Sau khi đội ngũ của nhà thiết kế bay từ Paris đến, họ đã được trợ lý Hà sắp xếp ở trong khách sạn quốc tế FEI dưới danh nghĩa Phí thị, chờ lệnh trong mọi tình huống, bất kỳ lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng điều chỉnh mọi chi tiết của váy cưới cho khách quý.
Ân Tô Tô rất hài lòng với mẫu váy cưới mà chồng mình tự tay thiết kế, dưới tình huống không phải sửa đổi tạo hình mẫu váy thì chút chỉnh sửa nhỏ kia chỉ như một bữa ăn sáng. Không đến vài ngày, váy cưới đã được sửa xong, nhà thiết kế chính Stephen tự mình đưa đến nhà tổ của họ Phí.
"Váy cưới mới đã được sửa lại theo kích thước hiện tại của em."
Trong phòng ngủ chính, Phí Nghi Châu cầm tách trà trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm, dịu dàng nói với cô gái đang chơi trò chơi: "Nhà thiết kế cũng đến, đang ở trong phòng nghỉ với Hà Kiến Cần, có ý tưởng gì em có thể trao đổi trực tiếp với anh ta."
Gần đây Ân Tô Tô đang nghiện chơi một game thể loại xây dựng thành phố, đang chơi hăng say thì nên dù nghe thấy lời Phí Nghi Châu cũng không nỡ dời tầm mắt đi, chỉ thuận miệng nói: "Mắt thẩm mỹ của chồng em tuyệt thế kia, đến thiết kế cũng đẹp như vậy thì em còn ý tưởng gì nữa đâu chứ, chỉ cần kích cỡ phù hợp là được rồi."
Phí Nghi Châu cười cô nịnh đầm quá có lệ, nói với cô là nhà thiết kế đã sửa xong váy cưới rồi.
Lúc này Ân Tô Tô vừa lúc xong ván game, mở khóa được ải mới.
Cô tắt điện thoại, ừm một tiếng rồi đứng dậy từ trên chiếc sô pha mềm như bông. Phí Nghi Châu dùng điện thoại nội bộ liên hệ với Hà Kiến Cần, ý bảo có thể để nhà thiết kế mang váy cười vào được rồi.
Không bao lâu sau, cửa phòng ngủ chính bị người bên ngoài gõ vang, cộc cộc hai tiếng.
Sau khi Ân Tô Tô nói mời vào xong thì thấy Hà Kiến Cần và nhà thiết kế Stephen một trước một sau bước vào phòng, theo sau còn có một nhóm hai nữ trợ lý đẩy giá treo quần áo vào.
Váy cưới kiểu dáng Gothic lộng lẫy đã được sửa xong được đưa vào phòng, ánh sáng của kim cương khiến người xem hoa cả mắt.
"Anh Phí, cô Phí, váy cưới đã được sửa theo yêu cầu của hai vị rồi." Nhà thiết kế tóc vàng mắt xanh mỉm cười, nói một câu tiếng Trung coi như lưu loát: "Hai trợ lý của tôi sẽ giúp cô Ân thay lễ phục."
Ân Tô Tô mỉm cười: "Làm phiền rồi." Nói xong rồi chuẩn bị vào phòng thay quần áo.
Hai nữ trợ lý quốc tịch Châu Âu đẩy lễ phục theo sau.
Ân Tô Tô đi được vài bước lại đột nhiên dừng lại, hình như đột nhiên nhớ tới chuyện gì nên quay đầu nhìn về phía cậu cả đang gác đôi chân dài một cách lười nhác ngồi trên sô pha, dùng khẩu hình miệng nói: "Anh tránh đi chút đi."
Phí Nghi Châu bên kia đọc được khẩu hình miệng của cô, hơi cứng đờ, nhướng mày biểu đạt sự nghi ngờ rồi cũng dùng khẩu hình miệng hỏi lại một câu: "Tại sao?"
Váy cưới anh tự tay thiết kế cho vợ mình mà sao anh lại không thể xem cô mặc thử chứ?
Đây là quy tắc kỳ quái gì thế.
Ân Tô Tô thấy người này không chịu nghe lời, không còn cách nào khác đành phải mở điện thoại gửi cho anh một tin nhắn WeChat: [Trong hôn lễ có một phần gọi là first-look, cũng chính là lần đầu tiên chú rể nhìn thấy cô dâu mặc váy cưới, chuyện này diễn ra cùng ngày với ngày kết hôn. Bây giờ anh nhìn thì phần này sẽ không còn ý nghĩa nữa, cho nên em thử một mình là được rồi.]
Phí Nghi Châu nhận được tin nhắn thì đọc lại hai lần, nhíu mày, vẻ mặt hình như hơi chần chờ.
Ân Tô Tô đọc hiểu biểu cảm trên mặt anh chồng đại gia của mình, biết chuyện này không đến mức hoàn toàn không thể trao đổi thì tiếp tục cố gắng không ngừng, lại lạch cạch lạch cạch gõ chữ rồi gửi đi: [Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, em muốn giữ dáng vẻ mặc váy cưới của mình đến ngày đó cho anh xem. Chồng ơi, anh ngoan nhất, nghe lời nha.]
Vợ làm nũng có sức sát thương chí mạng.
Cuối cùng, cậu cả không chịu nổi lời ngon tiếng ngọt của Ân Tô Tô thế là chọn tôn trọng mong muốn của bảo bối nhà mình, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Ân Tô Tô vào phòng để quần áo với hai nữ trợ lý.
Lúc này đây, không có người nào đó chơi xấu quấy rầy nên chiếc váy phong cách Gothic lộng lẫy mặc trên người cô rất ngay ngắn.
Ân Tô Tô nghiêng trái ghé phải ngắm mình trong chiếc gương sát đất lớn.
Cô gái trong gương trên người mặc váy cưới, da trắng hơn tuyết, tóc đen môi đỏ, vì đặc trưng của váy cưới phong cách Gothic kia khiến cô liên tưởng đến những bộ phim có đề tài quỷ hút máu. Cô dường như trở thảnh cô dâu bị lựa chọn phải hiến tế cho quỷ hút máu, sắp gả cho một bá tước quỷ hút máu vừa xinh đẹp vừa âm u...
Trong chớp nhoáng, hình tượng của bá tước quỷ hút máu trong đầu cô hòa làm một với khuôn mặt của Phí Nghi Châu.
Ân Tô Tô bị tưởng tượng của mình làm buồn cười, mím môi cười không thành tiếng.
"Quá đẹp, quá đẹp rồi." Stephen không kiềm được đứng cạnh khen ngợi, chân thành nói: "Tôi tin "first-look" trong hôn lễ sẽ trở thành ký ức đẹp đẽ ghi khắc cả đời của cô và anh Phí."
Ân Tô Tô nghe thấy thế thì quay đầu cười nhẹ một cái với nhà thiết kế, trong đáy mắt cũng lóe lên ánh sáng ước ao, cười nói: "Cảm ơn."
*
Hôn lễ ngày một gần, các phần trong hôn lễ đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Tối hôm nay, Ân Tô Tô nằm trên giường chơi trò chơi, chơi một hồi đột nhiên nhận được tin nhắn bạn thân Lương Tĩnh gửi tới, nội dung là: [Đúng rồi, ba tuần nữa là tới ngày kết hôn của em rồi, sao gần đây không nghe em đề cập tới chuẩn bị cho hôn lễ thế?]
Ân Tô Tô thoát game trả lời: [Kế hoạch cho hôn lễ đã được Phí Nghi Châu viết xong rồi, tất cả các phần công việc đều được anh ấy chuẩn bị, em không cần phải làm gì cả.]
Lương Tĩnh: [Ghê.]
Lương Tĩnh: [Người khác kết hôn đều là cô dâu bận đến mức chân không chạm đất, chú rể phẩy tay mặc kệ, tới lượt hai người bọn em lại thành ra trái người. Không phải ngay cả sơ đồ kế hoạch tổ chức hôn lễ em cũng chưa xem qua đó chứ?]
Ân Tô Tô:? Sơ đồ kế hoạch tổ chức hôn lễ?
Được rồi, đúng là chưa xem qua thật.
Ân Tô Tô cầm di động ho khan một tiếng, chột dạ lại ra vẻ bình tĩnh trả lời: [Trời ạ, hôn lễ thôi mà, nói sơ qua thì không phải chỉ sắp xếp 4 nhân tố quan trọng cho hôn lễ thôi à, MC, người quay phim, chụp hình mà thợ make up các thứ. Tế bào nghệ thuật của Phí Nghi Châu phát triển lắm, thẩm mỹ cũng tốt nữa, giao cho anh ấy em rất yên tâm.]
Lương Tĩnh: [Được rồi, ai bảo chồng em đáng tin quá chi.]
Lương Tĩnh: [Nhưng chị phải nhắc em chuyện này, chỉ còn hai mươi ngày nữa thôi, có phải thiệp mời của em còn chưa làm không?]
Ân Tô Tô: [Thư mời, quà kỷ niệm các thứ nhất định Phí Nghi Châu biết mà, anh ấy sẽ làm thôi.]
Lương Tĩnh: [Làm ơn đi chị em của tôi ơi, người ta xuất thân từ kiểu gia đình như thế, người quen biết nhất định cũng ở tầng lớp hào môn, vòng bạn bè của em hỗn loạn hơn Phí Nghi Châu nhiều. Người quen trong giới nhiều như thế, không lẽ em tính hỏi địa chỉ nhà từng người rồi gửi thư mời qua bưu điện à, không chê phiền hả? Bên em cần nhất là một cái thiệp mời điện tử đó hiểu không?!]
Thấy bốn chữ "Thiệp mời điện tử" trên điện thoại, lúc này Ân Tô Tô mới muộn màng hiểu ra, vỗ ót trả lời: [Đúng ha, em có nhiều người quen trong giới như thế, đến lúc đó trực tiếp gửi wechat qua là được rồi, đỡ tốn nhiều công sức.]
Lương Tĩnh: [Đi đi, tự dùng đôi bàn tay nhỏ bé đó để lao động đi, hôn lễ của mình thì mình cũng phải để ý làm chút việc, đừng có chuyện gì cũng ném hết cho chồng em.]
Bị người vừa là quản lý, vừa là chị em dạy dỗ một trận, Ân Tô Tô nghiêm túc suy tư một hồi cũng cảm thấy hơi ngại, lúc này mới nghiêm nghị trả lời: [Vâng!]
Sau khi nói chuyện phiếm với Lương Tĩnh xong, Ân Tô Tô quay đầu thấy chồng mình đang ngồi cạnh dựa đầu vào đầu giường, góc nghiêng như ngọc trông vừa lạnh lùng, yên tĩnh mà chuyên tâm, một tay cầm điện thoại, mi mắt khẽ rũ, đầu ngón tay thon dài thường thường lại lướt hai cái trên màn hình, không biết đang làm gì.
Ân Tô Tô chớp đôi mắt to tròn, chợt lặng lẽ chồm người sang, vươn cánh tay ôm lấy cổ người đàn ông, ngước mắt nhìn lên, trùng hợp thay lại phát hiện ra hình trên điện thoại Phí Nghi Châu là ảnh chụp chung của cô và anh.
Trời băng đất tuyết, nam đẹp nữ xinh, một đôi tình nhân đẹp như quốc vương và công chúa vậy.
Anh đang xem hình cưới của họ.
Lúc này cô mới nói: "Chồng ơi, trên điện thoại anh có những bức ảnh cưới nào của chúng ta thế? Gửi hết cho em đi."
Ảnh cưới của Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu được chụp xong từ năm ngoái.
Lúc ấy Phí Nghi Châu vì công việc nên phải ở Iceland một tháng, lúc đi Ân Tô Tô đang vội vàng lồng tiếng hậu kỳ vì một số điều chỉnh trong lời thoại của [Phàm Độ]. Sau khi bận xong những việc đó thì cô được nghỉ phép, nhớ Phí Nghi Châu không chịu nổi nên gạt anh lén chạy đến Iceland xa xôi, trực tiếp xông đến phòng tổng thống trong khách sạn cậu cả ngủ lại, nồng thắm tặng anh một bất ngờ siêu lớn.
Cậu cả luôn tôn sùng nguyên tắc có qua có lại mới toại lòng nhau giữa vợ và chồng.
Sau khi được vợ mình tặng một bất ngờ siêu to như thế, tâm trạng buồn phiền và mệt mỏi do bận rộn công việc của Phí Nghi Châu thoáng chốc bị quét sạch. Tâm trạng của anh rất vui vẻ, đầu tiên là giam cô trong lồng ngực mình hung hăng hôn một cái, sau khi giảm bớt nỗi khổ tương tư và tham lam nơi đáy lòng thì mới dần đè lại tính nết, bắt đầu chậm rãi mở món quà của mình ra.
Tiểu biệt thắng tân hôn, sáng hôm sau mỗi khúc xương trên người Ân Tô Tô đều nhức mỏi, cả người mềm nhũn vô lực, không thể dậy nổi.
Sếp lớn sau khi ăn uống no đủ lại rất sảng khoái, liên hệ một đội ngũ nhiếp ảnh chuyên nghiệp, sắp xếp để chụp ảnh cưới ở Iceland cho bọn họ để đáp lễ cho bất ngờ khi vợ yêu tới chơi.
Ân Tô Tô là nghệ sĩ nên khả năng bắt ống kính tất nhiên không có gì để chê, mà Phí Nghi Châu tuy không thích chụp ảnh nhưng hơn người khác ở chỗ có khí chất và khuôn mặt tuyệt đẹp nên chụp thế nào cũng đẹp cả.
Lịch trình hai ngày chụp ảnh cưới được định ra ban đầu vì giá trị nhan sắc siêu cao của hai "người mẫu" mà đã kết thúc chỉ trong một ngày.
Giờ phút này nghe xong lời vợ mình nói, tầm mắt cậu cả vẫn dừng trên di động như cũ, mắt không thèm nâng hờ hững nói: "Em muốn ảnh cưới làm gì."
"Em muốn làm thiệp mời điện tử, gửi cho những người bạn không tính quá thân trong giới." Ân Tô Tô cười với anh, giữa khuôn mặt mơ hồ hiện lên một tia xấu hổ: "Em cảm thấy chuẩn bị cho hôn lễ là một việc vừa đau đầu, vừa phí sức. Chuyện gì cũng giao cho anh thì anh sẽ vất vả lắm nên chuyện thiệp mời điện tử cứ để em làm cho."
Phí Nghi Châu vẫn rất hờ hững: "Bên em không có bức ảnh cưới nào luôn à?"
Vẻ mặt Ân Tô Tô đầy vô tội: "Không có á. Lúc đó thành phẩm đã hoàn thiện, đội ngũ nhiếp ảnh bên kia gửi trực tiếp vào hòm thư của Hà Kiến Cần luôn, em có lấy máy tính của anh xem qua vài lần, sau đó thì không vào nữa."
Nhận được đáp án này, động tác của Phí Nghi Châu khẽ dừng lại, giây tiếp theo rốt cuộc anh cũng nhấc mi mắt lên. Sau khi nhìn chằm chằm Ân Tô Tô một lát, anh không khỏi nhướng mày, vừa tức giận vừa buồn cười, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, vươn tay ôm lấy eo cô rồi đặt cô lên đùi mình, ôm vào lòng.
"Ảnh cưới của mình mà trong điện thoại lại không có lấy một bức." Phí Nghi Châu cười nhạt, giọng điệu hơi trầm xuống: "Ân Tô Tô, hiện tại anh có rất nghi ngờ tình yêu của em đã phai nhạt rồi."
Ân Tô Tô: "..."
Bất ngờ không kịp đề phòng bị chụp cho cái mũ như thế, Ân Tô Tô thật sự không thể thừa nhận nổi. Cô trừng lớn mắt, kinh ngạc đến ngơ người, ngay sau đó dựng thẳng ba ngón tay nghiêm mặt nói: "Em thế với đèn, tình yêu em dành cho anh có trời đất chứng giám."
Phí Nghi Châu: "Vậy tại sao em không lưu ảnh cưới?"
"Khụ." Ân Tô Tô ho khan một tiếng, nâng tay gãi đầu: "Em là nghệ sĩ, mỗi ngày đều phải selfie nên em đã quen cất hình vào cloud rồi."
Phí Nghi Châu cảm thấy không vui với lời cô nói: "Ảnh cưới của chúng ta không giống với ảnh chụp công việc của em. Em vô tâm như vậy khiến anh rất không vui."
Những tấm ảnh cưới này là bảo bối của anh, luôn là hình nền trong máy tính và điện thoại của anh, chiếm tất cả những nơi anh có thể nhìn thấy khi anh không thấy được cô.
Cô thì hay rồi, đến nay còn chưa lưu lấy tấm nào.
Tức chết anh.
Nhận thấy giọng điệu của ông xã đại gia nhà mình không vui, lúc này Ân Tô Tô rất thức thời thừa nhận sai lầm của mình, gấp gáp nói: "Em sai rồi, em sẽ lưu tất cả ảnh chụp vào điện thoại ngay, cam đoan sẽ cài thành hình nền hết, mỗi ngày đều sẽ nói với ảnh chụp chung của chúng ta ba mươi lần câu "A Ngưng, em yêu anh"."
"Không thì sao?" Ân Tô Tô mê mang: "Đây không phải lỗi gì quá lớn mà. Xin hỏi anh còn muốn em làm thế nào nữa?"
Phí Nghi Châu im lặng vài giây, cúi đầu gặm nhẹ lên cánh môi cô, đồng thời đầu ngón tay lướt nhẹ trên cần cổ tuyết trắng của cô, nói chầm chầm, mang theo chút ám chỉ: "Anh không vui đương nhiên em phải dỗ anh vui rồi."
Ân Tô Tô: Hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT