Vùng ngoại ô phía Bắc Bắc Kinh, một trang viên tư nhân có diện tích mấy nghìn mét vuông nằm trên sườn núi Bắc Sơn, lúc này là giữa mùa đông, phong cảnh núi non phủ đầy tuyết nằm dưới chân núi, dòng sông uốn khúc giữa núi rừng trong vắt như thấy đáy, phảng phất một màu xanh ngọc xuyên qua tuyết trắng.
Phí Thanh Tự đang ngồi trong nhà kính, vẻ mặt nhàn nhạt, lặng lẽ ngắm nhìn dãy núi tuyết phía xa, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà trong tay. Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phí Thanh Tự đã quen với tiếng bước chân này, không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Đối phương không lên tiếng, đột nhiên đứng ở phía sau anh ta, duỗi tay ra, che mắt anh ta.
Khóe môi Phí Thanh Tự hơi cong lên, nụ cười nuông chiều dung túng, giả vờ tức giận: "Bao nhiêu tuổi rồi còn cùng anh chơi trò trẻ con như vậy?"
"..." Phí Lan Nhân bất mãn bĩu môi, hai cánh tay thon dài ôm lấy cổ Phí Thanh Tự, nũng nịu nói: "Thật nhàm chán, anh không thể giả vờ như không biết là em sao?"
Phí Thanh Tự không còn cách nào với cô em gái lúc thì chín chắn phóng khoáng lúc lại trẻ con đáng yêu này, bất đắc dĩ nói: "Vậy lần sau anh sẽ cố gắng hết sức."
Lúc này Phí Lan Nhân mới mỉm cười hài lòng.
Hai anh em ngồi cùng nhau trò chuyện một lúc, mấy phút sau lại có tiếng bước chân từ xa truyền đến, lộc cộc lộc cộc, có vẻ như đang vội vã.
Vẻ mặt quản gia vừa vi diệu vừa kỳ lạ, ông ta bước nhanh đi đến bên cạnh nhị thiếu gia và nhị tiểu thư Phí gia, trầm giọng nói: "Nhị thiếu gia, nhị tiểu thư, đại thiếu gia bỗng nhiên tới ạ."
Phí Thanh Tự hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: "Phí Nghi Chu? Không phải bây giờ anh ấy đang ở Bắc Mỹ sao, đột nhiên tới chỗ tôi làm gì?"
"Không biết ạ." Quản gia lắc đầu đáp: "Đại thiếu gia không nói gì cả."
Phí Thanh Tự gật đầu, "Biết rồi, mời anh ấy vào đi."
"Vâng." Quản gia nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, dưới sự hướng dẫn kính cẩn của quản gia, người con trai cả bình tĩnh bước vào nhà kính, theo sau là Hà Kiến Cần cũng một thân tây trang giày da.
Sau khi người được đưa tới, quản gia xoay người rời đi.
Phí Thanh Tự ngước mắt nhìn Phí Nghi Chu, cười nhạt nói: "Anh cả, ngọn gió nào đột nhiên đưa anh đến đây vậy?"
Phí Nghi Chu cúi đầu nhìn Phí Thanh Tự một cách vô cảm, không trả lời, sau đó anh hơi đảo mắt nhìn vào khuôn mặt của Phí Lan Nhân bên cạnh.
Bầu không khí trong nhà kính đặc biệt vi diệu và kỳ lạ.
Đang lúc lông mày Phí Thanh Tự nhíu lại mấy tấc, định hỏi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra - Phí Lan Nhân nhẹ nhàng cong môi về phía anh ta, giọng ngọt ngào nói: "Anh hai, nếu em đoán không lầm, anh cả là đến tìm em."
Phí Thang Tự hơi ngạc nhiên, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại bị Phí Lan Nhân mỉm cười cắt ngang.
Phí Lan Nhân trìu mến ôm cánh tay anh ta, ngẩng cổ nhìn anh ta, đôi mắt đẹp tràn đầy dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Em và anh cả có chuyện muốn nói, chỗ này nhường cho tụi em, anh đến thư phòng chờ em, được không?"
Đầu óc Phí Thanh Tự nhạy bén đến mức chỉ trong chốc lát anh ta đã nhận ra chuyến viếng thăm của Phí Nghi Chu không phải là điều tốt. Nhưng lời nói của em gái đã đến nước này, anh ta còn kiên trì không chịu rời đi cũng không phải là cách, sau khi rối rắm mấy giây, Phí Thanh Tự chỉ có thể bình tĩnh gật đầu, giơ tay lên xoa xoa mái tóc của Phí Lan Nhân trấn an.
Sau đó quay đầu nhìn Phí Nghi Chu, nghiêm túc nói: "Anh cả, Lan Nhân là em gái ruột của em, nếu em ấy làm chuyện không nên làm, mọi trách nhiệm sẽ do em với tư cách là người làm anh gánh chịu, anh đừng trách em ấy."
Phí Nghi Chu trầm mặc hai giây, bình tĩnh gật đầu, nói: "Anh chỉ muốn cùng một mình Lan Nhân nói chuyện chút thôi, em không cần khẩn trương."
Phí Thanh Tự nhìn sâu vào Phí Lan Nhân lần cuối rồi quay người rời đi.
Phí Nghi Chu lại hé mở đôi môi mỏng, nói với Hà Kiến Cần: "Anh cũng ra ngoài đi."
Trợ lý Hà gật đầu, đợi bên ngoài nhà kính.
Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại hai anh em Phí Nghi Chu và Phí Lan Nhân.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Phí Lan Nhân không hề có chút biến động hay thăng trầm nào cả. Cô ấy chậm rãi bước đến chiếc ghế dài màu trắng, cúi người ngồi xuống, trên chiếc bếp nhỏ cách đó không xa đang đun trà nóng, nước sôi sùng sục, hơi nước bốc lên, cô ấy chậm rãi lấy ra hai chén trà nhỏ sạch sẽ đặt lên bàn, pha trà nóng, không ngước mắt lên mà nói: "Anh cả, ngồi đi."
Phí Nghi Chu theo lời ngồi xuống, nhìn khuôn mặt ôn hòa vô hại của em gái, biểu cảm giữa lông mày và ánh mắt nghiêm nghị của anh khá phức tạp.
Sau khi rót đầy một chén trà nóng, Phí Lan Nhân đưa chén trà vào tay Phí Nghi Chu, nói với giọng điệu bình thường, mỉm cười hỏi: "Bắt đầu từ ngày hôm qua em không thể liên lạc với Lư Tuấn. Nếu em đoán không sai, có lẽ gã đã bị anh bắt rồi phải không?"
Phí Nghi Chu không nói gì.
Phí Lan Nhân nhẹ nhàng thở dài, cảm khái phàn nàn: "Vậy mà không biết xấu hổ nói với em mình là sát thủ hạng nhất, thân thủ và năng lực chống trinh sát đều ở top đầu, lại là tên khoác lác không chuẩn bị bản thảo."
Ánh mắt Phí Nghi nhìn cô ấy có chút đau lòng, trầm giọng hỏi: "Vì sao?"
Phí Lan Nhân phồng má thở ra một hơi, thổi chén trà nóng cho nguội một chút rồi đưa lên môi nhấp một ngụm. Một lát, cô ấy đột nhiên cười nhẹ vài tiếng, cuối cùng quay đầu nhìn Phí Nghi Chu, nói: "Anh cả, em biết anh bây giờ nhất định cảm thấy rất kỳ lạ, tự hỏi tại sao em gái mình trước nay luôn tốt bụng và vô hại như vậy, sẽ làm ra chuyện khủng khiếp như vậy với người phụ nữ của anh."
Nói xong, Phí Lan Nhân dừng lại một chút, thần bí tiến lại gần anh, nhẹ nhàng nói: "Thật ra anh không cần phải ngạc nhiên."
"Bởi vì em đã cho người bắt cóc Ân Tô Tô, bao gồm cả vụ bê bối ảnh nóng sau đó, kỳ thực không phải nhắm vào bản thân Ân Tô Tô." Phí Lan Nhân nhìn chằm chằm vào Phí Nghi Chu, giọng cô ấy đột nhiên trầm xuống, gằn từng chữ một, "Mục tiêu của em vẫn luôn là anh."
Phí Nghi Chu lạnh lùng nhìn cô ấy, chỉ trong vài giây, anh đã đoán được tâm tư của cô ấy.
Phí Nghi Chu: "Em biết anh có bệnh tâm lý nặng, cho nên muốn lợi dụng sự việc của Ân Tô Tô để kích thích anh?"
Phí Lan Nhân bĩu môi mỉa mai: "Phí Nghi Chu, anh quả thực rất thông minh, đúng vậy, em chỉ muốn kích thích anh, hủy hoại tương lai của người phụ nữ anh yêu nhất, khiến anh đau khổ. Tốt nhất là hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành một kẻ điên, không còn có thể phụ trách Phí thị nữa."
Phí Nghi Chu: "Em muốn tước quyền thừa kế của anh?"
"Em biết tự lượng sức mình." Phí Lan Nhân hạ mi xuống, giọng điệu vô cảm nói: "Em làm tất cả những chuyện này, chỉ vì Thanh Tự."
"Từ nhỏ đến lớn, Thanh Tự chưa bao giờ thua kém anh về mặt nào." Giọng điệu của cô ấy lạnh lùng, "Nhưng chỉ vì anh là con trưởng, là con ruột của bố mẹ nên anh có thể có được quyền thừa kế trở thành người cầm quyền, điều này công bằng không?"
"Nếu bố mẹ bọn em không đột ngột mất sớm, em và anh trai, cả Tông Lễ đã không phải ăn nhờ ở đậu, anh trai cũng sẽ không luôn bị ánh sáng của anh bao phủ, che giấu, trở thành cái bóng phía sau anh."
"Phí Thanh Tự không có gì thua kém anh, anh hiện tại có được tất cả, đều bởi vì thân phận con trưởng của anh mà thôi." Phí Lan Nhân đột nhiên ngước mắt lên nhìn Phí Nghi Chu, "Cho nên em muốn diệt trừ anh, muốn anh biến mất, muốn anh trai em có được mọi thứ anh ấy muốn."
Vừa dứt lời, căn nhà kính khổng lồ rơi vào im lặng chết chóc.
Một lúc lâu sau, Phí Nghi Chu nhắm mắt lại, thở dài nặng nề, khàn giọng nói: "Lan Nhân, những năm qua, bố mẹ anh đều coi em như con ruột, anh vẫn luôn coi em như em gái ruột của mình. Em làm chúng ta quá thất vọng rồi."
