Cô không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì về kế hoạch địa điểm tổ chức đám cưới cũng như việc chụp ảnh, người dẫn chương trình. Ngay cả thiệp mời điện tử cần gửi cho tất cả bạn bè trong giới cũng do anh chồng đại gia của cô chuẩn bị hết thảy. Cô dâu Ân Tô Tô có thể nói là khá nhàn nhã, rảnh rỗi chẳng có việc gì để làm cả.
Kết quả của việc có anh chồng cực kỳ đáng tin cậy là anh sẽ không muốn để cô lo toan chuyện gì kể cả việc chuẩn bị lễ cưới. Ân Tô Tô không còn cách nào khác chỉ đành yên tâm giao lại mọi việc cho Phí Nghi Châu.
Sau khi làm người nhàn rỗi thêm ba ngày nữa, Ân Tô Tô cảm thấy khá là tội lỗi khi nhìn chồng mình mỗi ngày đều phải làm việc với người phụ trách đội ngũ chuẩn bị lễ cưới của họ. Hôm nay gọi điện thoại thảo luận về các phương án, ngày mai lại bàn về các chi tiết ở các khâu. Cuối cùng, cô đành nghiến răng, quyết tâm phấn chấn trở lại rồi tìm cho mình việc gì đó để làm.
Hôm nay là một ngày làm việc rất bình thường, Ân Tô Tô vừa kết thúc cuộc phỏng vấn với một tạp chí hàng đầu. Sau khi cô trở lại xe MPV, vừa uống súp mận đá và trò chuyện vớ vẩn với Lương Tĩnh thì vô tình đề cập đến vấn đề này.
Nghe Ân Tô Tô kể lại toàn bộ câu chuyện, Lương Tĩnh bị nghẹn bởi ngụm latte trong miệng, cô ấy đầy kinh ngạc nói: "Em nói gì cơ? Phí Nghi Châu còn làm cả thiệp mời điện tử cho em à?"
"Đúng vậy." Ân Tô Tô vừa có chút cảm động vừa có chút ngại ngùng, đồng thời cũng có chút buồn bã: "Nhưng mà như chị đã nói đó, đám cưới là sự kiện trọng đại trong cuộc đời của hai người, anh ấy làm vậy rồi khiến em không còn cảm giác được tham gia nữa. Em đoán là đến hôm diễn ra lễ cưới, em chỉ cần đóng vai như một khách mời rồi xuất hiện trong lễ cưới là được rồi quá."
Lương Tĩnh nghe vậy thì nhướng mày, giơ ngón trỏ trắng nõn của mình búng vào trán Ân Tô Tô rồi nói: “Giọng điệu của em đáng ghét thật, đúng kiểu số hưởng mà không biết. Chồng em đã giúp em làm hết các công việc nặng nhọc, mệt mỏi rồi, đây gọi là chu đáo đấy, chỉ có người đàn ông tốt mới vậy thôi.”
“Em cũng đâu có nói anh ấy không tốt đâu.” Mặt của Ân Tô Tô hơi nóng nhẹ, cô ngập ngừng một chút rồi đưa tay nắm lấy cánh tay của Lương Tĩnh: “Chị mau giúp em nghĩ cách đi, còn chuyện gì mà em có thể tự mình hoàn thành được không?”
Đôi mắt của Ân Tô Tô ngay lập tức sáng rực lên: "Cái gì? Cái gì?"
Lương Tĩnh: “Thử trang điểm, việc này cậu ta chắc chắn không thể làm giúp em rồi. Chuyên gia trang điểm, tạo hình vào hôm lễ cưới em đã tìm được chưa?”
Ân Tô Tô lắc đầu: "Vẫn chưa."
Lương Tĩnh: “Vậy thì đúng rồi, em có thể tự tìm chuyên gia trang điểm. Thứ nhất, nó sẽ mang lại cho em cảm giác được tham gia vào chuyện này. Thứ hai, chồng em e là không rành về mặt trang điểm, tạo hình các thứ như em, nếu mà do cậu ta chọn thật thì chưa chắc em đã hài lòng nữa thì chi bằng tự em tìm.”
Có được lời khuyên chân thành của chị Lương, Ân Tô Tô cuối cùng cũng đã xua tan được đám mây u ám trong lòng và nhìn thấy vầng trăng sáng, cô đã tìm được nhiệm vụ quan trọng duy nhất mà mình có thể gánh vác trong khâu chuẩn bị lễ cưới vào giai đoạn cuối này… Đó là tự mình tìm chọn chuyên gia trang điểm vào hôm diễn ra lễ cưới.
Trên thực tế, có rất nhiều ngôi sao nam và ngôi sao nữ trong giới đều có đội ngũ trang điểm cố định riêng, cũng có thể được gọi là "chuyên gia trang điểm chuyên biệt", chuyên thiết kế phong cách trang điểm dựa theo đặc điểm cơ thể và nét mặt của những nghệ sĩ đó, nhằm phát huy tối đa điểm mạnh và che đi điểm yếu để đạt được hiệu ứng ánh nhìn tốt nhất.
Mà Ân Tô Tô có thể coi là ngoại lệ trong số những nghệ sĩ nổi tiếng trong giới hiện nay, cô không bao giờ thuê một đội ngũ trang điểm riêng. Mỗi lần gia nhập đoàn làm phim để quay phim hoặc tham dự bất kỳ sự kiện hay phải đi thảm đỏ, cô luôn sử dụng chuyên gia trang điểm của đoàn làm phim hoặc của ban tổ chức sắp xếp.
Các nghệ sĩ trong giới hầu hết đều chia làm hai luồng ý kiến về cách làm này của Ân Tô Tô. Một nhóm thì cho rằng cô khiêm tốn, không vì mình nổi tiếng mà chơi trội, còn một nhóm khác thì thầm cười nhạo cô là người keo kiệt, là con dâu cả của tập đoàn Phí thị, chồng cô có khối tài sản lên tới hàng trăm tỷ mà lại không mời nổi một đội ngũ trang điểm chỉ với vài triệu. Điều này cho thấy cuộc sống của con dâu trong gia đình thượng lưu cũng không sung sướng gì mấy.
Chỉ Ân Tô Tô mới biết rằng cô không thuê đội ngũ trang điểm, không phải vì cô khiêm tốn hay keo kiệt ra sao mà chỉ đơn giản là vì từ khi cô gia nhập giới giải trí, cô đã từng trải qua năm năm làm một nghệ sĩ vô danh, cô đã quen với những tháng ngày không có đội ngũ chuyên nghiệp phục vụ. Bây giờ dù đã trở thành nghệ sĩ hàng đầu, cô cũng lười làm những chuyện này.
Dù sao, cô cũng được mệnh danh là người đẹp số một trong giới giải trí, vẻ đẹp tự nhiên của cô đã sẵn vậy rồi. Cho đến nay, cô đã tiếp xúc qua hàng trăm chuyên gia trang điểm khác nhau nhưng chưa từng gặp phải ai có thể trang điểm khiến cô trông xấu xí cả.
Nhưng tạo hình trong phim truyền hình và trên thảm đỏ là một chuyện, còn tạo hình của cô dâu trong đám cưới lại là một vấn đề khác. Nếu thực sự yêu cầu Ân Tô Tô phải thuê một chuyên gia trang điểm trong số các chuyên gia trang điểm mà cô đã từng làm việc cùng để phụ trách về tạo hình của cô trong lễ cưới thì nhất thời cô cũng chưa thể nghĩ ra được người nào.
Sau khi suy đi nghĩ lại nhưng không ra kết quả, Ân Tô Tô chợt nghĩ đến tiền bối Hướng Vũ Lâm nên ngay lập tức gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy, nhờ cô ấy giới thiệu chuyên gia trang điểm.
Hướng Vũ Lâm có hình tượng rất tốt, cô ấy là nghệ sĩ được yêu thích trong giới thời trang trong suốt nhiều năm, luôn nhận sự ưu ái của nhiều cái tên tuổi lớn trên quốc tế, các mối quan hệ của cô ấy thì không thể bàn cãi nữa.
Sau khi nhận được yêu cầu giúp đỡ từ sư muội nhỏ, với tính cách hào phóng của mình, Hướng Vũ Lâm không nói gì nhiều mà gửi ngay cho cô hàng tá mẫu tạo hình, trang điểm. Những bức ảnh đó bao gồm những ngôi sao hàng đầu Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc đang nổi tiếng hiện nay và có cả siêu mẫu quốc tế châu Á nổi tiếng khắp thế giới nữa.
Hướng Vũ Lâm: [Tô Tô à, đây là các tác phẩm trước đây của một số bạn bè là chuyên gia tạo mẫu của chị, em xem thử có phong cách nào mà em thích không? Em cứ chọn trước đi, chọn được rồi thì nói với chị rồi chị gửi thông tin liên hệ cho em.]
Chuyên gia tạo mẫu được chị cả của Hoa Nhất là Hướng Vũ Lâm đề xuất như vậy thì có thể thấy trình độ trong giới của họ đều rất giỏi.
Ân Tô Tô bị choáng ngợp bởi có quá nhiều kiểu tạo hình rực rỡ làm cô nhất thời không thể chọn ra được phong cách nào nên đành trả lời Hướng Vũ Lâm là trước buổi trưa ngày mai cô sẽ phản hồi sau.
Hướng Vũ Lâm vui vẻ đồng ý và trả lời cô: [Trang điểm, tạo hình ngày cưới là một sự kiện quan trọng một lần trong đời của con gái. Đừng vội, em cứ từ từ mà lựa.]
Sau đó, buổi chiều Ân Tô Tô lại trở lại công việc, cho đến tối tan làm trở về nhà, sau khi tắm xong nằm trên giường cô mới có thời gian để tiếp tục lựa chọn nhà tạo mẫu mà cô yêu thích.
Đêm mùa hè mát mẻ và đầy sương.
Ân Tô Tô ngồi trên chiếc đệm mềm ở đầu giường, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại di động, nhìn những bức ảnh do các nhà tạo mẫu đẳng cấp thế giới tạo ra, đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang khó hiểu… Cô không ngờ rằng những tên tuổi lớn trong giới thời trang mà trước đây cô không thể nào gặp mặt được giờ đây lại bị cô xem là “mẫu tạo hình” mà chọn tới chọn lui như vậy.
Những cuộc gặp gỡ trong cuộc sống quả thực là một điều thú vị và hoang đường.
Trong đầu Ân Tô Tô đang liên tục nghĩ ngợi lung tung, cô mải mê suy nghĩ đến mức không để ý cửa phòng tắm mở ra lúc nào. Khi cô định thần lại thì đã thấy phía bên kia của chiếc giường lớn đã bị một sức nặng đè xuống, người đàn ông bước lên giường rồi đưa cánh tay thon dài quen thuộc tới, vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Vừa tắm xong, nhiệt độ cơ thể của Phí Nghi Châu vẫn còn khá nóng, hương thơm của sữa tắm vương vấn ở hõm cổ và bên tai anh, nó tràn vào mũi của Ân Tô Tô khiến cô có chút choáng váng.
“Em đang làm gì vậy?” Anh thản nhiên hỏi, đầu ngón tay mân mê dái tai cô.
“Chọn chuyên gia trang điểm cho lễ cưới của em.” Đôi tai của Ân Tô Tô rất nhạy cảm, mỗi khi bị anh véo cô cũng cảm thấy rất ngứa ngáy. Tuy nhiên, người đàn ông này là một kẻ xấu tính, cứ thích chọc vào điểm yếu của cô để bắt nạt cô. Ân Tô Tô chịu không được nên rụt cổ lại tránh sang một bên, má cô cũng bất giác nóng lên.
Phí Nghi Châu bình thản nói: “Chuyên gia tạo mẫu trong lễ cưới của em anh đã thu xếp xong rồi, những người đó đều là Phí Văn Phạm giới thiệu đó, em chỉ việc chọn một người trong số đó là được. Nó cũng quen nhiều người trong giới của em nên người nó giới thiệu cũng không tệ đâu."
Ân Tô Tô ngạc nhiên, mở to đôi mắt của mình và nói một cách chân thành: "... Chồng ơi, thực ra anh không cần phải lo liệu hết mọi chuyện cho em đâu. Anh lên kế hoạch cho đám cưới, anh vẽ bản thiết kế cho váy cưới rồi thậm chí cả việc thiệp mời điện tử bên em phải dùng tới cũng là anh làm. Chuyên gia tạo mẫu cho lễ cưới cứ để em tự mình tìm đi, anh hãy để em tự mình làm chút việc cho đám cưới của mình nữa chứ, anh đừng như vậy.”
Phi Nghi Châu nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, giơ ngón tay nhéo nhẹ má cô, nhướng mày cười lạnh: “Cô nhóc vô tâm, anh thương em, sợ em mệt quá, cơ thể không chịu nổi nên mới không để em mệt nhọc chuẩn bị lễ cưới.”
Ân Tô Tô chớp mắt và có chút bối rối trong giây lát: "Thật ra em cũng không bận cho lắm."
Phí Nghi Châu đáp lại cô: "Ban ngày em bận đi làm, ban đêm bận làm chuyện lén lút với anh, em còn cảm thấy mình chưa đủ bận sao?"
Phí Nghi Châu buồn cười trước biểu cảm hài hước này của cô, anh hơi nhếch môi, dịu dàng nói: "Hơn nữa anh cân nhắc mọi chuyện chu đáo như vậy chẳng phải sẽ giảm bớt việc cho em sao? Em còn chê anh làm quá nhiều à?"
"... Em biết anh đang nghĩ cho em." Ân Tô Tô ngập ngừng: "Nhưng anh như vậy sẽ khiến em có một sự lầm tưởng kỳ lạ đó, anh có biết không?"
Phí Nghi Châu: "Lầm tưởng gì?"
Ân Tô Tô nhìn anh và nói vô cùng nghiêm túc và trang trọng: "Giống như anh không phải là chồng của em mà là một người ba khác của em vậy."
Phí Nghi Châu: "..."
Ân Tô Tô nói một cách nghiêm túc và trang trọng hơn nữa: “Anh thậm chí còn giống ba em hơn ba thật của em nữa. Bởi vì ba em chưa bao giờ tỉ mỉ và chu đáo với em như vậy.”
Phi Nghi Châu: “…”
Sau khi cô gái nói một tràng xong, trong phòng ngủ chính rộng lớn chìm trong im lặng hết năm giây. Đến giây thứ sáu, cậu cả của nhà họ Phí mới liếc nhìn cô, dùng ngón tay bóp nhẹ cằm cô, khẽ nâng lên, áp sát gần cô rồi nói với giọng lạnh lùng và thờ ơ: “Vậy sao? Vậy chi bằng em gọi một tiếng ba nghe xem nào?”
Ân Tô Tô không nói nên lời, giơ tay lên hất lòng bàn tay to lớn của anh ra, hừ lạnh lùng một tiếng, kiên định nói: "Đừng có thừa nước đục mà thả câu, em sẽ không dễ dàng mà nhận giặc làm ba đâu."
Phi Nghi Châu mỉm cười lịch thiệp, tỏ ra rất bình tĩnh nói: "Gọi một tiếng, một triệu tệ."
Ân Tô Tô:?
Phí Nghi Châu lại nói một cách bình tĩnh và lịch thiệp hơn: "Chuyển tiền ngay lập tức, công bằng minh bạch."
Ân Tô Tô:???
Chuyện gì đã xảy ra với tên điên này vậy? Không ngờ anh có ý định dùng tiền để mua chuộc cô? Thật nực cười! Bộ cô là người sẽ chỉ vì một câu nói "Gọi một tiếng ba, một triệu tệ" mà khuất phục, nhượng bộ sao?
... Xin lỗi, cô đúng là người như vậy.
Một tiếng gọi ba thì một triệu tệ đúng không? Để xem cô làm như thế nào để khiến cho tên tai họa nhất thế giới này chi đến phá sản!
Đôi mắt của Ân Tô Tô đột nhiên sáng rực lên như vừa nhóm lên hai ngọn lửa nhỏ. Cô vừa hưng phấn vừa vui mừng nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú trước mặt, vẻ mặt giống như bà chủ nhà trọ Long Môn khi nhìn thấy con cừu béo được dâng lên tận cửa vậy, ánh mắt lóe lên ánh sáng vô cùng tham lam.
Một giây tiếp theo, Ân Tô Tô nheo mắt lại, lén lút và vụng về tiến lại gần, chủ động ôm lấy cổ Phí Nghi Châu, giọng nói mềm mại và ngọt ngào như vắt ra mật ngọt: “Một người quyền lực như anh, đã nói ra thì không nuốt lời đâu nhỉ?
Phí Nghi Châu: "Đương nhiên."
Ân Tô Tô: Tốt lắm.
Sau khi nhận được lời hứa của ông chủ đại gia, Ân Tô Tô lập tức trở nên phấn khích. Cô điều chỉnh lại nét mặt trong vài phút, trưng ra vẻ mặt chân thành và hiếu thảo nhất trong đời mình, nhiệt tình gọi: "Ba."
"Ba."
"Ba."
"Ba…"
Cứ như vậy, sau khi gọi “Ba” mười lần liên tiếp, Ân Tô Tô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nghĩ thầm rằng chồng mình bị lừa rồi, 10 triệu tệ không ngờ lại trôi vào túi cô dễ dàng như thế.
Tuy nhiên, ngay khi Ân Tô Tô chuẩn bị gọi tiếp từ “Ba” lần thứ mười một thì đột nhiên ba Phí nhà cô lên tiếng, nhẹ nhàng ngắt lời cô.
"Em định gọi suốt đêm à?" Phí Nghi Châu hỏi.
"Đúng vậy." Ân Tô Tô cười rạng rỡ, nháy mắt với anh và vui vẻ nói: "Em sẽ gọi đến mức khiến anh phá sản."
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: "Nhưng tiền anh nhiều lắm, em định chỉ trong một đêm như vậy mà gọi đến mức khiến anh phá sản thì khá là khó đó."
"...?" Ân Tô Tô bối rối, cô hoàn toàn không nhận ra rằng con sói lớn xấu xa đó lại một lần nữa lộ ra móng vuốt ác độc của mình: "Vậy có đường tắt nào không?"
Phí Nghi Châu khẽ mỉm cười, vuốt cằm cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô, nói nhỏ: "Đợi lát khi làm việc chính gọi anh là ba đi, một tiếng là năm triệu, cố lên."
Ân Tô Tô: "..."
Vì vậy, đêm đó, cô Ân Tô Tô tội nghiệp cứ thế mà mặt đỏ bừng lên vừa cắn lấy ngón tay vừa khóc mà gọi “ba” suốt một đêm.
Ngày hôm sau, cô Ân nào đó vừa đau lưng, mỏi eo, chân thì chuột rút, mắt thì thâm đen, cơ thể cô như vừa bị xe cán qua vậy, cô ngậm ngùi rồi nhìn dòng tin nhắn của ngân hàng gửi đến: Kính gửi khách hàng sử dụng thẻ đen, tài khoản có các số cuối XXXX của quý khách vừa nhận được một khoản tiền lớn vượt hạn mức từ ngân hàng khác chuyển khoản đến, kiến nghị quý khách đến quầy giao dịch xác minh cẩn thận.
Một giây tiếp theo, tiếng báo WeChat vang lên, có người gửi tin nhắn cho cô.
[Anh đẹp giai nhiều tiền]: Anh thống kê đại khái số lần mà em đã gọi rồi, số tiền tương ứng đã được chuyển. Em để ý kiểm tra nhé, con gái yêu.
Ân Tô Tô: "@¥#%!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT