàng cam giữa mấy đầu ngón tay.
Gió đêm hây hẩy, anh gảy nhẹ tàn thuốc, bờ môi phả ra một vòng khói vấn vít. Làn khói trắng xám lãng đãng quanh gương mặt anh, nhất thời không thể nhìn rõ cảm xúc.
Thấy hai người đồng loạt nhìn sang, Trần Gia Hữu dụi tắt điếu thuốc, rồi ném vào thùng rác.
Anh mở cửa xe, nói với Tô Đào, “Tiện đường, để tôi tiễn cô một đoạn nhé?”
Đôi mắt Tô Đào sáng ngời.
Phải công nhận một điều, 1401 quả là một người nhiệt tình.
Bởi vì lúc này đây cô cực kỳ bối rối, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt mà thôi.
Dù sao thì cãi nhau với một tên ma men vẫn sẽ có khả năng rủi ro cao.
Cô không thích giao lưu với ma men, chính là vì sợ những người bị men rượu điều khiển sẽ làm ra những hành vi không thể kiểm soát.
Tô Đào bước về phía trước vài bước, cảm kích hấp háy đôi mắt nhìn Trần Gia Hữu, “Cám ơn anh nhé.”
Người đàn ông mở cửa xe, ra hiệu bảo cô ngồi vào.
Thấy Tô Đào đã yên vị trên xe, Lâm Hưng Văn nhìn về Trần Gia Hữu với ánh mắt không thể nào tin được.
Ý gì đây?
Muốn nẫng tay trên à?
Trần Gia Hữu bước đến, nhìn về phía anh ta, lên tiếng, “Sao còn chưa chịu về nhà?”
Lâm Hưng Văn bực bội, “Cậu có ý gì hả?”
Trần Gia Hữu, “Cậu say rồi, đừng dọa con người ta.”
Lâm Hưng Văn cũng biết tối nay mình uống hơi nhiều.
Nhưng mà… anh ta vẫn thấy chuyện này có gì đó sai sai.
Lâm Hưng Văn định nói thêm gì đó, nhưng Trần Gia Hữu không cho anh ta cơ hội này. Anh xoay gót, ngồi vào xe, bỏ lại một mình Lâm Hưng Văn đứng đó ngẫm lại nhân sinh.
…
Trần Gia Hữu đã gọi lái xe thuê.
Anh tài xế ngồi phía trước tập trung lái xe, người đàn ông ngồi cạnh cô lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, Tô Đào không kìm được lén đưa mắt nhìn anh.
Nhìn từ góc độ này, sống mũi người đàn ông vừa cao vừa thẳng, hàng mi cong dài, bờ môi rất đẹp. Rõ ràng anh là một người lạnh lùng, nhưng trong giờ phút nghỉ ngơi yên tĩnh này, hai cánh môi mỏng lại ánh lên một màng ẩm, rất thích hợp để đặt một nụ hôn lên đó.
Ngay khi nhận ra suy nghĩ lệch lạc của mình, Tô Đào vội vàng cảnh cáo bản thân.
Cô đúng là quá đáng thật, đã đi nhờ xe người ta mà còn có suy nghĩ không đứng đắn với người ta nữa.
Đương lúc Tô Đào tự kiểm điểm bản thân, người đàn ông chầm chậm mở mắt ra.
Anh đưa tay gỡ cặp mắt kính gọng vàng đang vắt ngang sống mũi xuống.
“Tối nay cậu ta uống hơi nhiều, nhưng không hề có ý xấu, cô đừng để trong lòng.” Trần Gia Hữu lên tiếng.
Tô Đào nhận ra anh đang nói chuyện với mình, “À… không đâu, tôi còn phải cám ơn anh đã giúp tôi giải vây, nếu không tôi cũng chẳng biết phải làm sao với anh ta.”
Trần Gia Hữu, “Nhưng tình huống như thế quả thật rất nguy hiểm, lần sau nếu cô còn gặp phải mấy tên ma men dây dưa thế này, cứ nói rằng bạn trai cô đang ở gần đây, đồng thời nhanh chóng liên lạc với anh ấy.”
Tô Đào ngơ ngác, mím môi nói, “Có thể đổi cách khác không?”
Trần Gia Hữu nhìn sang, “Sao?”
Tô Đào, “… Tôi làm gì có bạn trai.”
Nghe thấy thế, người đàn ông bật cười khe khẽ, trả lời lại, “Thế thì bịa ra một người.”
“…”
Thấy Tô Đào không nói lời nào, anh đưa tay cởi cúc áo đầu tiên trên cổ áo sơ mi, thong thả hỏi, “Cô không biết nói dối sao?”
Trong xe hơi nóng, hai người không ngồi gần nhau cho lắm.
Tô Đào quan sát động tác của anh, câu trở lời cũng hời hợt, “Cũng bình thường.”
Sau đoạn hội thoại ngắn ngủi, người đàn ông lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Tô Đào hạ kính xe xuống, để mặc cho luồng không khí mát mẻ tràn vào.
Đêm nay cô cũng có uống vài ly, thế nên câu trả lời trong tình trạng hoa mắt váng đầu cũng chẳng mấy rõ ràng.
Cô tựa đầu sang một bên, nghĩ đến tin nhắn vừa nãy của Ragin.
Cô vẫn chưa trả lời anh, nhưng lại không biết phải nói gì.
Theo như cô hiểu, thì tin nhắn đó hẳn là đòn phản kích của Ragin.
Xét cho cùng lần này xem như cô đã dồn hết “vốn liếng” vào người đàn ông này, nội dung nói chuyện đều theo chiều hướng hài hước chứ không hề quá trớn, hai người cũng có thể xem là bạn tâm giao qua mạng.
Bất tri bất giác, chuyện này gần như đã trở thành một thói quen của cô.
Thường xuyên trò chuyện với một người, lâu dần chúng ta sẽ trở nên ỷ lại.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng khu chung cư.
Tô Đào và Trần Gia Hữu cùng bước xuống xe. Hai người sánh vai đi đến cửa thang máy, đúng lúc gặp được một cư dân cũng sống trong tòa nhà này.
Người nọ dẫn một chú Poodle từ trong thang máy bước ra. Thấy hai người bọn họ đi tới, người nọ thân thiết chào hỏi, “Về rồi à?”
Tô Đào đáp lại, “Vâng, về rồi ạ.”
Người kia thoáng nhìn hai người, trong mắt ánh lên vẻ trêu chọc, dường như cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không được bình thường.
Tô Đào sờ chóp mũi, đành đi theo vào trong thang máy.
Hình như người đó hiểu lầm gì rồi thì phải, cô thấy ánh mắt của chị ta có gì đó là lạ.
Thang máy lên đến tầng 14, Trần Gia Hữu nhấc chân định bước ra ngoài, Tô Đào chợt gọi với anh lại, “Anh Trần này.”
Trần Gia Hữu xoay người.
Tô Đào cong cong đôi mắt, giơ tay cao ngang mặt, cười tủm tỉm vẫy tay chào tạm biệt anh, “Cám ơn anh hôm nay đã đưa tôi về nhà.”
“Nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.”
Trần Gia Hữu nheo mắt, nhìn cô chăm chú.
Biểu cảm lúc này của cô trái lại cực kỳ giống loài vật nhỏ ấy.
Đến khi Tô Đào về đến nhà, đồng hồ đã gần điểm mười một giờ. Cô nhanh chóng rửa mặt thay đồ, sau đó bắt đầu trò chuyện với Ragin.
Không biết giờ này Ragin đã ngủ hay chưa, cô vội vàng gửi tin nhắn cho anh.
Đào mật: Anh ngủ chưa?
Ragin: Vẫn chưa.
Ragin: Còn cô.
Đào mật: Tôi vừa về đến nhà.
Ragin: Khuya thế này mới về đến nhà, xem ra tối nay chắc cô đã có một buổi hẹn hò vui vẻ.
Đào mật: … Hẹn hò thì không có, chỉ liên hoan với đồng nghiệp thôi, giữa đường còn bị một tên ma men chặn đường nữa.
Ragin: Thế bây giờ cô đã về nhà an toàn rồi chứ?
Đào mật: Tôi về nhà rồi, tình cờ gặp được hàng xóm dưới lầu nên đi quá giang xe của anh ấy.
Lúc này, tin nhắn trả lời của Ragin hơi chậm.
Ragin: Hàng xóm?
Đào mật vui vẻ đáp lại: Một anh hàng xóm cực kỳ đẹp trai.
Ragin: Đẹp trai lắm à.
Đào mật: Dựa theo ánh mắt đã duyệt vô số trai đẹp suốt bao năm nay của tôi, thì đây là người đẹp trai nhất tôi từng gặp, có điều…
Thấy cô ngắc ngứ, Ragin lại hỏi: Sao?
Đào mật: Trông lạnh lùng, xa cách quá, nom rất khó làm thân.
Ragin dường như rất có hứng thú với lời nhận xét của cô.
Ragin: Thế đây có tính là trông mặt bắt hình dong không?
Mặt Tô Đào đỏ bừng, hình như cô vừa mới thốt ra lời không nên nói rồi.
Đào mật: Hình như là thế, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Ragin: Cô xin lỗi tôi làm gì, tôi chỉ đùa thôi, cô đừng để trong lòng.
Tối nay Tô Đào có uống vài ly, nên cũng bạo hơn ngày thường.
Đào mật: Nếu có cơ hội được làm người yêu với kiểu người đẹp trai thế này hẳn là rất hạnh phúc, mỗi ngày rời giường mà được ngắm nhìn gương mặt ấy cũng sẽ thấy vui cả ngày.
Ragin rất lịch sự thảo luận với cô về chủ đề này, tựa như đang trò chuyện với một cô nhóc con, trả lời đầy bao dung: Thế cô có muốn thử không?
Đào mật: Không.
Ragin: Hửm?
Đào mật: Tôi thậm chí còn chẳng biết người ta đã có “chậu” hay nữa…
Ragin: Thế thì lần sau cô có thể hỏi xem sao.
Đào mật: Ý kiến hay đó.
Tô Đào nhắn thì nhắn thế, nhưng cô không có ý định làm thật.
Ragin không trả lời lại tin nhắn này, cô thấy về điểm này thì Ragin rất hợp với mình.
An ủi lẫn nhau qua mạng cũng giống như một củ khoai nướng ấm áp trong mùa đông, tựa như một ly nước cam ngọt ngào giữa trưa hè, hai người dù có cảm tình với nhau, nhưng cũng không bao giờ vượt quyền đi quá sâu vào cuộc sống ngoài đời của đối phương.
Tô Đào thấy cảm giác này rất đỗi kỳ diệu, tựa như mình có thêm một người bạn thân có thể tâm sự với nhau bất cứ chuyện gì.
Nhưng đối với cô, biểu hiện của Ragin có vẻ như hơi trầm tĩnh quá mức. Thỉnh thoảng, Tô Đào còn cảm giác được rằng, đẳng cấp của anh vượt xa cả cô.
Thế nên hiện giờ cô vẫn chưa thể hiểu hết được con người của anh.
…
…
Hôm sau, Thích Tư lại đến studio của cô.
Hiển nhiên, cô nàng không hề biết vụ ồn ào hôm trước.
Tô Đào có hơi khó xử không biết phải làm sao.
Cô là người làm ăn, phải có tố chất chuyên nghiệp, không nên thọc mạch với khách hàng những chuyện như thế. Nhưng xuất phát từ đáy lòng của bản thân, cô thật tình không đành lòng nhìn cô nhóc này bị lừa gạt.
Tô Đào ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định nghe theo con tim mình mách bảo.
Nếu một cuộc hôn nhân đã định rằng không hạnh phúc, thế thì không cần phải tiếp tục nữa.
Mong muốn ban đầu khi mở studio này của cô chính là, hy vọng được nhìn thấy những nụ cười hạnh phúc của các cô gái. Nhưng bây giờ, nụ cười trên gương mặt của Thích Tư đã không còn hạnh phúc như xưa.
Cô nàng như đang mất mát vì Thư Thần không đến lựa áo cưới cùng mình.
Cuối cùng Tô Đào không nhịn được nữa, lên tiếng, “Cho cô xem cái này.”
Cô cho cô nàng xem video giám sát ngày hôm đó ở studio.
Quả nhiên.
Vừa xem xong, sắc mặt Thích Tư thoắt cái biến sắc.
Cô nàng đứng bật dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Anh ta… anh ta lại dám gạt em.”
Tô Đào vốn định an ủi, nhưng không sao thốt thành lời.
Vì cô biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng.
Đưa mắt nhìn Thích Tư thất hồn lạc phách rời đi, Tô Đào chỉ biết thở dài.
Cô tiện tay cầm điện thoại lên, không ngờ vừa chứng kiến bi kịch của người khác xong, giờ đây bản thân mình lại rơi vào bi kịch.
— Mẹ yêu: Bên dì út vừa tìm được một mối khá được, con muốn gặp không?
Đào mật: Không ạ.
Mẹ yêu: Chắc chứ?
Đào mật: ?
Mẹ cô gọi thẳng sang.
Tô Đào đối phó một buổi trời, cuối cùng vì thương người mẹ khổ tâm của mình, cô đành dùng dằng xuất phát đến địa điểm gặp mặt.
Mẹ cô không hẳn là giục con gái lấy chồng, chẳng qua bà thấy thái độ của Tô Đào về hôn nhân quá tiêu cực.
Con gái nhà người ta dù không kết hôn thì ít ra vẫn có người yêu. Ai mà ngờ, Tô Đào xinh đẹp là thế, người theo đuổi cũng không ít, nhưng cô thấy ai cũng chướng mắt, lúc nào cũng một thân một mình.
Mẹ yêu thiếu điều chỉ muốn truyền thụ hết tất cả kinh nghiệm yêu đương lại cho cô, không tranh thủ hãy còn đang trẻ trung mà yêu đương, chờ đến lúc già rồi thì trai đẹp nó cũng chẳng thèm chờ mày đâu.
Trước đó Tô Đào từng bộc bạch suy nghĩ không muốn kết hôn của mình, dọa Cảnh Mai sợ chết khiếp, lúc bấy giờ bà mới bắt đầu sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô.
Xung quanh không tìm được đối tượng cũng chẳng sao, bà có quan hệ rộng, lúc nào cũng có thể tìm được “mối” ngon cho cô.
Tô Đào ngoài miệng vui vẻ đồng ý, nhưng thực ra chẳng mấy xem trọng chuyện này.
Sau khi tan làm, cô vẫn mặc chiếc váy liền viền lá sen mình mặc ban sáng, không đeo trang sức, mặt mộc không chút phấn son đi đến nhà hàng đã hẹn trước.
Đến nơi, Tô Đào phát hiện ra mình đến sớm năm phút, cô không nhịn được thầm khen ngợi bản thân.
Ừm, điều này chứng tỏ rằng cô rất xem trọng buổi gặp mặt này.
Đang định chụp một tấm gửi cho Cảnh Mai để báo rằng cô đã đến chỗ hẹn, cho bà thấy thái độ nghiêm túc của mình.
Không ngờ, cô vừa mở camera lên, bất ngờ phát hiện phía cửa sổ bên kia có một bóng người khá quen mắt.
Nhà hàng Tây này nằm ở một vị trí khá yên tĩnh, trong nhóm nhân viên phục vụ mặc vest đuôi tôm đi qua đi lại, người đàn ông mặc vest trắng cực kỳ nổi bật, mái tóc đen như gỗ mun, ngồi chếch phía đối diện cô.
Trời sao lấp lánh trong đêm, ánh đèn hắt xuống những chùm tia sáng xinh đẹp, vẽ nên một bầu không khí đầy lãng mạn trong nhà hàng.
Tô Đào đặt điện thoại xuống, hóng hớt nhìn về phía bên kia.
Đúng là Trần Gia Hữu.
Anh ngồi ở nơi đó cực kỳ nổi bật.
Rõ ràng là một người đàn ông đầy ắp vẻ kiêu ngạo, toàn thân toát ra hơi thở không gần nữ sắc.
Nhưng ngồi đối diện anh lại là một cô gái với dáng người nóng bỏng trong chiếc váy cổ chữ V màu đỏ.
Tô Đào như vừa tiếp nhận một thông tin cực kỳ ghê gớm, chuyện này đã chứng minh phỏng đoán của cô trước đó, người đàn ông như anh thì chắc hẳn không thể thiếu gái đẹp vây quanh.
Đầu ngón tay cô lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
Đào mật: Xem ra trước đó tôi đoán không sai, anh chàng hàng xóm kia rất có duyên với phái nữ.
Lúc ấy cô chỉ lo cúi đầu nhắn tin, không để ý ngay khi cô vừa gửi tin đi, điện thoại đặt trên bàn của người đàn ông ngồi phía bên kia chợt rung lên.
Anh liếc nhìn màn hình, sau đó nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên.
Ragin: Sao thế?
Đào mật: Hu hu, tôi hết hy vọng rồi, bạn gái người ta xinh đẹp sexy quá trời. Tôi là con gái mà nhìn còn thích nữa là! Thôi, tôi xin đầu hàng.
Đào mật: *Khóc lóc*
Vài giây sau.
Ragin khẽ cười, trả lời: Mới đó mà đã từ bỏ nhanh thế?
***
Tác giả:
Đào mật: Em giả vờ khóc đấy.