"Coi như con ruột? Em gái ruột?" Phí Lan Nhân cười khinh thường, "Nếu thực sự coi như con ruột, với tài năng của Thanh Tự, vì sao bố mẹ anh lại đưa anh ấy đến Tokyo! Anh ấy rõ ràng có thể ở lại trong nước, cũng có thể đi châu Âu hay Bắc Mỹ, vì sao chỉ có một chi nhánh ở Tokyo! Bọn họ luôn thiên vị!"
Phí Nghi Chu lạnh lùng nói: "Chi nhánh Tokyo vốn là tâm huyết của chú hai, quyết định ban đầu để em và Thanh Tự đến Tokyo là mong muốn của ông nội, không liên quan gì đến bố mẹ anh."
Phí Lan Nhân cười lạnh: "Ông nội thiên vị bố mẹ anh, bố mẹ anh thiên vị anh, rõ ràng trong xương cốt đều chung một dòng máu, nhưng các người lại ích kỷ như vậy."
Cô ấy cố chấp tột độ, quyết tâm chuyện không thể thay đổi được nữa, Phí Nghi Chu cũng không tranh cãi với cô ấy nữa, chỉ bình tĩnh hỏi: "Anh còn một câu hỏi cuối cùng."
Phí Lan Nhân thờ ơ rũ mắt xuống.
Phí Nghi Chu: "Em đã phái người đến bắt cóc Ân Tô Tô, lại đưa cô ấy trở về mà không hề hấn gì. Ngay cả những bức ảnh nóng đó đều trong quá trình hậu kỳ cắt ghép thành. Vì sao?"
"..." Phí Lan Nhân giơ tay lên dụi dụi mắt, lạnh lùng nói: "Vốn dĩ em định để Lư Tuấn chụp ảnh cô ấy rồi đăng lên mạng, nhưng đến phút cuối, em lại không muốn làm như vậy. Xem như lương tâm của em chưa mất hết đi. Đây vốn là kế hoạch nhằm vào anh, cô ấy là con gái, nếu thật sự bị chụp những bức ảnh đó, cuộc đời sẽ bị hủy hoại."
Phí Nghi Chu khẽ gật đầu, lạnh lùng nói tiếp: "Lư Tuấn đã nói hết với cảnh sát tình huống em thuê sát thủ đả thương bắt cóc người. Cảnh sát đang trên đường tới, em tự lo liệu đi."
Nói xong những lời này, Phí Nghi Chu bước đôi chân dài của mình, sải bước rời đi mà không quay đầu lại.
Phí Lan Nhân ngồi trên ghế dài tao nhã uống trà, sau khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cô ấy lập tức nghiến răng, lật đổ ấm trà và bếp lò xuống đất.
Ngồi cứng ngắc một lát, đôi mắt Phí Lan Nhân khẽ giật, dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay người lại.
Bên ngoài nhà kính, Phí Thanh Tự đứng trong gió tuyết lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm đỏ hoe, nhìn chăm chú cô ấy, trong mắt toàn là đau lòng, không biết đã tới bao lâu.
"..." Khoảnh khắc nhìn thấy anh trai mình, trên mặt Phí Lan Nhân cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng loạn và sợ hãi hiếm thấy. Chân tay luống cuống sững sờ tại chỗ.
Phí Thanh Tự bước vào, không nói một lời, đưa tay ôm chặt em gái mình vào lòng.
Anh ta nghẹn ngào, thấp giọng hỏi: "Sao em lại ngốc như vậy?"
"Anh..." Phí Lan Nhân nhịn không được, rúc vào trong ngực anh trai xin lỗi: "Em chỉ muốn giúp anh, em muốn giúp anh đạt được điều anh muốn, xin lỗi, xin lỗi..."
Phí Thanh Tự cúi đầu hôn lên trán cô ấy, khàn giọng nói: "Lan Nhân, em biết không, thứ anh mong muốn trong đời chưa bao giờ là quyền thừa kế Phí thị."
Phí Lan Nhân bỗng chốc sửng sốt.
Phí Thanh Tự nói: "Chuyện theo đuổi lớn nhất trong cuộc đời anh chỉ là để cô em gái nhỏ của anh được bình yên, hạnh phúc."
"..." Từ khóe mắt Phí Lan Nhân rơi những giọt nước mắt hối hận, ôm lấy Phí Thanh Tự, cuối cùng bật khóc.
Phí Nghi Chu ngồi xe rời khỏi vùng ngoại ô phía Bắc thủ đô.
Lúc rời đi, anh không hề ngoảnh lại lấy một lần, chỉ bình tĩnh nhìn khung cảnh đang dần lùi xa ngoài cửa sổ xe, giữa đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, im lặng hút thuốc, không biết đang nghĩ gì.
Hà Kiến Cần ngập ngừng nói: "Sếp, chuyện của nhị tiểu thư... Nên giải thích với chủ tịch Phí và lão tiên sinh như thế nào?"
"Làm sai sẽ bị trừng phạt." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Con người luôn phải trả giá cho hành động của mình."
*
Mười tám tháng sau.
Vào giữa mùa hè, lễ trao giải Kim Lộc Điện ảnh Trung Quốc lần thứ 62 sắp khai mạc hoành tráng tại khách sạn FEI ở Bắc Kinh. Đi dạo trên đường phố của tất cả các thành phố hạng nhất ở Trung Quốc, đều có thể thấy các video quảng cáo về giải thưởng Kim Lộc và các áp phích quảng cáo của tác phẩm lọt vào danh sách rút gọn lớn ở khắp mọi nơi.
Trong số đó, "Phàm độ" với sự tham gia của Ân Tô Tô chiếm vị trí C tuyệt đối trong tất cả các áp phích, đồng thời, kiệt tác thần thoại sử thi đã lập kỷ lục phòng vé cho phim thần thoại Trung Quốc ngay khi ra mắt này cũng được người trong và ngoài ngành khen ngợi là tác phẩm đứng đầu đoạt giải thưởng lớn của năm nay.
Tại một sự kiện nào đó, ngay khi một ngôi sao nữ mặc trang phục lộng lẫy đeo trang sức xuất hiện, ngay lập tức bị giới truyền thông từ mọi tầng lớp vây quanh, ánh đèn sân khấu liên tục nhấp nháy, các phóng viên đặt câu hỏi.
"Ân Tô Tô tiểu thư! Giải thưởng Kim Lộc sắp khai mạc, xin hỏi cô có tự tin lần này mình sẽ giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Lộc không?"
"Có người trong ngành đánh giá một khi cô giành được giải Kim Lộc cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thù lao đóng phim của cô sẽ tăng gấp mười lần, xin hỏi cô nghĩ sao về điều này?"
"Có tin đồn cô dựa vào cây đại thụ hưởng bóng mát, xin hỏi điều này có đúng không? Lúc trước cô đảm nhận nữ chính trong "Phàm độ" có liên quan đến 'đại thụ' sau lưng cô không?"
"Trước đây cô bị chụp ảnh tại một trường đua ngựa tư nhân với CEO của công ty giải trí FEI Phạn, xin hỏi mối quan hệ giữa cô với Phí Văn Phạn tiên sinh là gì?"
...
Ân Tô Tô cúi đầu im lặng suốt hành trình, sau đó, quản lý Lương Tịnh của cô cuối cùng cũng không chịu nổi sự làm phiền, cầm lấy một chiếc micro và nói: "Các bạn thân mến, Ân Tô Tô tiểu thư đến đây để khai trương cửa hàng ý tưởng thương hiệu, chúng tôi sẽ không trả lời những câu hỏi không liên quan đến sự kiện này, mời các vị thông cảm cho! Cảm ơn!"
Sau khi ném micro lại cho một phương tiện truyền thông nào đó, Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù cùng đội an ninh đã chật vật bảo vệ Ân Tô Tô lên xe bảo mẫu, cuối cùng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hộ tống cô vào xe.
Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ân Tô Tô ngồi trên ghế thở một hơi dài, nhấp một ngụm nước ấm do Hứa Tiểu Phù đưa cho, thở dài: "Thì ra nổi tiếng phiền phức như vậy, đi đâu cũng bị vây quanh, làm gì nói gì đều sẽ bị giải thích quá mức bằng kính lúp. Thật quá khó thở."
Lương Tịnh nghe vậy buồn cười, cười nói: "Lúc không nổi thì muốn nổi, nổi lại thấy phiền phức, sao em lại khó hầu hạ như vậy? Khi《Phàm độ》được công chiếu vào đầu năm liền bạo lớn, trực tiếp oanh tạc kỷ lục phòng vé, em là nữ chính, không nổi thì ai nổi?"
Ân Tô Tô khiêm tốn mỉm cười đáp: "Tất cả là nhờ sự hướng dẫn tận tình của lão Khương, các đồng nghiệp cũng rất chu đáo, em chỉ đứng trên vai người khổng lồ nhặt được món hời lớn thôi."
"Tô Tô, chị quá khiêm tốn rồi." Hứa Tiểu Phù trợn to mắt, nghiêm túc nói: "Hai cảnh chị khóc trong《Phàm độ》bị các blogger lớn cắt ra hiện tại nổi đến mức có thể viết vào sách giáo khoa của Nortel, bao nhiêu lưu lượng có cả đời cũng không thể học được."
Ân Tô Tô bị dọa, hoảng sợ giơ ngón trỏ lên, "Đừng nói lung tung, truyền ra ngoài lại nói chị tự cảm thấy tốt đẹp cố gắng đẩy người khác xuống."
Các cô gái trò chuyện một lúc, đột nhiên Hứa Tiểu Phù nhớ ra điều gì đó, vừa tháo trang sức cho Ân Tô Tô vừa thuận miệng hỏi: "Video quảng cáo thành phố Lan Hạ mà chị và Giang Chu Trì quay không phải chuẩn bị tuyên bố sao, Lan Hạ có nói khi nào thì có thông báo chính thức chị là đại sứ du lịch không?"
Ân Tô Tô chưa kịp nói thì Lương Tịnh đã trả lời trước: "Chắc là tối nay."
"Tối nay?" Hứa Tiểu Phù có chút kinh ngạc, "Đột ngột như vậy?"
"Không đột ngột." Đột nhiên, một giọng nữ mềm mại dễ nghe vang lên.
Hứa Tiểu Phù và Lương Tịnh đều giật mình, đồng loạt quay đầu lại.
Ân Tô Tô cong môi về phía hai người, nở một nụ cười bình tĩnh và kiên định: "Chị đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."
