Tô Tranh ở lại nhà cô chơi vài ngày, sau đó cậu bảo phải về nhà sớm để chạy deadline trả bản thảo.
Tô Đào, “Sao em không ở lại nhà chị chơi thêm một thời gian, lần nào cũng chỉ ở có vài ngày rồi lại đi ngay.”
Tô Tranh, “Đồ đạc em để ở nhà cả, không đi lâu được.”
Tô Đào, “À đúng rồi, vài bữa nữa chẳng phải ba mẹ sẽ ra ngoài du lịch sao, tới lúc đó em đến nhà chị ở nhé. Bình thường chị ở một mình chán lắm, em sang đây chơi với chị cho đỡ buồn.”
Nhìn vẻ mặt do dự của Tô Tranh, cô lại vờ hắng giọng nói thêm vào, “Quan trọng nhất là, em đến đây có thể giúp chị nấu cơm. Bình thường chị toàn ăn đại cho qua bữa, nếu có em thì lại khác. Em nấu ăn ngon như thế, nếu không có chỗ phát huy thì đúng là đáng tiếc.”
Nghe đến đây, Tô Tranh mới lộ ra nụ cười, “Em biết ngay mà, chắc chắn là chị không chịu ăn cơm đầy đủ rồi.”
“Đúng vậy, nên chị mới cần em giúp đây.” Tô Đào chân thành nói, “Đến lúc đó em nhớ đến đấy, không cho phép em không nhận điện thoại của chị.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play