Edit+beta: LQNN203

Lời nói của Phí Nghi Chu nhẹ nhàng bất lực, xen lẫn một chút chiều chuộng, từng chữ, từng câu nói đều dùng giọng điệu lãnh đạm, nhưng giống như mấy cái tát giáng thẳng vào mặt hai vị tiểu thư nhỏ của Chu gia.

Hai thiên kim tiểu thư nhìn nhau.

Những mỹ nhân trong giới giải trí chỉ là đồ chơi trong mắt giới thượng lưu, Phí Nghi Chu là nhân vật thế nào, vậy mà lại mê mẩn khom lưng uốn gối vì một diễn viên nhỏ? Nếu không phải tận tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy, tám đời bọn họ sẽ không bao giờ tin.

Rốt cuộc xuất thân của Ân Tô Tô là ai và mối quan hệ của cô với Phí Nghi Chu là gì?

Sắc mặt hai người càng ngày càng xấu, trong đầu suy đi nghĩ lại nhưng vẫn không nghĩ ra được. Lúc này, Thái tử gia vốn đã im lặng hồi lâu lại lên tiếng.

Phí Nghi Chu cũng không thèm nhìn bọn họ, giọng nói dường như đông cứng lại: "Những lời tôi vừa nói các người có nghe rõ không?"

Hai vị tiểu thư giàu có hiển nhiên rất sợ anh, vì vậy trịnh trọng trả lời: "Nghe rõ ạ."

Phí Nghi Chu: "Rõ thì tới đây xin lỗi."

Hai người sửng sốt một lát, tưởng mình nghe nhầm, lập tức tỉnh táo lại, không khỏi nghiến răng nghiến lợi - lấy địa vị của bọn họ, bọn họ đều là Hương Giang vọng tộc, là cao quý nhất, làm sao có thể chịu cúi đầu xin lỗi một diễn viên tầm thường?

Nhưng dù có ngàn vạn không cam lòng hay vạn không cam lòng thì cũng thế, bề ngoài không ai dám trái ý Phí Nghi Chu.

Một lúc sau, vẫn là sa sầm mở miệng, bộ dáng khá miễn cưỡng, bằng tiếng Quảng Đông xen lẫn tiếng Anh: "Sorry nhé."

Ân Tô Tô biết lời xin lỗi của hai người không thành thật mà hoàn toàn là do áp lực của con trai cả nhà họ Phí, nhưng cô biết cách bỏ qua để mọi chuyện trở nên tốt hơn. Muốn chấp nhận để mọi việc trôi qua, nhưng thật ngạc nhiên, người bên cạnh vậy mà không chịu nhượng bộ.

"Xin lỗi ai?" Phí Nghi Chu cũng dùng tiếng Quảng Đông đáp lại hai người, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng.

Ân Tô Tô sững sờ một lúc.

Vòng tay quanh eo cô dường như đang siết chặt, cô có thể cảm nhận được người đàn ông luôn bất động này, con người cao thượng không hiện vui buồn tức giận này, lúc này thực sự không vui.

Anh đang tức giận.

Tại sao?

Anh không hài lòng với việc người khác nói xấu cô, hay không hài lòng với việc người khác chế nhạo mắt nhìn của mình?

Trong vài giây, nhiều suy đoán khác nhau lóe lên trong đầu Ân Tô Tô.

Đối diện, hai tiểu thư nhà giàu tức giận đến mức không dám phản kháng. Cuối cùng, liếc nhìn Ân Tô Tô, lúng túng chuyển sang tiếng phổ thông, nói ngoài mặt: "Cô Ân Tô Tô, xin lỗi. Mong cô đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi."

Chỉ có trời mới biết Ân Tô Tô bây giờ xấu hổ đến mức nào.

Cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé tạm thời được đưa về làm bình hoa che đậy cho đại boss. Sau khi ăn một bữa tối sang trọng và đắc tội với hai đại tiểu thư, thương vụ này không ổn chút nào.

Không còn cách nào.

Việc đã đến nước này, người đã hoàn toàn đắc tội nên chỉ biết cắn răng diễn ra vở kịch "cậy sủng mà kiêu".

Ân Tô Tô nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng nở một nụ cười không khác gì khóc: "Không sao."

Hai cô gái giận dữ bỏ đi.

Đi được vài mét, một người trong số họ tức giận đến phát điên, dậm chân giận dữ, giọng mạnh mẽ nói: "Thật nhục nhã, vậy mà muốn tôi xin lỗi một con hát đại lục? Cô ta có tư cách sao, còn không xứng bằng người giúp việc Philippines xách giày cho tôi."

Người kia tỏ ra bất lực, vỗ vai cô ta, hạ giọng an ủi: "Đừng tức giận, tức giận hại thân. Loại nhân vật nhỏ này, không đáng để chúng ta hao tâm tổn trí."

"Không được! Tôi không thể nuốt trôi cục tức này. Tôi sẽ gọi ngay cho anh trai tôi, để cô ta không thể sống sót ở đại lục và Hồng Kông!"

"Này!" Sắc mặt tiểu thư thứ tư của Chu gia thay đổi rõ rệt, trầm giọng mắng cô ta bằng tiếng Quảng Đông: "Cô thật ngu ngốc! Cô không thấy Phí Nghi Chu bị cô ta mê hoặc rồi sao, coi cô ta như bảo bối, sao cô dám động vào cô ta?"

Đối phương nghe vậy, suy nghĩ một chút, cuối cùng không có cách nào đối phó với cô gái đại lục trèo lên cành cao nên đành hậm hực từ bỏ.

Phía sau.

Tiếng giày cao gót trên mặt đất dần dần nhỏ đi, cuối cùng bị gió đêm thổi bay, hòn non bộ trở lại yên tĩnh.

Nhìn thấy hai người đã đi xa, Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, muốn lùi lại vài bước, nhưng lại phát hiện cánh tay của người đàn ông vẫn đang ôm lấy mình, cô giật mình, má chợt nóng lên.

"Phí tiên sinh." Cô gọi một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, như một lời nhắc nhở lịch sự.

Phí Nghi Chu nghe thấy tiếng liền thu tay lại, sau đó quý ông bình tĩnh nói hai chữ: "Xin lỗi."

Thành thật mà nói, vẻ ngoài duyên dáng và dịu dàng của đối phương dường như khác hẳn với vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt khi anh tỏ ra giận dữ trước đó.

Ánh mắt Ân Tô Tô dừng lại trên khuôn mặt như ngọc của Phí Nghi Chu, nhìn kỹ, nhìn đến xuất thần, vẻ mặt khó có thể diễn tả được.

Còn anh thì bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, bình tĩnh hỏi: "Vẻ mặt này của cô là thế nào?"

Ân Tô Tô lấy lại bình tĩnh, nói đầy ngưỡng mộ với giọng điệu đùa cợt: "Phí tiên sinh, vai 'kim chủ' này anh đóng chuyên nghiệp thật"

"Sao lại nói vậy."

"Vì giúp tôi trút giận, vậy mà có thể nói nhiều lời trìu mến như vậy. Quan trọng nhất là kỹ năng diễn xuất của anh rất tốt, không hề thua kém các diễn viên đoạt giải Kim Mã trong giới chúng tôi."

Phí Nghi Chu nhếch môi, tùy ý nói: "Có phải tôi nên cảm ơn cô vì lời khen này không?"

Anh trông rất đẹp trai, khi không cười thì lạnh lùng và nghiêm khắc, khi hoà hoãn mặt mày trông dịu dàng hòa nhã. Có lẽ bị nụ cười này lây nhiễm, Ân Tô Tô cũng cong môi, từ đáy lòng nói: "Dù sao thì tôi vẫn phải cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi."

Phí Nghi Chu dùng ánh mắt đầy vị sâu xa nhìn cô: "Cô hình như luôn cảm ơn tôi."

Ân Tô Tô không để ý anh đã nhìn cô bao lâu, thản nhiên trả lời: "Bởi vì tôi được giáo dục tốt, là một người rất lễ phép."

Dưới ánh trăng và làn gió nhẹ, hai người trò chuyện ngẫu nhiên trong khi quay trở lại phòng tiệc.

Khi đi ngang qua một đài phun nước, Ân Tô Tô nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn anh: "Đúng rồi, sao ông nội của anh lại biết tôi?"

Biểu hiện giữa mày Phí Nghi Chu không có chút sơ hở, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói về cô với ông nội."

"Anh nói về tôi?" Ân Tô Tô ngạc nhiên, "Anh nói gì về tôi?"

Phí Nghi Chu đảo mắt, nghiêm túc nhìn cô: "Tôi nói, tôi có một người yêu có duyên phận sâu sắc, cô ấy chăm chỉ, tự chủ, xuất sắc và xinh đẹp. Cô ấy tên là Ân Tô Tô, là diễn viên. Tôi muốn cưới cô ấy."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô mở to mắt: "Nói dối ông nội như vậy có hơi quá đáng không?"

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thâm sâu trong mắt Phí Nghi Chu đều biến mất, anh thả lỏng mặt mày, nhướng mày, trông uy nghiêm và thản nhiên, điềm tĩnh và thoải mái, giống như một quý công tử tự do trong các bức tranh của Trung Hoa Dân Quốc.

Anh nhẹ nhàng trả lời cô: "Ông nội luôn quan tâm đến hôn nhân của tôi. Ông cụ đã lớn tuổi, trấn an ông bằng một lời nói dối vô hại. Có gì quá đáng đâu?"

Khi Ân Tô Tô nghe đại thiếu gia nói lý do, không biết cô đang nghĩ gì.

Có một sự xuất thần nhất thời.

Phí Nghi Chu chú ý đến tâm trạng cô thay đổi rất nhỏ, cũng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Một lúc sau, Ân Tô Tô kết thúc sự im lặng, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Cô ngước nhìn bầu trời đêm xanh thẫm, có chút ngẩn ngơ, như đang bị cuốn vào một ký ức lâu dài nào đó: "Tôi hiểu ý anh. Khi bà nội tôi còn sống, bà luôn thúc giục tôi tìm bạn trai. Đáng tiếc, tôi đã không đáp ứng được sự mong đợi của bà. Cho đến khi bà qua đời, tôi vẫn chưa tìm được bạn trai cho bà gặp."

Phí Nghi Chu không nói gì.

Ân Tô Tô: "Nhìn tuổi của ông nội Phí, đã tám mươi tuổi rồi phải không?"

Phí Nghi Chu đáp: "Ông nội năm nay đã tám mươi lăm rồi."

"Sau khi ông cụ đã qua tám mươi tuổi, sức khỏe mỗi năm một yếu đi..." Ân Tô Tô lẩm bẩm như đang nói với chính mình, sau đó dừng lại, sợ anh sẽ hiểu lầm, vội vàng giải thích thêm: "Bà nội tôi lúc bảy mươi chín tuổi vẫn có thể tự mình đi siêu thị gánh gạo, nhưng sau sinh nhật tám mươi, thể chất của bà sa sút. Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy anh rất hiếu thảo, không muốn sau này anh cũng tiếc nuối điều gì giống tôi."

Phí Nghi Chu cẩn thận nghe cô nói, ánh mắt lạnh lùng vô thức trở nên dịu dàng hơn: "Ừm."

"... Được rồi, không nói về chuyện này nữa."

Ân Tô Tô không muốn tiếp tục chủ đề buồn bã và nặng nề này nên cô chủ động chuyển hướng cuộc trò chuyện, nói: "Có một chuyện tôi rất tò mò, tại sao Chu lão gia lại gọi anh là 'A Ngưng'?"

Phí Nghi Chu im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời: "Nghi Chu là tên hiệu của tôi, Ngưng là tên tự của tôi."

Ân Tô Tô ngạc nhiên: "Tôi luôn cho rằng chỉ có người cổ đại mới có tên hiệu và tên tự riêng biệt."

Phí Nghi Chu không bất ngờ trước sự ngạc nhiên của cô, bình tĩnh tiếp tục: "'Nghi' trong thời cổ đại là 'Ngưng', nghĩa là đọng lại và ổn định. Không nhiều người biết ý nghĩa này, tên tự 'Ngưng' là để bổ sung và làm rõ tên hiệu."

Ân Tô Tô hiểu ý, răng môi khép mở, vô thức lẩm bẩm nhẹ nhàng: "A Ngưng, A Ngưng... nghe hay quá."

Phí Nghi Chu nhướng mày: "Thật sao?"

"Vâng." Ân Tô Tô không bao giờ ngần ngại khen ngợi người khác. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng điệu có vẻ nghiêm túc và chân thành: "Cái tên A Ngưng khiến người ta cảm thấy rất thân thiết."

Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi trầm giọng nói thêm: "Chỉ là không hợp với khí chất của anh thôi."

Phí Nghi Chu hiếm thấy tò mò: "Khí chất của tôi như thế nào?"

"Khí chất của anh rất..." Ân Tô Tô cân nhắc lời nói của mình, trong đầu hiện lên một câu: "Cao không với tới"

Không biết anh hài lòng hay không hài lòng với câu trả lời cô đưa ra. Anh cụp mắt xuống, giọng nói hòa vào làn gió đêm, thêm chút lãnh đạm không phân biệt được cảm xúc gì: "Tôi cho rằng tôi ở trước mặt cô đã đủ hiền hòa rồi."

Ân Tô Tô cười ngốc nghếch: "Phí tiên sinh, anh không hiểu dân thường chúng tôi rồi, không phải anh cứ tươi cười nho nhã lễ độ là có thể thực sự hiền hòa."

Sự lạnh lùng và phẩm giá trong xương cốt của người đàn ông này không thể che đậy hay loại bỏ được. Giống như một hậu duệ quý tộc, dù có mặc quần áo rách nát, bị ném vào đám ăn xin, cũng không thể nào giống một kẻ ăn xin được.

Cuộc trò chuyện dẫn dắt đến đây và dường như có vô số khả năng nếu tiếp tục. Ân Tô Tô tiếp tục một cách tự nhiên: "Nếu có cơ hội trong tương lai..."

Phí Nghi Chu nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu có cơ hội thì thế nào?"

Thời tiết trên núi thay đổi lớn, mưa bất cứ lúc nào cũng đến, có lẽ chỉ có trước thiên nhiên, quý tộc thượng lưu và bình dân mới được đối xử bình đẳng.

Phí Nghi Chu nói xong, trả lời anh không phải cô gái chân thật sống động bên cạnh mà là vài hạt mưa từ trên trời rơi xuống.

Mưa ập đến vội vã, mưa đập vào trán Ân Tô Tô, cảm giác nhớp nháp và ướt át ngay lập tức đánh thức cô, đồng thời nuốt chửng những lời cô chưa kịp nói.

"Không có gì." Ân Tô Tô lắc đầu, giơ lòng bàn tay lên che lông mày, lông mi cô rũ xuống một nửa vì mưa: "Trời mưa rồi, chúng ta nhanh chóng quay vào nhà đi."

Phí Nghi Chu gật đầu.

Lần này, anh không cho Ân Tô Tô cơ hội từ chối nữa, anh cởi áo khoác vest, choàng lấy đôi vai gầy trắng nõn của cô, ôm cô vào lòng rồi sải bước rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play