Vào lúc tám giờ tối hôm đó, tài khoản Weibo chính thức của Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ đã phát hành video quảng cáo du lịch thí điểm đầu tiên của Lan Hạ, trên nền những làn điệu dân ca Tây Bắc hoành tráng, cảnh cắt từ sa mạc Gobi vô tận và dòng sông Hoàng Hà cuồn cuộn, dần dần bước vào khung cảnh độc đáo của cao nguyên hoàng thổ, một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ đỏ đang bước đi trên những bậc thang khô cằn của cao nguyên hoàng Thổ, ngước nhìn bầu trời xanh xa xôi của Tây Bắc, tiếng chim đại bàng thanh tao xé rách bầu trời quạnh vắng-----
Đồng thời, phía chính phủ có thông báo chính thức đại sứ du lịch đầu tiên của Lan Hạ, @Ân Tô Tô. Cũng gửi lời cảm ơn đến nam chính trong video quảng cáo, @Giang Chu Trì.
Giang Chu Trì là nam diễn viên nổi tiếng hàng đầu làng giải trí hiện nay, còn Ân Tô Tô là nữ diễn viên đang nổi được yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại. Sự kết hợp của những thế lực mạnh mẽ này ngay lập tức đã thu hút sự yêu thích rất lớn cho video quảng cáo này, #Giang Chu Trì Lan Hạ phim tuyên truyền#, #Ân Tô Tô Lan Hạ phim tuyên truyền#, #Ân Tô Tô là người Lan Hạ#, đã liên tiếp lọt vào top hot search, gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi giữa cư dân mạng thuộc mọi tầng lớp.
Cư dân mạng 1:!! Giang Chu Trì đẹp trai quá đi!!!
Cư dân mạng 2: Gần đây, các cơ quan văn hóa du lịch các nơi thực sự ngày càng nổi tiếng, video quảng cáo nào cũng đẹp hơn video trước, giống như một bộ phim lớn vậy...
Cư dân mạng 3: Tô Tô đẹp quá a a a a a ngỗng nữ em yêu chị!!!
Cư dân mạng 4:??? Ân Tô Tô thực sự đến từ Lan Hạ sao? Mẹ kiếp mỹ nữ này, trước đây nhìn làn da trắng trẻo và vẻ ngoài thanh tú của cô ấy cứ tưởng là cô gái vùng sông nước Giang Nam.
Cư dân mạng 5: Hú hú tôi cũng đến từ Lan Hạ. Mặc dù quê hương tôi kém phát triển thậm chí hơi nghèo nhưng chúng tôi thực sự rất tốt bụng và trung thực. Không bao giờ lừa dối người khác và trộm cắp đồ. Mỗi lần thấy những người không biết sự thật tấn công Lan Hạ tôi rất buồn... Chân thành hoan nghênh mọi người đến thăm Lan Hạ! Mời mọi người ăn thịt dê!
Cư dân mạng 6: Ân Tô Tô đổi người rồi à? Không phải luôn có cảm giác mỹ nhân sông nước Giang Nam, nơi có bầu không khí tuyệt đẹp sao, rốt cuộc là người Lan Hạ hay người nơi nào?
Cư dân mạng 7: Tôi từng có ấn tượng xấu với Ân Tô Tô, luôn nghĩ cô ấy trông rất mưu mô, nhưng khi nhìn thấy cô ấy quay video quảng cáo cho Lan Hạ còn trở thành đại sứ hình ảnh, tôi đã thay đổi suy nghĩ về cô ấy.
Cư dân mạng 8: Có một câu hỏi, liệu lần này Ân Tô Tô có bị mất tài nguyên không, nhớ không lầm thì cô ấy có vài đại ngôn xa xỉ hàng đầu... Luôn nghe nói những tên tuổi lớn quốc tế coi thường nghệ sĩ sinh ra ở vùng sâu vùng xa, không biết là thật hay giả.
Cư dân mạng 9: Một số người đừng lo chuyện bao đồng nữa, tên tuổi lớn quốc tế thì là cái gì, còn coi thường nghệ sĩ vùng sâu vùng xa? Rốt cuộc ai sẽ thiệt hại lớn hơn nếu mất thị trường Trung Quốc. Mỹ nữ không sợ.
Cư dân mạng 10: Xem video quảng cáo này tôi cảm thấy Lan Hạ rất đẹp, một câu chuyện tình yêu giản dị và thấm thía trên cao nguyên hoàng thổ...
Cư dân mạng 12: Chỉ có tôi chú ý thấy công ty sản xuất video tuyên truyền này là FEI Phạn Entertainment thôi à?
Cư dân mạng 11: Chẳng lẽ Ân Tô Tô thực sự là chim hoàng yến được Phí Văn Phạn nuôi dưỡng...
...
Vài phút sau, tài khoản cá nhân của Giang Chu Trì và Ân Tô Tô lần lượt chia sẻ video tuyên truyền này.
Giang Chu Trì: [Thật là một chuyến đi kỳ diệu và tuyệt vời. Cảm ơn Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ đã tin tưởng và yêu mến, Lan Hạ xinh đẹp chào đón tất cả các bạn!]
Ân Tô Tô: [Tôi đến từ Lan Hạ Trung Quốc, nói thay quê hương của mình! Cảm ơn Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ đã tin tưởng và yêu mến, Lan Hạ xinh đẹp chào đón tất cả các bạn!]
Sau khi đăng thông báo chính thức lên Weibo, Ân Tô Tô cắt Weibo, tắt màn hình điện thoại, vén chăn rồi nằm xuống giường, bò vào vòng tay người đàn ông bên cạnh.
Phí Nghi Chu vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn màu đen còn có chút ẩm ướt, toàn thân đều có mùi thơm dễ chịu.
Ân Tô Tô vùi đầu vào hõm cổ anh, rúc vào như một con mèo trong vòng tay anh.
Phí Nghi Chu nâng mặt cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi cô, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Ân Tô Tô lắc đầu, không nói gì.
Phí Nghi Chu cười: "Tối mai là lễ trao giải Kim Lộc, căng thẳng à?"
"Một chút." Ân Tô Tô trả lời, ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn anh, trong mắt cô có ánh sáng, "Tối mai anh có đến xem em không?"
Phí Nghi Chu trời sinh tính tình trầm lặng, ít nói, chưa bao giờ tham dự bất kỳ lễ trao giải nào trong giới giải trí, sau khi nghe vợ nói, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng phác thảo những đường nét quyến rũ duyên dáng của cô, sau đó cạy răng cô ra, nhẹ nhàng khám phá, đùa giỡn với chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, thản nhiên hỏi: "Em muốn anh đi cùng?"
Mặt Ân Tô Tô càng ngày càng đỏ, mắt mờ đi, hơi thở trở nên thất thường sau khi bị anh trêu chọc, cô còn chưa kịp nuốt nước bọt, hơi nước trong suốt đã chảy xuống ngón tay mảnh khảnh như ngọc của anh, đáp lại anh một cách mơ hồ: "Ừm."
Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, đầu ngón tay chậm rãi miết môi cô, hơi nhướng mày, trêu chọc: "Trước đây sợ người ta biết quan hệ của chúng ta như vậy, sao bây giờ lại không sợ nữa?"
Ân Tô Tô không nói nhiều, cô chỉ giơ tay nhéo nhẹ cổ tay anh, nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói: "Buổi lễ sẽ chính thức bắt đầu vào lúc tám giờ tối mai. A Ngưng, em thực sự hy vọng anh có thể đến."
Phí Nghi Chu: "Muốn anh tới chứng kiến em đoạt giải thưởng Kim Lộc?"
"Không." Ân Tô Tô trịnh trọng nói: "Em hy vọng rằng từ nay trở đi, mọi khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời em sẽ có chồng yêu quý của em đồng hành."
Phí Nghi Chu hơi giật mình khi nghe vậy. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô, cúi đầu hôn lên môi cô rồi nói: "Được, có những lời này của phu nhân, anh nhất định đến đúng hẹn."
*
Tám giờ tối ngày hôm sau, lễ trao giải Kim Lộc lần thứ 62 chính thức khai mạc, sảnh tiệc hoành tráng trên tầng cao nhất của khách sạn FEI ở Bắc Kinh tràn ngập những người nổi tiếng và các ngôi sao, có vô số nhân vật tai to mặt lớn và các phương tiện truyền thông nổi tiếng đã cùng nhau tụ tập để chia sẻ về sự kiện trọng đại này.
Sau khi tất cả khách mời đã ngồi vào chỗ, đèn mờ đi, hai người dẫn chương trình kỳ cựu của giải trí Hong Kong và giải trí trong nước bước lên sân khấu trêu chọc và giao lưu với khách mời, vừa nói lời dạo đầu vừa khuấy động bầu không khí, khiến mọi người thường xuyên bật cười.
Ân Tô Tô đang ngồi ở ghế VIP với tư cách là người được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thỉnh thoảng được người dẫn chương trình cue liền cười ngượng ngùng.
Đợi cho đến khi camera quay đi, cô liền lặng lẽ quay đầu nhìn về phía lối vào phòng tiệc, như đang nóng lòng chờ đợi điều gì đó.
Một lúc sau, Ân Tô Tô không khỏi lấy điện thoại ra, lạch cạch soạn tin nhắn: [Chồng ơi, anh tới chưa?]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, vài giây sau đã nhận được tin nhắn trả lời.
Kim chủ đẹp trai giàu có: [Tới rồi. Anh đang ở hàng cuối.]
"..." Mắt Ân Tô Tô đột nhiên lóe lên, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vô thức nhìn về phía hàng ghế sau.
Đáng tiếc, ánh đèn ở hiện trường quá mờ, hàng trước và hàng sau cách xa nhau nên không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng chỉ cần biết có anh ở đó, cô cũng cảm thấy an tâm hơn.
Ân Tô Tô thu ánh mắt khỏi bóng tối hỗn loạn, dời sự chú ý trở lại sân khấu.
Hầu hết các lễ trao giải của các giải thưởng điện ảnh lớn trên thế giới đều giống nhau, người trao giải lên sân khấu công bố kết quả, người đoạt giải lên sân khấu phát biểu nhận giải, giữa lúc còn mời các ca sĩ khách quý chuyên nghiệp lên sân khấu biểu diễn.
Vài phút trôi qua, các giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, phim truyện hay nhất và âm nhạc hay nhất đều được công bố. Trái tim Ân Tô Tô thắt lại một cách khó hiểu.
Theo sơ đồ, tiếp theo sẽ được công bố là người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay.
"..." Ân Tô Tô thầm hít một hơi thật sâu, khép các ngón tay lại và giữ chặt lại với nhau.
Ở hàng cuối cùng của khán phòng tiệc, Phí Nghi Chu ngồi một mình trong góc, lặng lẽ chờ đợi đáp án được công bố. Vẻ mặt anh bình tĩnh và lãnh đạm, chỉ có đôi môi mỏng hơi mím mới bộc lộ tâm trạng lo lắng không kém của anh lúc này.
Anh đã nhìn thấy từng chi tiết về niềm yêu thích diễn xuất của cô gái từ khi còn nhỏ, cũng như những tháng ngày trả giá cho "Phàm độ" của cô.
Anh hy vọng một cách chân thành hơn bất kỳ ai khác, cô gái của anh sẽ đạt được điều cô muốn, giấc mơ của cô sẽ thành hiện thực...
Dưới ánh đèn sân khấu, ảnh đế Giang Chu Trì và ảnh hậu tại lễ trao giải Kim Lộc trước kia, bước lên sân khấu và nhận phiếu đáp án từ người dẫn chương trình với tư cách là khách quý trao giải.
"Chu Trì." Lăng Sở mỉm cười và hàn huyên với ảnh đế bên cạnh, "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Lộc năm nay sắp được công bố, trước tiên anh đoán xem ai sẽ là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của chúng ta?"
Trên mặt Giang Chu Trì treo nụ cười lạnh lùng lại tùy ý, thuận miệng nói: "Tất cả diễn viên được đề cử đều rất xuất sắc, mỗi người đều có khả năng thắng, tôi đoán không được."
"Được, vậy chúng ta trực tiếp công bố đáp án cuối cùng." Ánh mắt Lăng Sở rơi vào trên phiếu đáp án, đọc: "Người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải thưởng Kim Lộc điện ảnh Trung Quốc lần thứ 62 là----"
Lăng Sở đưa phiếu đáp án cho Giang Chu Trì.
Ánh mắt Giang Chu Trì rơi vào cột tên, anh ta ngước mắt nhìn chung quanh, cao giọng nói: "Ân Tô Tô!"
Nhạc sống đột nhiên vang lên, ánh đèn sân khấu đột nhiên chiếu vào đỉnh đầu Ân Tô Tô. Mắt Ân Tô Tô đẫm lệ, cô ngạc nhiên che miệng lại, gần như không thể tin được, vẫn là tiền bối bên cạnh cũng là người được đề cử nhắc nhở thân thiện cô mới chậm chạp tỉnh táo lại, đứng dậy bước lên bục phát biểu.
Nhận chiếc cúp nặng nề từ tay Giang Chu Trì, đôi mắt Ân Tô Tô ngập tràn nước mắt.
Giang Chu Trì cũng thật lòng mừng cho cô gái nỗ lực này, anh ta mỉm cười nói: "Chúc mừng, Tô Tô, tôi biết bây giờ cô rất kích động, có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?"
Ân Tô Tô gật đầu.
Giang Chu Trì và Lăng Sơ liền tự giác đứng sang một bên, nhường chỗ đang đứng trước micro.
Ân Tô Tô cầm bức tượng vàng ảnh hậu, tiến lên vài bước, nhìn xung quanh khán phòng, nói: "Nhận được giải thưởng này, trước hết tôi muốn cảm ơn Khương Thành Văn tiên sinh và toàn thể nhân viên của《Phàm độ》đã cho tôi cơ hội này!"
"Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn bố mẹ tôi, quê hương Lan Hạ và cao nguyên hoàng thổ nơi tôi sinh ra và lớn lên. Tôi sẽ mang theo niềm hy vọng của những trưởng lão ở quê hương, tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình một cách dũng cảm và mạnh mẽ, cũng mong rằng sẽ có thêm nhiều đứa trẻ Lan Hạ có thể nhìn thấy tôi, trong lòng luôn có ước mơ và sân khấu rộng lớn, nỗ lực làm việc, ngoan cường bất khuất."
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào. Lúc này, Ân Tô Tô dừng lại, hít một hơi thật sâu và thở ra thật sâu, hơi nghẹn ngào khi nói tiếp: "Cuối cùng, tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người. Anh ấy là chồng tôi, Phí Nghi Chu tiên sinh."
Lời vừa dứt, khán giả đang im lặng bỗng nhiên ồ lên.
Ở hàng khán giả cuối cùng, Phí Nghi Chu nhìn sâu vào cô gái rực rỡ rực rỡ trên sân khấu đang bao phủ vô số vinh quang, thành kính và nghiêm túc chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
Ân Tô Tô nói: "Cảm ơn anh đã động viên khi em bất lực, cho em sự vững chắc khi em do dự, cho em phương hướng khi em bối rối. Cảm ơn anh đã luôn dành sự ưu ái không chút dè dặt cho em, yêu thương em không điểm dừng."
"Em đã từng cảm thấy thấp kém vì sự khác biệt xuất thân giữa anh và em. Chính anh đã dạy em mọi người sinh ra đều bình đẳng, mỗi tâm hồn đều là duy nhất. Chính anh đã nói với em, em đủ tốt xứng đáng với mọi vẻ đẹp trên thế giới."
"Bây giờ, cuối cùng em cũng có dũng khí và tự tin để đứng cạnh anh, thoải mái công khai nói với cả thế giới rằng em là vợ của Phí Nghi Chu tiên sinh, em cũng là cô gái hạnh phúc nhất thế giới."
Giải thưởng Kim Lộc được phát sóng theo thời gian thực trên toàn thế giới, chỉ trong vài giây, các lượt hot search Weibo đã bùng nổ. Cư dân mạng vừa sốc vừa ngạc nhiên và đang bàn tán sôi nổi về sự công khai đột ngột của Ân Tô Tô tại lễ trao giải Kim Lộc.
Cư dân mạng 1: Phí Nghi Chu? Tổng giám đốc tập đoàn Phí Thị Phí Nghi Chu á? Chồng? Ha????
Cư dân mạng 2: Lúc trước là ai nói người ta là dựa vào suggar daddy, Ân Tô Tô từ lâu đã là chủ thật sự, chính cung phu nhân của Phí gia kìa!!!
Cư dân mạng 3: Ôi trời ơi trời ơi! Đây đúng là một bộ phim thần tượng! Tôi sẽ tự đánh gục mình! A a a!
Cư dân mạng 4: Lãng mạn quá, trở thành ảnh hậu để theo đuổi ước mơ và trở nên xuất sắc, thoải mái công khai đứng cạnh người yêu, thẳng thắn tỏ tình ngay tại chỗ, thật ngọt a a a!
Cư dân mạng 5:? Nam chính đâu? Nam chính đâu? Này mẹ nó còn không nhanh hôn một cái cho tôi! Tôi muốn xem cảnh hôn!
...
Lúc này, ban tổ chức giải thưởng Kim Lộc có phần bất ngờ, không ai ngờ Ân Tô Tô lại tỏ tình ngay tại chỗ như vậy trong bài phát biểu nhận giải, hơn nữa đối tượng chính là lãnh đạo của tập đoàn Phí thị, trưởng công tử đại danh của Phí gia.
Tổ đạo diễn vội vàng xoay quanh ở hậu trường, mọi người không biết đại thiếu gia Phí gia có mặt hay không, cũng không biết nên tính toán bước đi tiếp theo như thế nào.
Nếu đại thiếu gia Phí gia thực sự có mặt, có nên mời đại thiếu gia lên sân khấu không? Lỡ như anh không muốn, bị buộc phải lên, chẳng phải họ chịu không nổi gánh không nổi sao.
Vậy nếu đại thiếu gia muốn lên sân khấu thể hiện tình cảm với vợ trước công chúng nhưng ban tổ chức không cho cơ hội thì sao?
Ngay khi mọi người sứt đầu mẻ trán hết đường xoay sở, phu nhân của ông chủ Phí thị trên sân khấu đã ban phát từ bi mà lên tiếng.
Ân Tô Tô mỉm cười nhìn về phía hàng ghế sau của khán phòng, nhẹ nhàng nói: "Phí A Ngưng tiên sinh, anh có bằng lòng cùng vợ mình, thưởng thức trái ngọt này không?"
Vừa dứt lời, mọi người trong hội trường đều tập trung chú ý vào hàng ghế cuối cùng, kỹ sư ánh sáng cũng rất thức thời, bắn ra một chùm ánh sáng đuổi theo, bắt gặp một bóng người cao lớn trầm lặng.
Người thanh niên anh tuấn trong bộ vest chỉnh tề đứng lên trước mặt mọi người, từng bước một, bình tĩnh và thoải mái bước lên bục trao giải với hàng nghìn con mắt dõi theo.
Đôi mắt anh im lặng và thâm tình từ đầu đến cuối, không bao giờ rời khỏi khuôn mặt Ân Tô Tô nửa giây.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Ân Tô Tô, người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh cô, đưa tay phải về phía cô, đan xen những ngón tay mảnh khảnh của cô.
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô, trong mắt anh có vô số tình cảm và yêu thương. Một lúc sau, anh cúi đầu đến gần cô, nhẹ nhàng nói với âm lượng chỉ cô nghe được: "Một thông báo công khai rình rang như vậy, Ân tiểu thư, là anh xem thường em."
"Em đã chờ đợi cơ hội lớn nhất này." Ân Tô Tô hôn lên môi anh một cách chân thành, nghiêm túc nói: "Phí tiên sinh, gặp được anh, yêu anh, kết thành vợ chồng với anh, là phước lành và may mắn em tu luyện mấy kiếp."
Mắt Phí Nghi Chu hơi đỏ lên.
Anh đã chờ đợi câu nói này mười năm, nhưng cũng đã bỏ lỡ mười năm. Cho đến hôm nay, chồi non đã cắm rễ sâu trong tâm hồn suốt mười năm cuối cùng cũng đã nở thành những bông hoa rực rỡ.
Phí Ngji Chu cũng nhắm mắt hôn lại cô: "Cô gái ngốc, anh mới là người ba kiếp may mắn."
Ân Tô Tô cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười, "A Ngưng, em thực sự rất yêu rất yêu anh."
Phí Nghi Chu thấp giọng nói: "Vậy anh nhất định phải yêu em nhiều, nhiều hơn em yêu anh."
HOÀN CHÍNH VĂN.
*****
Editor: Vậy là đã hoàn chính truyện, hôn lễ và những câu chuyện ngọt ngào khác sẽ có trong phần ngoại truyện sắp tới, mọi người đừng bỏ lỡ nhé, tui sẽ quay lại sớm thôi. Cảm ơn mọi người đã theo chân tui đến hôm nay ❤️❤️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT